Ở mặt trước tấm thẻ không có gì khác lạ: vẫn là ba dấu hỏi to tướng màu đen và hàng chữ nhỏ “Hãy đổi trí thông minh để lấy những đồng vàng” nằm ngay phía dưới.
Nguyên lật tấm thẻ lại và suýt chút nữa nó đã rú lên. Đúng như Suku phỏng đoán, mặt sau của tấm thẻ trước đây trống trơn, bây giờ đột nhiên hiện ra dòng chữ đỏ như son:
HÒN ĐÁ TẢNG
Kăply thoi vô lưng Suku một cú thật lực:
- Mày giỏi thiệt đó, Suku!
- Nhưng Hòn Đá Tảng nghĩa là gì hở em? – Chờ cho ngực áo bớt phập phồng, Nguyên nheo mắt nhìn Suku, bồn chồn hỏi, bụng thấp thỏm chỉ sợ thằng oắt lắc đầu.
Nhưng điều Nguyên lo ngại đã không xảy ra. Suku vui vẻ đáp, với cái vẻ tự tin của người đã nuốt cả đống sách vô bụng:
- Đây là một địa danh, anh K’Brăk. Em chưa tới đó bao giờ nhưng em biết chỗ này. Hòn Đá Tảng nằm ở cuối hẻm Gieo Sự Chết.
- Hẻm Gieo Sự Chết? – Kăply rên lên.
- Cái tên này không có gì đáng sợ hết, anh K’Brêt…. – Suku phì cười, ánh mắt long lanh cho thấy nó đang thích thú một cách trắng trợn trước sự chết nhát của ông anh. – Sở dĩ có cái tên này do hồi trước ở đây có lò mổ thịt của lão Daoto. Hẻm này cắt ngang đường Ma Ya, song song với hẻm Râu Ngô.
Trái với Kăply, Nguyên không quan tâm đến cái tên hẻm, dù thiệt sự cái tên này cũng rất đáng quan tâm. Chẳng qua nó thấy có điều cần lo nghĩ hơn. Lúc này Nguyên đang ngần ngừ nhìn Suku, băn khoăn không biết có nên rủ thằng oắt cùng đi đến TIỆM NHỮNG DẤU HỎI hay không. Nếu Suku đến đó, thể nào nó cũng nhìn thấy ông K’Tul, Nguyên thầm nghĩ. Thông minh như Suku, chắc nó chẳng khó khăn gì để đoán ra hành vi mờ ám của ông này.
Trong một lúc, Nguyên cắn môi, không biết là mình cắn môi, dứt tóc, không biết là mình dứt tóc. Xoay chuyển ý nghĩ một hồi, nó thở hắt ra:
- Chiều mai em đi với tụi anh đến đó nha, Suku.
Nguyên quyết định rồi. Trừ gốc gác của tụi nó, nó sẽ không giấu Suku bất cứ chuyện gì, kể cả nhiệm vụ bí mật của ông K’Tul và bà Êmô. Đằng nào thì Suku cũng biết nó và Kăply là hai chiến binh giữ đền, đang gánh trên vai sứ mạng trọng đại liên quan đến sự an nguy của xứ Lang Biang, chắc chắn thằng oắt sẽ không từ chối nếu các chiến binh giữ đền kêu gọi sự giúp đỡ.
- Rủ Mua đi nữa chớ? – Kăply nhắc.
- Đi càng ít người càng tốt, K’Brêt.
Lời từ chối thẳng thừng của Nguyên khiến quai hàm Kăply trễ xuống:
- Nhưng lần trước Mua đã từng đến đó…
Nguyên lạnh lùng:
- Tụi mình đi làm nhiệm vụ chứ không phải đi chơi.
Đôi mắt Suku mở to:
- Anh nói gì thế, anh K’Brăk? Em nghĩ đây chỉ là chuyện thỏa mãn óc tò mò…
- Mọi việc không đơn giản như em nghĩ đâu, Suku. – Nguyên đặt tay lên vai thằng oắt, mặt thốt nhiên se lại. – Theo như những gì tụi anh biết, tiệm Những Dấu Hỏi hiện nay là nơi rất nguy hiểm. Nếu chẳng may cậu K’Tul phát hiện tụi mình có mặt ở đó…
- Cậu K’Tul? – Mặt ngẩn ra, Suku bất giác đưa tay vén những lọn tóc lòa xòa trước trán, như thể đang cố vén một bức màn bí mật. – Cậu K’Tul thì dính dáng gì ở đây, anh K’Brăk?
- Suku nè, em phải bình tĩnh nghe anh nói đây. – Nguyên liếʍ môi khô rang, loay hoay không biết nên mở đầu câu chuyện từ chỗ nào để thằng oắt không bị sốc.
- Anh nói đi, anh K’Brăk. – Suku hồi hộp đáp, cảm thấy những gì Nguyên sắp tiết lộ vô cùng nghiêm trọng.
- Cái hôm đầu tiên tụi mình gặp Tam phù thủy Bạch kỳ lân ở thung lũng phía sau lâu đài K’Rahlan, em có nhớ không? – Nguyên tìm cách nói lòng vòng, mắt chăm chăm dán chặt vô gương mặt sáng sủa của Suku.
- Em nhớ.
- Hôm đó chính là ngày báo tử thứ ba trong thời hạn ba mươi ngày của Baltalon, em có nhớ không?
Nguyên lại hỏi vu vơ. Và Suku lại bâng khuâng đáp:
- Em nhớ.
