Chuyện Xứ Lang Biang 3: Chủ Nhân Núi Lưng Chừng

Chương 70

Đêm đó, Nguyên bám lấy cổ ngựa, đánh một giấc mê man, không mộng mị. Thoạt đầu, nó không muốn chợp mắt, với niềm tin nếu hai con phi mã cao hứng bay vòng quanh núi Lưng Chừng như kiểu phi thuyền bay quanh mặt trăng, nó sẽ được tận mắt nhìn thấy một hòn núi nằm lơ lửng giữa trời là như thế nào. Nhưng hoặc là nó quá mệt mỏi sau những gì vừa trải qua, hoặc là có một sức mạnh huyền bí nào đó kéo sụp mí mắt nó, Nguyên đi vào giấc ngủ một cách nhanh chóng, hoàn toàn ra ngoài sự nhận thức của nó nhưng phải nói là hết sức thỏa thuê.

Khi Nguyên bị những tia nắng sớm bò trên mặt đánh thức, nó mở mắt ra và sợ đến líu lưỡi khi thấy có người đang nhìn mình mỉm cười.

Thấy nó định nhảy bắn lên, người đó chận tay lên vai nó, cười hì hì:

- Mày làm gì vậy? Tao đây mà.

Phải một lúc Nguyên mới thôi sửng sốt và khi đã hoàn hồn thì đột ngột nó làm một cái chuyện mà không bao giờ nó nghĩ có ngày nó sẽ làm là òa ra khóc. Nó khóc nức nở, khóc ngon lành, vừa khóc vừa rưng rức nói:

- Tiên sư mày, Kăply!

Kăply ôm choàng lấy bạn và đến phiên nó rưng rưng:

Kể tao nghe đi. Tụi mình đang ở đâu? Và tại sao mà tụi mình ở đây?

- Mày... mày... - Nguyên hinh hích. - lẽ ra thì mày đã chết rồi... thằng cà chớn...

Kăply đã định trêu bạn, vì thiệt sự thì nó thấy thằng Nguyên bữa nay lạ quá. Đối với Kăply, thằng bạn đại ca của nó mà chịu xì ra nước mắt trông còn hoang đường hơn là con nhỏ trùm sò Păng Ting chịu xì tiền. Nhưng nghe Nguyên nói vậy, mặt Kăply đuỗn ra:

- Mày nói sao? Tao đã chết rồi ư?

Nguyên lấy tay áo quẹt nước mắt lẫn nước mũi, trông nó dơ dáy y như thằng K’Tub nhưng vì đang nóng lòng nghe nó trả lời, Kăply cố dìm câu chế nhạo bằng một tiếng khịt mũi ầm ĩ.

- Mày còn nhớ lúc tụi mình ở thung lũng Plei Mo không? - Nguyên nhìn bạn bằng cặp mắt đỏ hoe, sụt sịt hỏi.

- À, à, nhớ. - Kăply gãi đầu. - Nhớ chứ. Lúc đó tụi mình nhìn thấy mấy pho tượng bằng đá.

- Rồi con basilic xuất hiện... - Nguyên nhắc.

- Ờ, đúng rồi, con basilic thình lình hiện ra từ phía sau và rượt theo tụi mình. - Kăply vỗ đùi một cái “bốp”, la lên. - A, tao nhớ rồi, nó đã mổ tao một phát đau điếng ngay đùi.

Kăply vén vạt áo lên, ngoái cổ quan sát xem vết cắn nằm ở đâu.

- Đây nè. - Nó xoa xoa tay lên vết thương vẫn còn bầm tím, nhe răng cười. - May mà nọc con basilic không độc...

Nguyên nhìn bạn, thở một hơi dài:

- Nghe đây nè, đồ ngốc. Ở xứ Lang Biang có ba thứ tuyệt độc. Đó là nhựa độc của quả hiến sinh, chất độc trong móng rồng Ouroboros và nọc độc của con basilic. Đó là những loại độc không có thuốc giải. Những ai bị con basilic mổ trúng, chỉ có thể kéo dài mạng sống tối đa là một ngày...

- Cái gì? - Kăply lắp bắp, mặt xám ngoét. - Hổng lẽ tao sắp chết rồi ư?

- Sắp chết cái con khỉ. - Nguyên mỉm cười. - Từ lúc mày bị con basilic mổ trúng đến nay đã gần ba ngày rồi...

