Hắc Bạch Lam nhìn lại quần áo mình, vừa rồi Trịnh Kiều Ân có ôm anh nên quần áo có dính mùi nước hoa của cô.
Lâm Mạn Ninh véo mạnh vào ngực anh:"Biếи ŧɦái, trăng hoa, chú cái gì cũng có".
- "Aaaa" Hắc Bạch Lam nắm lấy cổ tay cô.
Lâm Mạn Ninh đẩy anh ra:
- "Hắc biếи ŧɦái, chú thật quá trăng hoa, chú mau đi về đi, về tắm cho sạch mùi." Cô nói rồi leo lên giường của mình.
Hắc Bạch Lam lắc đầu, mỉm cười rồi đi vào phòng tắm, anh cởϊ qυầи áo rồi bật vòi nước lên, để mặc dòng nước mạnh mẽ xối lên cơ thể anh từ trên xuống dưới.
Một lát sau, anh bước ra ngoài, trên người quấn một chiếc khăn tắm, tay đang cầm chiếc khăn khác lau mái tóc ướt nhẹp của mình.
Anh đi về phía cánh cửa, khóa trái cửa lại rồi vứt chiếc khăn lên ghế sofa, anh lên giường cùng cô.
Lâm Mạn Ninh đang thiu thiu ngủ có cảm giác một thứ mát mẻ chạm vào da thịt mình, cánh tay anh vòng sang ôm trọn hông cô, hơi thở ám muội khẽ phả vào tai cô.
- "Ưʍ.." Thân người cô khẽ run lên, miệng ngân nga vài tiếng.
Bàn tay anh đi vào trong áo ngủ của cô tìm đến nơi phập phồng, căng tròn kia mà xoa nắn. Bàn tay anh ôm trọn một bên ngực cô, lưỡi khé liếʍ lên cổ cô.
- "Ưʍ...a...ư.." Lâm Mạn Ninh khẽ mở mắt ra, khuôn mặt anh tuấn của anh đang áp sát vào cô, Lâm Mạn Ninh bất ngờ bị anh hôn.
Nụ hôn chứa đầy lửa tình, cô vòng tay ôm lấy cổ anh, lưỡi cả hai dây dưa mãi không rời, cô chủ động quấn lấy lưỡi anh.
- "Ưʍ...ư.."
Bàn tay anh xoa nắn ngực cô một cách điêu luyện, bàn tay cô mò mẫm vuốt ve lưng anh. Tiếng thở dốc của cả hai đan xen nhau đầy ám muội.
Anh rời khỏi đôi môi đỏ ửng của cô, di chuyển xuống phần cổ trắng ngần ấy, gặm cắn chúng một cách nhiệt tình.
- "A..ưʍ.."
Anh cởi phăng bộ váy ngủ của cô ra, cơ thể lõα ɭồ của một thiếu nữ xinh đẹp hiện ra trước mắt anh, Hắc Bạch Lam khó khăn nuốt nước bọt rồi hôn lên ngực cô.
- "A..ưʍ...ưʍ...a" Lâm Mạn Ninh rêи ɾỉ không ngừng.
Ngón tay anh khẽ trêu đùa huyệt động của cô, nơi đây một chất lỏng ấm áp chảy ra, thấm xuống drap giường. Nơi đó co thắt hút chặt lấy ngón tay anh, anh bỏ chiếc khăn ra rồi đặt tiểu đệ của mình trước huyệt động ấm áp đó.
Anh chống tay xuống giường, chân cô khẽ kẹp lấy hông anh, từ từ anh dùng lực đi vào trong cô.
- "A..lớn quá...đừng...a...nhẹ lại.." Lâm Mạn Ninh nắm chặt drap giường.
Từng giọt mồ hôi rớt xuống ngực cô, sự ấm áp và chạt hẹp ở dưới khiến anh không kìm đươc mà gầm gừ nhẹ.
Chiếc giường vì hành động của họ mà rung chuyển, tạo ra những tiếng cót két. Đến gần sáng, Lâm Mạn Ninh nức nở cầu xin anh dừng lại thì anh mới bỏ qua cho cô.
Anh ra vào mạnh mẽ hơn lúc trước rồi rút tiểu đệ ra, một chất lỏng màu trắng đυ.c phun lên phần bụng thon thả của cô, một ít chảy xuống drap giường.
Sáng hôm sau...
