Chuyện Xứ Lang Biang 4: Báu Vật Ở Lâu Đài K'rahlan

Chương 48

- Mày cũng biết là tao không biết mà. – Kăply nhăn nhó, rồi ngay lập tức nó thấy cần phải chia đều cái sự kém cỏi đó cho mọi người. – Mà cũng chẳng có ai trên đời này biết hết á.

- Tao biết. – Nguyên nghiêm nghị. – Chữ “ai” là chỉ tấm gương.

- Tấm gương? – Kăply đưa tay véo môi, giọng ngờ vực. – Làm sao lại là tấm gương được.

Kăply lại quay nhìn vô gương. Nó ngẩn ngơ ngắm khuôn mặt của nó một lúc, bỏ tay xuống, nặn ra một nụ cười ngây ngô, rồi tiếp tục quan sát nụ cười của mình với vẻ dò xét. Thình lình, nó ợ ra một tiếng, người bắn lên như nút chai sâm banh.

- A, đúng là tấm gương. – Kăply reo ầm. – Khi mình vui thì nó vui, mình buồn nó cũng buồn theo. Ha… ha… ha…

Một bàn tay đột ngột bụm chặt lấy miệng Kăply, và tiếng Nguyên giận dữ rít lên bên tai:

- Đồ ngu! Bộ mày muốn ông K’Tul và bà Êmô nghe thấy hả?

Hai đứa hồi hộp liếc mắt ra ngoài cửa, im lặng một lúc. Nhưng sau một hồi nghe ngóng, tụi nó chẳng nghe thấy gì ngoài tiếng dộng binh binh trong ngực.

- Tụi mình xem xét tấm gương đi! – Nguyên thì thầm nói và nhích tới một bước, sờ tay lên tấm gương.

Tấm gương đồng hình bầu dục ốp chặt vào vách phòng tắm, ngay bên trên chiếc bàn nhỏ để ấm chén và sách vở. Một đường viền chạm trổ vô số hình ngựa ở mọi tư thế chạy quanh tấm gương.

Suốt một lúc lâu, Nguyên mân mê các phù điêu bằng cả tay lẫn mắt, và trông vẻ mặt thất vọng của nó có thể biết là nó vẫn chưa khám phá được điều gì khác lạ.

- Hay bí mật nằm ở mặt sau tấm gương? – Kăply nhìn vẻ trầm ngâm của bạn, rụt rè lên tiếng, nó chợt nhớ đến tiệm Những Dấu Hỏi.

Nguyên đáp lời bạn bằng cách chĩa tay vô tấm gương, lầm rầm niệm chú. Tấm gương rời khỏi bức vách gần như ngay lập tức, và Kăply chực chờ sẵn nhanh tay đỡ lấy.

Nhưng mặt sau tấm gương phẳng lì, không có một dấu hiệu gì cho thấy đó là thứ tụi nó đang tìm kiếm.

Sau khi nhớ ra đủ loại thần chú và niệm đến sái quai hàm mà vẫn không đạt được kết quả gì, Nguyên và Kăply đưa mắt nhìn nhau và hai đôi môi mấp máy gần như cùng lúc:

- Kêu thằng Suku.

Khổ nỗi, muốn kêu thằng Suku thì phải nhờ tới cái ống Siêu cảm ứng của K’Tub.

Nguyên dứt mạnh một sợi tóc:

- Làm sao bây giờ? Hổng lẽ nói cho K’Tub biết vụ này? K’Tub biết thì Êmê cũng biết.

Kăply tặc lưỡi và thốt ra một câu theo nó là tốt nhất trong lúc này:

- Ờ há.

- “Ờ há” không phải là một ý kiến. – Nguyên nổi khùng.

Trán Kăply nhăn tít, nó đang cố tưởng tượng đầu mình không phải là một cục gạch:

- Theo tao…

Nguyên không nói gì, chỉ giương mắt ra nhìn bạn. Bắt gặp vẻ chờ đợi của Nguyên, Kăply biết mình không thể không nói một câu gì đó:

- Theo tao,… có lẽ tụi mình không thể giấu tụi nó chuyện này mãi được…

- Tại sao? – Nguyên hỏi lại, cụt lủn, mắt vẫn nhìn chòng chọc vào mặt Kăply.

Kăply đã rất muốn quay mặt đi nhưng một khúc cây đã nằm ngay ở chỗ đáng lẽ là cái cổ của nó. Nó đành phải nhìn trả lại Nguyên và liếʍ đôi môi khô rang, ấp úng:

- Vì tụi nó lúc nào cũng ở bên cạnh mình. Hơn nữa… hơn nữa…

- Sao?

- Hơn nữa… K’Tub và Êmê là những bạn tốt của mình. – Phải hết sức vất vả, Kăply mới có thể nói hết ý nghĩ trong đầu, bụng thấp thỏm sợ thằng Nguyên nổi cáu.

Và nó mừng rơn khi thấy Nguyên gật đầu:

- Tao cũng nghĩ vậy.

Nguyên nheo mắt nói thêm:

- Cục gạch phải ghen tị với mày rồi đó, Kăply.

Lâu lắm, Kăply mới lại được nghe Nguyên khen mình. Nó toét miệng cười hì hì, mặt nở ra. Nhưng rồi nó lập tức thu ngay nụ cười lại.

