- Có cái con khỉ! – Ông K’Tul thình lình nổi cáu, mọi người thấy rõ ông hoàn toàn thất bại trong việc làm chủ bản thân.
- Có mà vừa rồi… vừa rồi…
Ông K’Tul liếc những món ăn bày trước mặt, biết mình không thể nói huỵch toẹt ra chuyện khi nãy. Ông ngắc ngứ một hồi rồi thở phì phì:
- Thiệt tức chết đi mất.
Rồi thấy thằng Đam Pao và con Chơleng cứ tròn mắt ra nhìn mình, ông điên tiết gầm lên:
- Tụi bay có xéo đi không? Còn giương mắt ếch ra nhìn nữa hả!
Chưa kịp hiểu ra tại sao mình bị đuổi đi. Mặc dù trước giờ chưa gặp điều gì kỳ cục như thế, thằng Đam Pao và con Chơleng không dám hỏi tới hỏi lui. Ông K’Tul vừa quát một tiếng, hai đứa lập tức co giò chạy thẳng.
Ông K’Tul dường như chưa hết bực. Ông tóm lấy chiếc khăn rằn, cáu kỉnh vò mạnh đến mức suýt chút nữa chiếc khăn đã bị lôi tuột khỏi vai.
- Chuyện gì thế, anh K’Tul? – Bà Êmô thận trọng hỏi, cố lấy giọng thiệt mềm mại.
- Không có gì! – Ông K’Tul gừ gừ đằng sau bộ ria con kiến.
- Bàn ghế thỉnh thoảng quên lau cũng đâu có sao. – Thằng K’Tub vọt miệng. – Có gì mà ba quạu dữ vậy!
- Ta không quen ở dơ như mày, thằng kia! – Ông K’Tul có vẻ sắp dịu đi trước thái độ nhẹ nhàng của bà Êmô, bị thằng con nói xóc hông, lại gầm lên.
Thằng K’Tub cầm lên chiếc nĩa, tỉnh bơ:
- Con đói bụng rồi, ba.
- Mày ăn đi. Ta không ăn.
Ông K’Tul xô ghế đứng dậy, đùng đùng bỏ đi lại chỗ cầu thang, đôi guốc bực dọc nghiến rào rạo trên lớp sỏi.
Bà Êmô không ngăn ông K’Tul, nhưng đưa mắt nhìn K’Tub có ý trách móc.
- Con có nói gì quá đáng đâu, dì. – Cúi đầu vô đĩa sinh vật nguyên thủy để tránh cái nhìn sắc như dao của bà Êmô, K’Tub làu bàu nói, tay chọc nĩa thịt khoanh tổ chảng vô miệng.
Bà Êmô thở ra và lắc lắc mái tóc vàng, một động tác cho thấy bà không buồn nói thêm gì nữa, không phải vì thằng K’Tub quá cứng đầu mà vì thiệt tình bà cũng không hiểu tại sao ông K’Tul lại nổi điên lên trước câu nói nhẹ hều của thằng K’Tub.
- Cậu K’Tul bữa nay làm sao ấy.
Êmê bênh K’Tub, và lần này thì bà Êmô không thể không mở miệng.
- Ăn đi, tụi con. – Bà nói, và bọn trẻ hiểu là câu chuyện về ông K’Tul đến đây coi như kết thúc.
Trong bàn, chỉ có Nguyên và Kăply biết điều gì đã thổi phồng cơn giận của ông K’Tul và lý do thực sự đẩy ông ra khỏi bàn ăn: Thằng Suku tinh quái đã biến cục đá nhỏ thành một cục c-ứ-t mèo và trước khi bữa ăn bắt đầu khoảng dăm phút, chính Kăply đã lén lút đặt sản phẩm độc đáo của Suku lên ghế ngồi của ông K’Tul khiến ông vô tình bốc nó lên tay rồi giật mình ghê tởm liệng đi.
Tuy không tận mắt chứng kiến nhưng Nguyên và Kăply biết chắc rằng khi cục c-ứ-t mèo rơi xuống, lăn lông lốc trên mặt cỏ bên ngoài hàng rào, cánh tay đã được đeo găng của Baltalon lập tức trồi lên từ dưới đất, nhanh nhẹn chộp lấy rồi vội vả trườn đi như một tên trộm siêu hạng.
Chương 16: Pôca - Pôcô
Khi Suku bí mật đem tới khoe Nguyên và Kăply chiếc bao tay nó vừa chế tạo, trên đó những dấu vân tay được mô phỏng theo đúng dấu vân tay mà ông K’Tul ịn trên cục phân giả thì hai đứa đã nôn nao lắm rồi. Nhưng dù sốt ruột đến mấy, Nguyên cũng đủ tỉnh táo để hiểu rằng mò vào bí thất của ông K’Tul trong khi không xác định được ông đang ở đâu cũng mạo hiểm không kém gì đút đầu vào miệng cá sấu.Trong khi chờ đến ngày thứ sáu, ngày mà tụi nó biết chắc là ông K’Tul không có nhà, tụi nó vẫn buộc phải ép mình tới trường, ép mình nhìn bộ mặt khó ưa của thằng Amara. Cặp mắt thằng này vốn đã ti hí, mấy hôm nay nó cứ cười tít cả lên nên gần như không thấy mắt nó đâu. Trong khi tụi học sinh Đămri không giấu vẻ lo lắng khi mọi thứ chung quanh đang rối tung thì thằng Amara lại cực kỳ khoái chí.
