Thở một hồi, Nguyên vói tay lên bàn tính cầm lấy bình nước nhưng khi ngoảnh đầu lại, nó có cảm giác như bị ai quai búa vào giữa mặt: chiếc áo nó vừa đặt trên bàn đã biến mất từ hồi nào.
Nguyên điếng hồn khi nhớ ra chiếc hộp kim loại vẫn còn trong túi áo. Nó hấp tấp bay xuống khỏi giường, quét mắt quanh phòng một vòng rồi lao thục mạng ra cửa.
Cửa khóa.
Nguyên quýnh quíu chĩa tay ra phía trước, niệm một lô thần chú, hổng nhớ là mình đã dùng những thần chú gì.
Trong một thoáng, nó đã rất muốn ngồi bệt xuống đất khi thấy cánh cửa trước mặt vẫn trơ trơ.
Mình đã rơi vào bẫy của Ama Êban rồi! Hừm, lão đã âm thầm nướng chín căn phòng để mình phải cởϊ áσ ra. Nhưng tại sao lão phải tốn nhiều công sức để bày mưu như vậy, khi mà trình độ pháp thuật của lão thừa sức đánh bại mình, lão lấy chiếc hộp của mình chắc chắn cũng dễ dàng như lấy đồ trong túi lão? Nguyên tự hỏi rồi nó tự giải đáp ngay: có lẽ quy định của giáo phái không cho phép lão trực tiếp đương đầu với chiến binh giữ đền.
Nguyên vừa nghĩ ngợi vừa đảo mắt nhìn quanh, tuyệt vọng khi không tìm thấy chỗ nào có vẻ như là một lối ra. Nguyên chưa học qua môn độn thổ nhưng nó biết chắc nếu như nó có là một bậc thầy về độn thổ cũng không ích gì trong lúc này. Mật thất của Ama Êban chắc chắn đã được ếm bùa Bất khả xâm phạm hoặc một loại bùa phép tương tự.
Nguyên dứt một lúc cả chục sợi tóc, mặt vẫn xám xịt. Nghĩ đến công sức nó và tụi bạn đã bỏ ra trong thời gian qua để truy tìm báu vật, khi sắp sửa hoàn thành sứ mạng mọi thứ bỗng hóa thành công cốc, trái tim nó như không muốn đập nữa. Nguyên nghĩ đến thầy N’Trang Long, đến sự kỳ vọng của thầy, nghĩ đến ngày trở về làng Ke thoáng chốc bỗng xa hun hút, mắt nó bỗng ngân ngấn nước, ấm ức và tức tưởi.
Chưa bao giờ Nguyên là một đứa mau nước mắt nhưng lúc này có vẻ như nó đã biến thành một thằng nhóc yếu đuối ngay từ khi còn bú sữa mẹ. Ờ, quả thật là chưa bao giờ nó tự nguyền rủa mình nhiều như lúc này. Phải nói là nó giận mình ghê gớm. Nó thừa biết giáo chủ Ama Êban thèm khát câu thần chú kim cương số bảy như thế nào, lão đã sai thuộc hạ mai phục trong lâu đài K’Rahlan gần hai mươi năm chỉ với một mục đích duy nhất là tìm cho bằng được chiếc hộp này, thế mà nó đã cho phép mình chủ quan một cách ngu ngốc.
Trong khi Nguyên đang rất giống một kẻ bị sự chán nản đè bẹp, đầu óc đột ngột đông cứng như thể mọi ý nghĩ đều đóng thành băng thì cửa phòng bỗng xịch mở.
Nguyên chưa kịp phản ứng thì mái tóc vàng óng quen thuộc của bà Êmô đã bất ngờ thò vào.
- Con theo ta. – Bà nói nhanh, vẻ gấp gáp và căng thẳng.
Như người chết đuối vớ được cọc, Nguyên lao ngay ra cửa, không thèm quan tâm đến việc bà Êmô là thuộc hạ thân tín của Ama Êban, mà nếu nó nghĩ đến chuyện đó, có lẽ nó cũng bất chấp. Khao khát nóng bỏng nhất của nó trong lúc này là thoát ra khỏi căn phòng ngột ngạt, tù túng này càng nhanh càng tốt.
Nguyên không hỏi, bà Êmô cũng không nói một lời. Bà lầm lũi dẫn Nguyên chạy ra khỏi tòa đại sảnh, tiếp tục băng qua vô số những cánh cửa mà nếu không có thần chú của giáo phái Madagui, chắc không ai trên đời này có thể mở được.
Nguyên cứ lẳng lặng theo bà Êmô đi miết, bụng thấp thỏm, còn đầu thì xoay như chong chóng, không biết phải đẩy trí tưởng tượng của mình theo hướng nào.
Khi cả hai lọt ra khoảnh sân rộng bên ngoài và mắt Nguyên bắt gặp bầu trời chi chít sao trên đầu, nó mừng rỡ tin rằng mình đã thoát.
- Dì…
Nguyên ấp úng, quá kích động nên không biết phải bắt đầu lời cảm ơn bà Êmô như thế nào.
- Khoan đã, con. – Bà Êmô giơ cao chiếc quạt lông chim trên tay, mắt nhìn trừng trừng ra phía trước. – Chúng ta chưa thực sự an toàn đâu.
Nhìn theo hướng mắt của bà Êmô, Nguyên giật thót, lập tức nhận ra điều gì đã làm bà lo ngại. Ngay chỗ bức tường thành với cả chục tháp canh lố nhố bao quanh lâu đài, giáo chủ Ama Êban đang ngồi lù lù trên lưng cọp, râu tóc dựng ngược cho biết là lão đang nổi điên.
