Tiểu Bảo Bối Của Bạo Vương

Chương 9: Cảnh xuân dưới nước

Hậu hoa viên.

Trăng thanh gió mát

Đèn đuốc chập chờn

Cạnh hồ nước trong vắt đang gợn sóng vì những làn gió nhẹ nhàng vờn đùa. Hoa cỏ lay động khẽ khàng, toả ra hương sớm nồng đậm.

Sương...mang theo những giọt trong suốt đọng trên những phiến lá rồi rơi rớt trên nền đất.

Hòn sơn giả xanh mướt cũng rung rinh những tán lá trên đó như muốn hoà vào cảnh sắc xung quanh.

Chỉ là cạnh đó, cảnh sắc xinh đẹp nhìn vào lại hết muốn hoà mình.

Một nam tử uy nghi, long bào ánh kim, quanh người phát ra khí chất vương giả, ngạo nghễ toả hàn khí khiến kẻ khác bất giác tự cúi mình.

Một nam tử dáng người nhỏ nhắn thanh thoát, khoác lên lam y lại càng toả ra khí chất thanh cao nhã nhặn, không vướng bụi trần, rất khiến người nhìn vào không khỏi nghi ngờ hắn là một nam nhân tiên tử.

Chỉ là...

Cái thái độ đắc ý vẽ lên mặt cộng với nụ cười thâm hiểm tựa như cáo non thấy mồi. Thì ai cũng hẳn phải ngán ngẩm mà phán: cáo đội lốt thỏ.

Nhận ra bản thân cũng quá phấn khích vì ý nghĩ thánh thần vừa rồi, hắn cũng ưỡn ngực cao giọng.

"Khụ...ta đến là muốn thỉnh hoàng thượng ngựa và một vài ám khách giỏi để hộ ta đến nước địch giải quyết quốc sự."

"Ngươi đảm bảo?"

Dù gì...hai ngày là quá ít.

Cũng là quá dài.

Hai ngày để nàng ta giải quyết, có thể nàng ta sẽ không giữ được mạng sống.

Hai ngày để hắn chờ đợi, nếu nàng ta thất bại, thì cái giá phải trả cho khoảng thời gian đó có thể là toàn bộ quốc gia.

"Đương nhiên."

Lam y mỹ nam giọng đầy kiên quyết, nhìn thẳng mắt hắn mà trả lời không chút do dự.

Trong khung cảnh trịnh trọng ấy...

"Aaaaaaaaa......"

Tiếng thét thất thanh của mỹ nam vang vọng bốn phương khiến chim chóc đang ngủ vùi cũng tán loạn bay đầy trời.

Và nam nhân kia không khách khí mà "Bũm" một tiếng - hụt chân rơi xuống hồ. Lý do đơn giản đến mức khiến người nghe phải ngã ngửa, có con chuột chạy qua chân.

Vâng! Là chạy qua chứ không phải đóng đinh dưới chân hắn.

Aaaa...khốn kiếp.

Hoàng cung mà có chuột. Ta nguyền rủa ba đời nhà ngươi, tên chuột đáng chết kia.

Lam y nam tử rơi xuống nước chỉ thấy quẫy đạp một lúc rồi chìm nghỉm không thấy động tĩnh. Triệu Tử Dương liền nóng đảo mắt nhìn quanh.

Không có gì. Làm sao?

Chẳng lẽ...

Đúng a. Nữ nhân quan trọng nhất là giữ thanh tiết. Làm gì có ai dám cởi đồ tập bơi.

Hắn từ nhỏ đã hiểu biết về nam tôn nữ ti. Ở thời đại đến cả nam nhân cũng không mấy ai biết bơi, huống chi nữ nhân.

Không hiểu sao bất giác hắn cảm thấy muốn phát điên khi nghĩ đến ngông cuồng nữ nhân kia gặp phải chuyện. Liền không nghĩ ngợi mà nhảy xuống hồ dưới sự ngạc nhiên đến tròn mắt của tất thảy cung nữ thái giám.