- Tụi mày có đọc báo Tin nhanh N, S & D hôm qua không? – Gặp ai, nó cũng hỏi như quát vào mặt. – Trong hai đứa mất mạng vì đua chổi bay hôm nọ, có một thằng là sinh viên lớp Hướng nghiệp của trường mình đó.
Sáng nay nó chặn Nguyên và Kăply ngay tại cửa lớp một cách thô bạo cũng chỉ để phun vào mặt hai đứa này cái câu đó.
- Thì sao nè? – Kăply hầm hè.
Amara nhếch mép, tiếp tục phơi bộ mặt kɧıêυ ҡɧí©ɧ:
- Thì có nghĩa là hiệu trưởng trường mình phải lãnh đủ chứ sao.
- Chỉ những đứa có cái đầu làm bằng gạch mới nghĩ như vậy thôi. – Kăply nhún vai, cố để đừng nổi nóng (nhưng rõ ràng là nó đã nổi nóng, nếu không nó đã không vô ý dùng hình ảnh cục gạch để chửi thằng Amara).
- Thầy N’Trang Long chỉ chịu trách nhiệm về những gì xảy ra trong khuôn viên nhà trường thôi, Amara.
Nguyên nói bằng giọng nhỏ nhẹ và kéo tay Kăply đi lại chỗ ngồi, theo cái cách người ta kéo mồi lửa tách ra khỏi một đống rơm trước khi mọt thứ kịp trở nên tệ hại.
- Hừm, tụi bay chống mắt lên mà coi!
Amara nói với theo, giọng gây hấn, nhưng Nguyên đã đột ngột giống như một kẻ bị điếc bẩm sinh.
Trong những ngày đó, sự xuất hiện của hai cha con họa sĩ Yan Dran và cặp ma nhóc song sinh Pôcô – Pôca tại trường Đămri giống như một cơn mưa mùa hè tưới mát những cơn bực dọc do hai thầy trò Amara. – Y Đê gây ra cho bọn Kăply.
Thầy N’Trang Long giới thiệu ngắn gọn trước toàn trường:
- Họa sĩ Yan Dran sẽ phụ trách môn hội họa bên lớp Hướng nghiệp.
Khác với giáo viên thỉnh giảng ở lớp dạy nghề như danh y K’Buđăng hay tổng biên tập Kan Blao, họa sĩ Yan Dran do nhà ở quá xa nên được trú ngụ luôn tại trường, trong một căn phòng do thầy N’Trang Long bố trí ngay trong tòa tháp phía bắc.
Học sĩ Yan Dran góa vợ nên đi đâu cũng tha thằng Yan Jik theo. Còn thằng Yan Jik thì lẽ dĩ nhiên đi đâu cũng tha hai anh em Pôcô – Pôca đi theo. Nếu lão quản gia Imđi không ở lại trông nhà, cả nhà Yan Dran coi như dời hết về đây.
Bọn Kăply và ba thằng quỷ con (nói chính xác là một thằng quỷ con và hai con ma con) gặp lại nhau tay bắt mặt mừng tíu tít.
Nguyên xoa đầu thằng oắt:
- Em vẫn khỏe chứ Yan Jik?
- Em sắp hết khỏe rồi, anh K’Brăk. – Đang tươi hơn hớn, Yan Jik bỗng xịu mặt. – Ba em nói sẽ tống em vô lớp Sơ cấp 1.
Bolobala cười:
- Em lớn rồi phải đi học chứ.
Êmê nhìn Yan Jik bằng ánh mắt cảnh giác:
- Còn cái câu thần chú bậy bạ gì gì đó…
- Thần chú Đứt phựt không phải là thần chú bậy bạ. – Thằng Yan Jik chu mỏ, trông cái cách nó nhướng mắt và gân cổ lên có thể thấy nó sắp sửa lao vào một cuộc tranh cãi, nhưng thoắt cái nó đâm ra xụi lơ.
- Nhưng dù sao thì ba em cũng không cho em xài thần chú đó nữa. – Yan Jik nói tiếp bằng giọng buồn thỉu buồn thiu.
- Đừng buồn nữa, Yan Jik. Câu thần chú đó thiệt ra chẳng có gì hay ho hết. Ở lớp Sơ cấp 1 có bao nhiêu là điều hay để học. – Mua an ủi và ngắm thằng oắt bằng ánh mắt trìu mến. Bữa nay Yan Jik không còn là thằng bé mặt mày lem luốc và lúc nào cũng mặc độc một cái quần cụt trễ rốn như tụi nó nhìn thấy hôm nọ. Khi ăn vận tươm tất, trông nó ít giống trẻ lang thang hơn, mặc dù cây cọ vẽ vẫn luôn ngọ nguậy trên tay.
Mua đang tấm tắc khen thầm, thằng oắt bỗng phun ra một câu khiến cô nàng muốn té ngửa:
- Ê, chị nói sai rồi nha. Đi chơi sướиɠ hơn. Chỉ có ai ngu mới đi học.
- Trời đất! Ai bảo em vậy?
- Anh Pôcô và anh Pôca bảo chứ ai.
K’Tub gầm gừ:
- Hai thằng đó mới đứng đây đã biến đâu rồi? Để anh tẩn cho hai đứa lôm côm đó một trận.
Đang đảo mắt tìm anh em Pôcô – Pôca, K’Tub chợt giật mình phát hiện hai con ma nhóc đang bị một đám đông bu quanh chọc ghẹo ở góc sân phía tây, gần lớp học có cửa kính tím.