Tiểu Bạch Thỏ, Em Chạy Đâu Cho Thoát

Chương 76: Rối loạn trí nhớ

- "Hoắc tổng, tôi không hiểu anh đang nói gì, anh mau vào với cô ấy đi, tôi đi đây." Lê Tiểu Du nói đơ người nói.

Hoắc Thuyến kéo tay cô lại:"Tôi hỏi em, đêm đó em không có cảm giác gì với tôi sao?"

- "Anh thật buồn cười, tôi đã không thích nhắc lại tại sao anh vẫn còn thích bắt ép tôi, tôi nói cho anh biết, tôi quên rồi, quên cả rồi." Lê Tiểu Du tức giận nói.

Hoắc Thuyến nắm chặt lấy cổ tay cô:"Ngày trước tôi rất yêu Mạn Ninh..."

Lê Tiểu Du cười lạnh, cô tưởng bản thân mình không quan tâm nhưng cuối cùng khi nghe anh nói vậy, tim lại rất đau. Cô giằng ra.

- "Tôi không muốn nghe."

Hoắc Thuyến nói tiếp:"Nhưng từ sau đêm đó, em đã để lại cho tôi rất nhiều suy nghĩ, đến giờ khi thấy Mạn Ninh đau khổ, tôi đã hiểu ra, cô ấy thật sự chỉ xem tôi là anh trai, tôi trước nay cũng đã suy nghĩ quá tình cảm này lên, giờ tôi đã biết rằng mình yêu em."

"Đoàng" Tâm cô trấn động, anh ta đang nói chuyện gì thế kia? Nghe thật lạ, hắn tưởng cô sẽ tin sao?

- "Hoắc tổng, anh xem thường phụ nữ quá rồi, anh nghĩ tôi sẽ ngu ngốc tin anh sao? Đêm hôm đó, anh đã nhìn tôi ra Mạn Ninh, giờ anh lại nói như vậy, anh đừng hòng tôi tin anh."

Hoắc Thuyến cau mày, anh lấy hết can đảm để nói ra chuyện này, cô lại lạnh lùng trả lời như vậy, anh kéo cô lại vào lòng mình, môi áp lên môi cô.

- "Ưʍ..." Lê Tiểu Du bất ngờ bị anh hôn, tay liền quơ lên đập vào ngực anh.

Lưỡi anh thăm dò vào khoang miệng cô, vẫn là mùi vị đêm đó, phải, đây mới chính là người con gái anh dùng trái tim để yêu thực sự, chỉ tiếc hình như cô không hề yêu anh.

Ngày hôm sau...

Khi mặt trời vừa lên cũng là lúc Lâm Mạn Ninh thức dậy, cha mẹ Lâm đang ở bên cạnh cô, Lâm Mạn Ninh mỉm cười:"Cha mẹ nhìn con kì thế?"

- "Mạn Ninh, con...?"

Lâm Mạn Ninh khó hiểu nhìn xung quanh:"Cha mẹ, sao con lại ở trong viện thế này? Con bị gì sao?"

Mẹ Lâm là người phản ứng đầu tiên:"Mạn Ninh, con không nhớ gì sao? Con làm sao vậy?"

- "Ngày mai là ngày con thi học kì rồi, sao lại vào viện nằm thế này?" Lâm Mạn Ninh hỏi, mặt vẫn không hiểu gì.

Cha Lâm cau mày:"Mạn Ninh, con đã thi học kì từ một tháng trước rồi, cũng đã có kết quả, hôm nay là ngày..."

- "Đừng, đừng nói." Mẹ Lâm lắc đầu, nhỏ giọng nói với ông, tay bà vẫn đặt lên vai cô.

Lâm Mạn Ninh cau mày:"Một tháng trước, không phải chứ? Cha mẹ, hai người đùa con sao? Tiểu Á gọi điện nói là mai thi học kì mà."

lâm Mạn Ninh giải thích với ông bà Lâm, cô nhớ là mình bị Trịnh Kiều Ân bắt đi, sau đó hình như được Hắc Bạch Lam cứu, vậy bây giờ hắn ở đâu?

- "Mau đi gọi bác sĩ đi ông." Mẹ Lâm nói.