Lâm Mạn Ninh ngủ một giấc đến mười giờ mới tỉnh lại, lúc này ngoài cửa có tiếng gõ dồn dập.
- "Lâm Mạn Ninh, mười giờ rồi, con không định đến trường sao?"
- "Mau dậy đi học đi, Lâm Mạn Ninh, có dậy không hả?"
Lâm Mạn Ninh cau có mở mắt ra, bên dưới đau rát, người không một mảnh vải che thân, cô cố gắng ngồi dậy.
- "Được rồi, được rồi, con dậy đây rồi, mẹ đừng gọi nữa, ồn ào quá."
Cô bước xuống giường ánh mắt quét qua cành hoa hồng ở bên giường, cô cẩn thận cầm cành hoa hồng lên.
Tên Hắc biếи ŧɦái này đôi khi cũng thật lãng mạng, nhớ đến đêm qua hai người họ mây mưa một trận, Lâm Mạn Ninh mỉm cười đen tối rồi đi vào phòng tắm.
Cô ăn trưa xong liền đi đến trường, chủ nhiệm gọi cô lên phòng.
- "Lâm Mạn Ninh, em dạo gần đây học hành kiểu gì thế hả? Hôm trước thì trốn ra ngoài chơi, hôm qua thì nghỉ cả một ngày, hôm nay thì đến trưa mới đi học, tôi nói cho em biết, sắp tới là đợt thi học kì, em cẩn thận bị rớt khỏi top năm toàn trường đó."
Lâm Mạn Ninh nói:"Em biết rồi, thầy, em sai rồi, từ giờ em sẽ không như thế nữa, em sẽ cố gắng học."
- "Nói là phải làm được, mau về lớp học đi." Chủ nhiệm nói.
Lâm Mạn Ninh bĩu môi đi về lớp, Tiểu Á thấy cô liền vui mừng nói.
- "Tiểu Ninh, rốt cuộc cậu cũng đi học rồi, hôm qua thế nào?"
Lâm Mạn Ninh nói:"Cũng bình thường thôi."
- "Hôm qua có một người đàn ông rất đẹp trai đến tìm cậu, đó có phải là Hắc biếи ŧɦái cậu hay nói không?"
Lâm Mạn nInh gật đầu:"Phải, là hắn."
Đến giờ ra về, Lâm Mạn Ninh đi ra ngoài cổng trường, tài xế đâu? Hôm nay còn chưa chịu đến đón cô nữa, một chiếc xe Ferrari đỗ lại cạnh cô, kính xe hạ xuống.
- "Bảo bối, mau lên xe đi." Hắc Bạch Lam nói với cô.
Lâm Mạn Ninh mở cửa xe ngồi vào trong, Hắc Bạch Lam lái xe rời đi.
- "Ăn chút gì không? Socola đắng, socola đen, socola nguyên chất, muốn ăn loại nào lấy trong ngăn tủ đó đi."
Lâm Mạn Ninh lấy một hộp socola nguyên chất ra:"Tôi chỉ thích socola nguyên chất."
Hắc Bạch Lam lái xe về biệt thự của anh, cô cau mày hỏi:"Sao chú đưa tôi về đây?"
- "Tôi đã nói với ba mẹ em tối nay chúng ta đi chơi, họ đã vui vẻ đồng ý." Hắc Bạch Lam vừa nói vừa mở cửa cho cô bước xuống.
Lâm Mạn Ninh đi vào trong biệt thự, cô nhìn thấy Trịnh Kiều Ân đang ngồi ở ghế sofa ở phòng khách, tên này, hôm trước là một bà cô, hôm nay là một bà chị, cũng thật qúa phiền phức.
Nhưng nhìn bà chị này cũng rất được, có vẻ dịu dàng, Lâm Mạn Ninh nhìn lại người mình, không sao, là do cô đang mặc đồng phục học sinh nên mới như vậy thôi, tính ra thân hình cô so với bà chị này cũng là ngang bằng đó.
Lúc này Hắc Bạch Lam đi vào, một người giúp việc mang trà lên, thấy anh và Lâm Mạn Ninh liền chào hỏi.
- "Thiếu gia, Tiểu thư. Trịnh tiểu thư đã đến đây từ chiều đợi thiếu gia."
Lâm Mạn Ninh qauy lại nhìn anh, ánh mắt đầy cảnh cáo.