- Ờ, cái hôm đó, đúng cái hôm đó… anh và anh K’Brêt đã vào nhà kho…
Nguyên quyết định bắt đầu câu chuyện từ buổi chiều nó và Kăply tình cờ nghe được cuộc đối thoại quan trọng giữa ông K’Tul và bà Êmô trong nhà kho của lâu đài K’Rahlan. Cuộc đối thoại đó ám ảnh nó mạnh mẽ đến mức bây giờ thuật lại, nó nhớ không sót một chi tiết nhỏ. Nguyên từ từ kể hết, trơn tru và trôi chảy, chỉ giấu Suku về những chiếc ghế ngựa vằn – lý do thực sự khiến nó và Kăply rủ nhau chui vào nhà kho trong buổi chiều thót tim đó.
Mặt Suku nghệt ra theo từng lời kể của Nguyên. Chốc chốc nó lại bật ra tiếng xuýt xoa:
- Chậc, không ngờ cậu K’Tul là người của giáo phái Madagui.
- Ối dào. Hóa ra cậu K’Tul và dì Êmô đến giúp việc cho lâu đài K’Rahlan là có mục đích riêng.
Khi Nguyên thuật đến những gì Kăply và Mua chứng kiến trong TIỆM NHỮNG DẤU HỎI thì thằng oắt bật ra tiếng la hoảng:
- Không được, anh K’Brăk. Nếu đúng như vậy thì ngày mai chúng ta không nên mò đến chỗ lão Luclac.
- Em nói gì thế, Suku? – Nguyên sửng sốt thấy thằng oắt đột nhiên lộ vẻ lo lắng.
- Bất cứ ai đến đó cũng được, trừ anh và anh K’Brêt. – Suku đong đưa đôi mắt sáng, giọng kích động. – Chắc anh cũng đoán ra hai câu thơ tưởng như bâng quơ của cậu K’Tul chính là những chỉ dẫn để đi đến chỗ cất giấu báu vật. Và em nghĩ cậu cũng biết thừa sứ mạng quan trọng nhất của chiến binh giữ đền hiện nay là tìm cho bằng được báu vật đó.
- Cậu K’Tul chưa biết tụi anh là những chiến binh giữ đền. – Nguyên tặc lưỡi.
- Có thể cậu đã biết rồi đó, anh K’Brăi. – Suku chớp mắt. – Anh đừng quên chúng ta đã gặp tổng quản giáo phái Madagui trên đường đi đến núi Lưng Chừng. Chưa kể họa sĩ Yan Dran cũng là người của lâu đài Sêrêpôk…
- Nhưng nếu không đến chỗ lão Luclac, làm sao chúng ta biết câu đố đã được giải chưa và đáp án của nó là gì? – Nguyên nhíu mày, giọng phân vân. – Em cũng biết rồi mà, Suku. Đó chính là đầu mối duy nhất để truy tìm báu vật…
- Anh và anh K’Brêt cứ ở nhà. – Suku hùng hồn. – Chiều mai em và K’Tub sẽ đến đó dò la tình hình.
- Không thể để K’Tub biết chuyện này được, Suku. – Nguyên nghiêm mặt. – Cả Êmê nữa, Êmê cũng không nên biết.
- Ờ há. Em quên mất. – Suku lại hất những lọn tóc đang thi nhau rủ xuống trán. – Thôi, được rồi. Em sẽ rủ…
Suku gõ những ngón tay lên trán, đã bắt đầu trông giống thầy N’Trang Long lúc suy tư.
- Rủ Păng Ting đi. – Nguyên gợi ý.
- Rủ Mua nữa. – Kăply không bỏ lỡ cơ hội lặp lại đề nghị khi nãy, vừa nói nó vừa liếc thằng bạn đại ca của mình bằng ánh mắt đến đá cũng phải mềm.
Nguyên không buồn nhìn Kăply nhưng lời nó dặn dò Suku khiến Kăply cảm thấy như vừa nốc một ngụm bia Sayđimi:
- Nếu em đi cùng Mua và Păng Ting, em phải nói cho hai bạn đó biết những gì anh vừa tiết lộ và nhớ dặn các bạn phải giữ kín mọi chuyện nha Suku.
- Em biết mà.
Suku kêu lên, mặt nhăn nhó như thể Nguyên vừa xúc phạm nó ghê gớm.
Hẻm Gieo Sự Chết chỉ là một con hẻm nhỏ, nhỏ hơn hẻm Râu Ngô nhiều. Hẻm nhỏ quá, chẳng ai thèm cất nhà quanh đó nên khung cảnh trông vắng vẻ, hoang tàn. Hai bên hẻm mọc dày một thứ cây cao vυ't, thân trơn láng, lá hình tam giác, to như chiếc ô. Hẻm nhỏ mà lá to dày nên ba đứa Suku, Păng Ting và Mua có cảm tưởng như đang đi luồn trong rừng, không khí lạnh buốt mặc dù trời vừa qua khỏi giấc trưa. Có lẽ nhờ đặc điểm này mà lão Luclac quyết định cho TIỆM NHỮNG DẤU HỎI xuất hiện ở đây nhằm tránh tai mắt của Cục an ninh.
Hẻm sâu, hoặc tụi Suku nghĩ là sâu, vì ba đứa đi cả buổi vẫn chưa tới Hòn Đá Tảng. Mua không phải là đứa yếu bóng vía nhưng khung cảnh tịch mịch, ám tối khiến tâm trạng nó bỗng nhiên bị cột chặt vào nỗi lo lắng. Mua không rõ là mình lo lắng chuyện gì nhưng càng đi thần kinh nó càng căng như sợi tơ và bất cứ tiếng sột soạt nào cũng làm nó rên lên.