Đương kim thánh thượng...

Đương kim thánh thượng của bọn họ...

Không biết bơi mà.

***________

Lạnh

Nước hồ thấm dần

Ma sát da thịt càng gây nên sự buốt lạnh đến đông cứng

Trong làn nước trong vắt vì buổi tối mà không nhìn được rõ

Triệu Tử Dương dưới sự áp đảo của sức nước, sự ăn mòn của cái lạnh thấu xương mà không tự chủ nghiến chặt răng mím lại bạc môi đang dần chuyển tím.

Nữ nhân kia ở đâu được?

Hắn cố gắng mở mắt nhìn quanh vẫn là không thấy bóng dáng lam y đâu.

Chết tiệt.

Hắn thiếu không khí.

Chết tiệt.

Hắn không thở được.

Đôi mắt cố mở nhìn lấy xung quanh, sức lực dường như bị sức nước rút cạn, hắn bắt đầu đuối.

Vương tử một nước lại chết nhảm thế này?

Nhưng mà vẫn là không thấy nàng ta.

Đang đấu tranh với sự điên rồ vì một cái nữ nhân bất minh thì hắn cảm nhận được một lực đạo từ phía sau.

Di?

Chẳng lẽ lại có thích khách?

Hắn quẫy đạp, dùng lực đánh kẻ đang ẩn nấp sau lưng. Chân đạp, tay đẩy.

Sau một hồi vật lộn, một mảnh áo của tên đó rơi ra, dập dờn nhẹ nhàng trôi trong làn nước.

Mảnh áo màu thanh lam

Mảnh vải mềm mại lượn lờ trước mắt hắn

Quay mặt nhìn lại...

Nàng ta... Hà Diễm vì hắn náo loạn mà cảnh xuân lộ ra

Áo sam tung bay, lộ liễu bờ vai trần trắng nõn cùng tấm vải trắng nãy giờ khéo léo che đậy đi bộ ngực tròn trịa cũng tung xoã trong thứ chất lỏng buốt lạnh này.

Che dấu đi đôi núi tuyết hùng vĩ kia...hẳn là nàng ta nỡ lòng làm vậy a. Nếu là hắn thì đã đau lòng muốn chết rồi.

Di?

Một hoàng đế như hắn mà chỉ để đầu óc vào những chuyện này? Thật không biết tự lúc nào bộ não hắn đã đen tối đến vậy. Aiz

Nhưng dù có phỉ nhổ bản thân đến đâu thì hắn cũng thật sự không thể rời mắt khỏi cái hình ảnh tràn ngập xuân sắc trước mắt.

Dường như quên đi bản thân đang ở dưới nước, quên luôn cả bản thân không biết bơi mà giương mắt nhìn về bóng dáng trần trũi kia.

Hà Diễm giận đến tím tái mặt mày, nhưng là hoàn cảnh không cho phép nàng bỏ mặc hắn.

Vì có ngu ngốc đến đâu thì cũng không tự mình ngoi đầu lên rồi ba ngày sau xác của hoàng đế mới nổi thì khác nào đào mồ chôn mình.

Muốn há miệng chửi thề hắn một câu nhưng là đang ở dưới nước, đành chỉ biết dùng mười ngón tay xinh đẹp che đi núi non mượt mà tuyết trắng.

Lấy chân quẫy nhẹ đi đến bên hắn, định đẩy hắn lên vì không còn thời gian mà cạn kiệt không khí thì một thủ lực chạm đến nơi đang bị phơi bày, khiến thân thể nàng bỗng chốc cứng đờ.

Hắn một tay siết chặt lấy eo thon, tay còn lại xoa nắn lấy nơi mềm mại của nàng.

Cảm nhận thấy sự mềm mại đến đầu óc phát điên, hắn lại càng dùng lực mà thâu tóm nơi đẫy đà, mặc cho Hà Diễm đang mở to mắt quẫy đạp hắn ấn nhẹ lên đôi nhuỵ hồng đang nở hoa khiến nàng một trận run rẩy.