Chuyện Xứ Lang Biang 4: Báu Vật Ở Lâu Đài K'rahlan

Chương 42

- Bà Kibo ơi, bà có thắc mắc hay tâm sự gì cứ nói đại ra đi. – Một lão phù thủy mặt mày gồ ghề ngồi ở hàng ghế trên cùng la lớn, tay quơ qua quơ lại chiếc tẩu thuốc dài sọc trên tay. Lão nói tiếp bằng giọng đã có vẻ bực mình. – Đã vào được cái cửa tiệm này rồi, ai cũng là thần y hết á.

Cả đống tiếng nhao nhao phụ họa:

- Đúng rồi đó. Bà nói lẹ lên đi, bà Kibo.

- Bà già lẩm cẩm ơi, bà không nói ra thì ai mà biết bà muốn gì.

Đôi mắt mụ Kibo lóe lên khi nghe hai chữ “lẩm cẩm” nhưng rồi mụ lập tức cụp mắt xuống, rõ ràng là mụ cố giữ cho mình đừng nổi điên.

- Như thế này này, – mụ hít vô một hơi thiệt sâu để lấy bình tĩnh, chậm rãi nói tiếp. – ta rất thích uống nước dâu pha đường…

Giọng lếu láo khi nãy lại chen ngang:

- Bà già ơi, đó là chuyện riêng của bà. Tôi thích uống bia Concop mà tôi có khoe nhặng xị ra đâu.

Như không nghe thấy tên phá bĩnh, mụ Kibo vẫn tiếp tục kể lể:

- Mỗi tuần ta uống nước dâu pha đường ít nhất hai lần.

- Và bà muốn bọn ta chỉ cho bà cách pha chế như thế nào để uống xong có thể trẻ lại hai mươi tuổi phải không? – Vẫn giọng khi nãy.

- Ta không cần tuổi trẻ, nhất là thứ tuổi trẻ ngu ngốc và hỗn láo như ngươi. – Mụ Kibo rít lên, đã nhận ra cái giọng phá đám nãy giờ là của một gã thanh niên. – Ta chỉ muốn vị nào trả lời giùm ta là nước dâu pha đường có chứa độc tố gì mà hôm nào uống xong một cốc thì ngày hôm sau con mắt ta lại đau?

Mụ dộng cây Wind XP xuống sàn một cái “kình”, cất cao giọng:

- Theo thông lệ, hai mươi ngàn năpken cho kẻ nào giúp ta gỡ được bối rối trong lòng…

Nói xong, mụ Kibo bước lại chỗ chiếc ghế đặt cạnh đó, ung dung ngồi xuống.

Giọng gã thanh niên lúc nãy lầm bầm:

- Có hai mươi ngàn năpken mà cũng làm tàng.

Trong khi đám phù thủy trong phòng xôn xao ngoảnh tới ngoảnh lui, bàn cãi ỏm tỏi và cửa tiệm của lão Luclac đã bắt đầu trông giống một cái trại vịt, Păng Ting níu tay Suku, hỏi nhỏ:

- Nước dâu pha đường chứa độc tố gì vậy hả nhóc?

- Hổng có độc tố gì hết á. – Suku lắc đầu

- Thế sao con mắt mụ Kibo lại đau?

- Ai mà biết. – Thằng oắt nhún vai, giọng bực bội vì bất lực.

Mua vẫn nhớn nhác quét mắt quanh phòng, không để tâm lắm đến thắc mắc của mụ Kibo. Từ khi bước vào phòng đến giờ, nó luôn lưu tâm tìm xem pháp sư K’Tul đang lẫn vào đâu giữa cả đống người nhưng vẫn không phát hiện ra. Mua lo ngay ngáy, đôi khi nó có cảm giác ông nấp ở một chỗ nào đó và đang kín đáo quan sát tụi nó và ý nghĩ đó khiến nó muốn khuỵu chân xuống.

Lão phù thủy mặt mày nổi cục ngồi ở hàng ghế đầu bất thần lên tiếng:

- Có lẽ phải chúc mừng bà thôi, bà Kibo. Xem tình hình bữa nay, chắc là bà không phải tốn hai mươi ngàn năpken rồi.

- Ông nói sao? – Mụ Kibo kêu lên, thất vọng. Vừa nói mụ vừa bật lên khỏi ghế.

Lão già quơ qua quơ lại chiếc tẩu thuốc trên tay, có vẻ đó là thói quen ưa thích của lão:

- Cho đến lúc này mà hổng có ai lên tiếng trả lời có nghĩa là bà nên đi xuống chớ sao.

- Phải rồi. Xuống đi, bà già. – Gã thanh niên lúc nãy hùa theo. – Ra giá có hai mươi ngàn năpken mà đứng lâu quá.

Lần này, chán nản vì không giải tỏa được thắc mắc lâu nay, mụ Kibo không buồn làm ra vẻ mình là người giỏi kiềm chế nữa. Mụ dộng ình ình cây Wind XP xuống bục khiến lão Luclac đứng bên xanh mặt ngó đăm đăm xuống chỗ mụ đứng, cứ sợ chiếc bục sập xuống thình lình. Vừa dộng mụ vừa chửi toáng:

- Hừ, tưởng sao! Toàn là thứ ăn hại. Dù chỉ là hai mươi ngàn năpken nhưng cũng không tới lượt bọn đần độn các ngươi đâu.