Đối diện với lão là họa sĩ Yan Dran tóc tai rối bù, cả hai dường như đang tranh cãi và nhìn điệu bộ của hai người Nguyên đoán là cuộc đấu khẩu đang tới hồi quyết liệt.
Nguyên đứng sau lưng bà Êmô, nép mình trong bóng tối, cố dỏng tai nghe xem thầy trò họ đang bất đồng nhau chuyện gì.
- Ngươi giỏi lắm, Yan Dran! – Tuốt đằng xa, Nguyên vẫn nghe rõ tiếng nghiến răng của Ama Êban theo gió vẳng lại. – Ta không ngờ có một ngày ngươi dám chống lại ta.
- Tôi vẫn một mực trung thành với ngài, thưa giáo chủ. – Tiếng Yan Dran uất ức.
- Hừm. – Ama Êban lắc lư một cách giận dữ trên lưng cọp. – Ta chưa từng nghe nói tới cái loại trung thành có tên là bất tuân thượng lệnh.
Yan Dran vẫn giữ vẻ mặt lì lì:
- Khuyên giải giáo chủ là nghĩa vụ của chúng tôi.
- Yan Dran! – Giọng Ama Êban cất lên nhọn hoắt. – Ta chẳng làm gì sai.
Yan Dran nhún vai:
- Ngài sai rồi.
Ánh mắt Ama Êban lóe lên, đáp nhanh xuống mặt tên thuộc hạ và bám cứng lấy bộ mặt bướng bỉnh đó trong vòng một phút như thể cố nhớ xem hắn ta là ai.
Dưới ánh sáng rờn rợn tỏa ra từ cặp mắt của hàng trăm mảnh hổ khắc dày đặc trên nóc các tháp canh, Nguyên thấy rõ Yan Dran khẽ cựa quậy người, cố chịu đựng tia nhìn nóng bỏng của vị giáo chủ.
Ama Êban quắc mắt nhìn tên thuộc hạ một hồi rồi bất thình lình vỗ mạnh tay lên lưng cọp, ngửa cổ buông ra một tràng cười dài. – tràng cười khiến Nguyên đứng đằng xa cũng phải rợn tóc gáy.
- Hay lắm, Yan Dran. Ta sai. Ta sai vì đã tốn bao nhiêu tâm tư để tìm cách chấn hưng bổn giáo. Ta sai vì không muốn một ngày nào đó trùm Bastu dẫn người tới san bằng lâu đài Sêrôpôk và làm cỏ bọn ngươi. Phải rồi, ta sai.
Yan Dran tặc lưỡi, bối rối xộc tay vào mái tóc rối bù:
- Nhưng chúng ta không thể làm điều đó bằng mọi giá, thưa giáo chủ. Ngài không thể vi phạm lời thề của các giáo chủ đời trước. Chúng ta có thể đoạt báu vật từ bất cứ tay ai, ngoại trừ chiến binh giữ đền.
Giáo chủ Ama Êban tức đến sùi bọt mép. Ông uể oải gục đầu trên lưng cọp như thể sự ngang bướng của người thuộc hạ đối với ông là một gánh nặng ghê gớm.
- Chúng ta đi.
Bà Êmô nói khẽ, gần như thì thầm. Nhân lúc Ama Êban còn đang đắm mình trong nỗi buồn phiền chưa kịp ngước mắt lên, bà kéo Nguyên lướt ngang qua mặt sân, chạy thẳng về phía cửa thành ở phía sau lưng họa sĩ Yan Dran.
Hai người băng suốt chiều ngang sân, chỉ còn vài bước nữa là tới cửa thành, một tiếng quát to như sấm bất thần vang lên khiến Nguyên muốn rụng người xuống:
- Đứng lại!
Bà Êmô không những không dừng lại mà cố chạy nhanh hơn, Nguyên cảm nhận được điều đó qua cái kéo mạnh của bà.
Nhưng cả hai vẫn không kịp thoát ra cửa thành khi cùng với tiếng quát của Ama Êban, một luồng khói vàng có hình con cọp chờn vờn sà xuống trước mặt hai kẻ đào thoát.
- Hổ sát tinh.
Bà Êmô sợ hãi kêu lên, biết Ama Êban đã nổi sát khí.
- Ngươi cũng khá lắm đó, Êmô. – Giọng Ama Êban phẫn nộ và cay đắng. – Thế mà lâu nay ta cứ tưởng ngươi là người không bao giờ biết đến hai chữ phản bội.
Bà Êmô run rẩy đáp, đôi môi như bị ai kéo lệch đi:
- Tôi không phản bội, thưa giáo chủ.
- Dắt thằng bé chạy đi, Êmô. – Yan Dran hét lớn. – Bây giờ không phải là lúc thanh minh.
Nguyên lại thấy người mình bị kéo đi băng băng. Nó cố ngoảnh đầu lại, chỉ kịp thấy Yan Dran đã cầm thanh gươm ngắn trên tay và từ mũi gươm một con rồng bạc bay ra, bắn thẳng vào Hổ sát tinh.
“Loạn rồi!”, tiếng Ama Êban rít qua kẽ răng. Đó cũng là âm thanh duy nhất Nguyên còn nghe thấy trước khi nó bị bà Êmô lôi tuột ra khỏi cổng thành.
Bà Êmô và Nguyên ngồi xuống tảng đá cạnh bìa rừng, nghe trời đêm trở lạnh chung quanh.