Nguyên đã kịp lấy vẻ nghiêm nghị:

- Nhưng tụi mình chỉ cho K’Tub và Êmê biết về sứ mạng của tụi mình thôi. Những gì liên quan đến ông K’Tul và bà Êmô, phải tuyệt đối giấu nhẹm, nhớ chưa?

oOo

Nguyên, Kăply, K’Tub, Êmê, Păng Ting và Suku, tất cả là sáu đứa ngồi quanh tấm gương vừa gỡ xuống trên vách phòng thằng K’Tub, chụm đầu nghiêng ngó, nhìn mặt cũng biết là tụi nó không tin sẽ phát hiện được điều gì đáng giá.

Khi nãy cả bọn gần như vật nhau với tấm gương trong phòng Êmê và kết quả là tụi nó chẳng tìm thấy gì hết. Lần này cũng vậy, thần chú Nổi lên hoàn toàn vô tác dụng: tấm gương trước mặt bọn trẻ cứ trơ ra như trêu ngươi.

- Hay chữ “ai” trong câu thơ của người khách đó không phải chỉ tấm gương? – K’Tub đưa mắt nhìn Nguyên, ngờ vực hỏi, không hề biết đó là câu đố trị giá hai trăm ngàn năpken của ba nó.

- Chính là tấm gương, K’Tub. – Suku đong đưa đôi mắt sáng, hắng giọng. – Cách giải thích của anh K’Brăk theo tao là hoàn toàn hợp lý.

Nguyên nhìn Êmê:

- Trong lâu đài K’Rahlan còn chiếc gương nào nữa không, Êmê?

- Còn bốn chiếc nữa, anh K’Brăk. – Êmê quay chiếc mũi hếch về phía Nguyên, nhanh nhẩu đáp, trông cái cách nó lúc lắc mái tóc vàng một cách duyên dáng, có thể thấy nó rất sung sướиɠ khi được Nguyên hỏi tới. – Một chiếc trong phòng Đam Pao, một chiếc trong phòng Chơleng, một chiếc trong phòng cậu K’Tul và một chiếc trong phòng mẹ em.

K’Tub láu táu:

- Mình kéo xuống phòng Đam Pao và Chơleng đi!

- Không được, K’Tub. – Êmê trừng mắt nhìn thằng oắt. – Anh K’Brăk đã nói rồi. Đây là nhiệm vụ bí mật của chiến binh giữ đền, không nên để bất kỳ một ai hay biết.

- Đúng đó, Êmê. – Nguyên nhìn Êmê bằng ánh mắt tán thưởng khiến trái tim cô nàng như tan ra. – Chúng ta phải hành động hết sức kín đáo và thận trọng.

Bọn trẻ lại chụm đầu bàn bạc. Sau một hồi tranh cãi, cả bọn đồng ý rằng cách tốt nhất là Nguyên và K’Tub đem hai tấm gương trong phòng mình gạ đổi hai tấm gương của Đam Pao và Chơleng, dĩ nhiên để sự đổi chác này diễn ra thuận lợi và trông có vẻ tự nhiên tụi nó phải tìm cách gieo vào đầu hai đứa đầu bếp cái ý nghĩ rằng không có gì đáng chán cho bằng cứ phải xài hoài một tấm gương ngày này qua ngày khác. Còn tấm gương của Êmê, vốn giống y hệt tấm gương trong phòng mẹ nó thì nhân lúc bà Êmô xuống vườn ăn trưa, Êmê sẽ nấn ná trên này để chui vào phòng bà đánh tráo hai tấm gương với nhau.

Việc thương lượng với Đam Pao và Chơleng sau đó nói chung là diễn tiến suôn sẻ và trót lọt, hai đứa nhóc này thậm chí cũng chẳng buồn thắc mắc Nguyên và K’Tub mắc chứng gì mà khoái ba cái trò đổi chác vớ vẩn này, vì tấm gương suy cho cùng cũng chỉ là một tấm gương, chẳng khác nhau gì mấy vì vậy cuộc trao đổi này thiệt tình hổng có chút xíu ý nghĩa nào hết.

Chỉ có việc đánh tráo chiếc gương trong phòng bà Êmô là hơi trục trặc chút xíu. Giờ ăn trưa, bọn Kăply cứ đinh ninh Êmê chỉ xuống trễ chừng năm, mười phút là cùng (chuyện tráo hai chiếc gương xét cho cùng hổng đáng gọi là phức tạp), hổng ngờ cả nhà ngồi đợi gần nửa tiếng đồng hồ vẫn chẳng thấy tăm hơi nó đâu.

Thấy bà Êmô cứ chà tay lên vạt áo với vẻ sốt ruột, K’Tub chột dạ lên tiếng:

- Ăn đi, dì ơi! Chắc chị Êmê đang soạn tập vở cho ngày mai.

- Soạn tập vở á? – Bà Êmô nhìn K’Tub bằng ánh mắt như thể nó vừa va đầu vào gốc cây. – Êmê còn cả một buổi chiều và một buổi tối dài dằng dặc nữa mà bây giờ đã soạn tập vở á?

K’Tub biết ngay mình bị hố. Nó nói, nhắm mắt lại để bà Êmô không thấy ánh mắt láo liên gian xảo của nó:

- Chị Êmê dạo này siêng học lắm, dì.

- Dì Êmô, dì lên xem con bé đang làm gì ở trển. – Ông K’Tul thò đầu ra khỏi tờ Tin nhanh N, S & D, giọng không giấu vẻ nghi hoặc. Trông ông như người lính thò đầu ra khỏi đài quan sát, liên tưởng đó làm Nguyên muốn ngừng thở.

- Để con đi cho!

K’Tub lật đật vọt miệng và nhanh nhẹn bật lên khỏi chỗ trước khi bà Êmô kịp đáp lời ba nó.

- Ngồi xuống, K’Tub! – Ông K’Tul quát lên, gườm gườm nhìn thằng con. – Ta đâu có bảo con!