- Bà bình tĩnh đi, bà Kibo. – Lão Luclac xua tay rối rít, chiếc nón chóp lệch hẳn sang một bên. – Bà để ta còn làm ăn chứ. Bà nghe ta đi, lần tới bà lại đến đây. Biết đâu lúc đó sẽ có người nghĩ ra giúp bà.

- Bảo ta trở lại cái cửa tiệm nhăng nhít này nữa ư, ông Luclac? Ông không nằm mơ đó chớ? – Bà Kibo dài môi ra như muốn đớp cho lão chủ tiệm một phát. – Ông nghe đây: ta sẽ tự giải quyết chuyện của mình. Hừ, khó quái gì. Ta chỉ cần không thèm uống nước dâu pha đường nữa là xong.

Xả một tràng cho đã nư, mụ Kibo ngúng nguẩy đi xuống, chiếc chổi bay kẹp trong nách quăng quật theo từng bước chân khiến lão Luclac phải dạt tuốt ra ngoài xa.

Nhưng mụ chưa bước tới ngoài rìa, một giọng eo éo cất lên từ dãy ghế bên phải:

- Khoan đã, bà Kibo.

Như va phải tường, mụ Kibo khựng lại, mắt nheo nheo nhìn xuống chỗ phát ra tiếng nói:

- Ai thế? Phải bà Homhem không?

- Tôi đây. – Bà homhem lập cập đứng lên, tay nắm cứng chiếc gậy đầu khỉ, Mua thấy bà hổng mập lên chút xíu nào so với lần gặp trước đây.

- Tôi muốn hỏi bà… è…. – Bà Homhem khò khè như muôn thuở. – Là mỗi khi uống cốc nước dâu pha đường… è… bà có nhớ lấy chiếc muỗng ra khỏi cốc không… è… è…

Trong khi đám phù thủy ngồi bên dưới ngớ ra, không hiểu bà Homhem đi hỏi cái chuyện vớ vẩn đó làm gì thì ở trên bục, mụ Kibo hớn hở ré lên, tay khua tít chiếc chổi bay lúc này đã rút ra khỏi nách:

- Tuyệt quá, bà Homhem. Bà đã phát hiện đúng chóc vấn đề rồi đó. Đúng rồi. Đúng là do chiếc muỗng. – Mụ Kibo càng nói càng phấn khích. – Ta đã quên lấy chiếc muỗng ra khỏi cốc. Và nó chọc vào con mắt tội nghiệp của ta.

Tràng liến thoắng của mụ Kibo khiến ai nấy dở khóc dở cười. Thông minh đến như Suku cũng nghệt mặt ra, không ngờ nguyên nhân bệnh đau mắt của mụ Kibo lại đơn giản và lãng òm như thế.

Lão Luclac xem ra còn hạnh phúc gấp mười lần mụ Kibo. Lão búng tay tróc tróc làm lửa xẹt thành vòi, mặt tươi roi rói:

- Thấy chưa, bà Kibo. Cửa tiệm Những Dấu Hỏi luôn luôn là địa chỉ uy tín và đáng tin cậy với bất cứ ai gặp phải vướng mắc trong cuộc sống.

Sửa lại chiếc nón chóp cho ngay ngắn, lão quay xuống khán phòng, ngực ưỡn ra phía trước, giọng trịnh trọng:

- Tôi chính thức tuyên bố bà Homhem đã trúng giải của bà Kibo.

- Bà chị Homhem thân yêu ơi. – Mụ Kibo chưa chịu leo xuống khỏi bục, vẫn nhìn về phía bà Homhem, hỏi giọng cảm kích. – Bà chị có thể cho mụ già lẩm cẩm này biết làm sao mà bà chị có thể đoán ra nguyên nhân là ở chiếc muỗng không?

Mụ Kibo vui vẻ đến mức dùng luôn hai chữ “lẩm cẩm” mà mụ rất ghét để nói về mình.

- Đơn giản thôi, bà Kibo. – Bà Homhem rung rung chiếc gậy. – Chẳng qua tôi cũng từng bị đau mắt như bà. Bà không biết đó thôi, chứ nước dâu pha đường cũng là thứ mà tôi thích nhất…

Giọng gã thanh niên lại vang lên, nôn nóng:

- Đủ rồi, hai bà cô ơi. Hai bà cô muốn tâm sự thì lát nữa dắt nhau đến tiệm Cái Cốc Vàng tha hồ mà cà kê dê ngỗng. Bây giờ nhường chỗ cho người khác giùm chút đi.

Đám phù thủy bên dưới ủng hộ gã thanh niên bằng cách gõ lên ghế ngồi bằng đủ thứ vật dụng trong tay làm phát ra hàng tràng những tiếng lách cách, leng keng, lộc cộc khiến bọn Suku phải đưa tay lên bịt chặt lấy hai tai.

Ở trên bục, tiếng lão Luclac vang lên sang sảng như phát ra từ một chiếc loa công suất cực lớn, có thể thấy gân cổ lão nổi vằn vì cố sức:

- Bây giờ tôi xin phép giới thiệu nhân vật được chờ đợi nhất…

Lão Luclac vừa nói vừa nghiêng đầu một cách điệu đàng, trông bộ tịch của lão có cảm tưởng một ngôi sao ca nhạc sắp bước ra sân khấu. Và cảm giác đó càng có vẻ chính xác khi bên dưới bắt đầu vang lên những tiếng huýt sáo đầy kích động.

- Đây! – Trên nền âm thanh huyên náo đó, lão Luclac hét muốn lạc giọng, tay vung mạnh về phía trái. – Vị khách đặc biệt của cửa tiệm chúng tôi: Ngài K’Tul!