Ông Lâm gật đầu rồi đi ra khỏi phòng, Lâm Mạn Ninh quay sang nhìn mẹ mình:"Mẹ, Hắc biếи ŧɦái đâu rồi? Chú ấy không đến đây à?"

- "Mạn Ninh, con không nhớ gì sao?" Mẹ Lâm lo lắng hỏi, nếu cô quên đi cũng tốt, nhưng....

Lâm Mạn Ninh nhau mày:"Con nhớ tất cả mà."

Lúc này ông Lâm và bác sĩ đi vào, Lâm Mạn Ninh khó hiểu nhìn họ, tại sao cô lại vào viện nằm nhỉ?

- "Bác sĩ, ông mau kiểm tra cho con bé, nó không còn nhớ những chuyện trong một tháng gần đây nữa rồi."

Bác sĩ đi đến kiểm tra cho cô, ông ta lắc đầu:"Thành thật xin lỗi hai vị, có lẽ trình độ tôi chưa đủ nên không thể tìm ra được tiểu thư đang mắc bệnh gì, chúng tôi đã kiểm tra nhiều lần những vẫn có kết quả là bình thường.."

- "Những hiện tượng này chúng tôi chưa gặp qua lần nào. Ông bà hãy sắp xếp đưa cô ấy qua Mỹ một chuyến, y học bên đó có lẽ sẽ tốt hơn."

Mẹ Lâm sụt sùi nói:"Vậy phải làm sao đây? Mạn Ninh, tại sao nó lại khổ vậy chứ?"

- "Đừng khóc nữa, vậy chúng ta đưa nó qua đó xem thế nào?"

Mẹ Lâm hỏi:"Vậy chuyện của nó và Tiểu Lam..."

- "Đừng nhắc nữa, nó đã khiến con bé đau khổ suốt ngày hôm qua còn chưa đủ sao? Nếu quên rồi càng tốt." Ông Lâm nghiêm mặt nói.

Lâm mạn Ninh cau mày:"Hai người đang nói chuyện gì thế?"

- "À, không có gì, con đói chưa, ta đi mua đồ ăn sáng cho con nhé!." Mẹ Lâm nói.

Lâm Mạn Ninh gật đầu:"Vâng, con cũng...a."

Nói đến đây đầu cô bất chợt bị đau dữ dội, các dây thần kinh giật đùng đùng, các tế bào như bị tàn phá.

- "A...đau quá...đầu con đau quá...cha mẹ...a" Lâm Mạn Ninh khó khăn nói, hai tay ôm chặt lấy đầu mình.

Mẹ Lâm lo lắng đỡ lấy cô:"Mạn Ninh, con sao thế? Lại bị đau đầu sao?"

Lâm Mạn Ninh cau mày, cơn đau có chút giảm đi, cô quay lại nhìn bà rồi nhìn ra cửa sỏ:"Mẹ, hôm nay anh ấy lấy Tô Duệ rồi, anh ấy không cần con nữa."

- "Mạn Ninh, con nhớ ra rồi sao?" Ông Lâm hỏi.

Lâm Mạn Ninh yếu ớt nắm lất tay ông:"Cha, anh ấy không cân con nữa, họ sẽ về chung một nhà...không được, con phải đến đó....đến đó để gặp anh ấy..."

- "Mạn Ninh, con đừng như vậy, mẹ xin con, hãy bình tĩnh lại đi..." Mẹ Lâm khóc lóc.

Bên Hắc gia, cả căn nhà được trang trí lộng lẫy, cả ngàn nhân viên đang chuẩn bị cho buổi lễ kết hôn, chỉ còn ba tiếng đồng hồ nữa sẽ đến giờ lành.

Hắc Bạch Lam đứng trước mặt ông Hắc nói:"Chỉ còn ba tiếng, không thể thay đổi quyết định nữa rồi, ông mau đưa thuốc giải cho cô ấy."

- "Không cần phải vội, đợi tối nay sau khi hai đứa động phòng, thuốc giải sẽ có người đưa đến cho nó."

Hắc Bạch Lam nghiến răng:"Ông ta đã từng nói nếu hôm nay không có thuốc giải, cô ấy sẽ chết."