Trước vẻ ngỡ ngàng của Kăply, Nguyên từ từ thuật lại những gì đã xảy đến với tụi nó trong mấy ngày qua.

Xếp bằng trên cỏ, Kăply nghệt mặt hả họng nghe, vẻ đăm đăm như đang nghe một vở kịch truyền thanh với vô số những cung bậc và cao trào: hấp dẫn, căng thẳng và rất nhiều bi lụy, nhất là sau cái chết của chính nó. Kăply cố không ngắt lời bạn, che giấu sự ngứa ngáy bằng cách nóng nảy bứt những cọng cỏ trong tầm tay và đến khi Nguyên kết thúc câu chuyện thì quanh chỗ Kăply ngồi chỉ còn là mảnh đất trụi.

- Tao không thể hiểu được tại sao trùm Bastu lại tốt với tao như vậy? - Kăply nhăn nhó vò đầu.

- Nghe tao nói đây, Kăply. - Nguyên nghiêm mặt. - Về nguyên tắc, trùm Hắc Ám không bao giờ đối xử tốt với các thành viên của lâu đài K’Rahlan, đặc biệt khi người đó được chọn làm chiến binh giữ đền. Bastu hành động tuy khó hiểu nhưng tất cả đều phục vụ cho những âm mưu thầm kín của hắn thôi.

- Thế mẹ của K’Brêt còn sống à? - Kăply chợt nhớ đến câu chuyện kỳ quái ở hồ Ma.

- Mày cũng biết rồi đó, chim đầu người là một dạng sống dở chết dở. Nếu tụi mình đem về được những quả táo vàng thì lúc đó mới có thể nói tới chuyện bà Ka Lên còn sống hay không.

Kăply quay đầu nhìn quanh:

- Thế đây là núi Lưng Chừng sao? Sao tao hổng thấy một cây táo nào hết vậy?

Nguyên đặt tay lên vai Kăply:

- Ngay bây giờ, tao và mày sẽ đi lòng vòng thăm dò. Dẫu sao, mày sống lại mới là điều quan trọng nhất đối với tao. Còn những quả táo vàng, tao nghĩ sớm muộn gì tụi mình cũng sẽ tìm thấy. Chỉ có điều đáng lo là làm sao vượt qua được sự canh giữ của con rồng Ouroboros, và nhất là đừng chạm trán với lão Ôkô Na thổ tả kia.

Kăply vụt hỏi:

- Mày có nghĩ lão Ôkô Na chính là chủ nhân núi Lưng Chừng không?

- Tao cũng từng nghĩ về điều này. - Nguyên nhún vai. - Nhưng có lẽ là không phải. Chủ nhân núi Lưng Chừng là chiến binh giữ đền đời thứ nhất, có bổn phận trấn áp các thế lực hắc ám. Trong khi đó, lão Ôkô Na không những cho bọn Hắc tinh tinh đi giúp trùm Bastu mà bản thân lão có thể hóa thành con basilic, một khả năng chỉ có ở các phù thủy hắc ám.

- Hay là thầy Akô Nô? - Kăply cắn môi và trừng trừng nhìn Nguyên, có vẻ sẵn sàng lăn ra xỉu nếu thằng bạn đại ca của nó gật đầu. - Cũng không phải nốt. - Nguyên thò tay dứt một sợi tóc, lắc đầu nói. - Nếu thầy Akô Nô là chủ nhân núi Lưng Chừng thì với trách nhiệm và trình độ pháp thuật cao tột bậc của thầy không đời nào thầy lại để cho lão Ôkô Na tự tung tự tác như vậy. Có thể thấy thầy cực kỳ căm ghét và ghê tởm lão này nhưng rõ ràng thầy không làm gì được lão. Mày nhớ coi, trong lịch sử xứ Lang Biang, ngoài Tam tiên ra, làm gì có nhân vật nào được coi là ngang ngửa với chủ nhân núi Lưng Chừng. Hoàn toàn không có, đúng không?

- Ờ, đúng... đúng...

Kăply ấp úng đáp, thấy trong những trường hợp cần suy luận rắc rối như thế này, nghĩ ngợi bằng cái đầu của thằng bạn mình vẫn là tốt nhất. Nhưng rồi một thắc mắc chợt chớp lên trong đầu nó:

- Thế chủ nhân núi Lưng Chừng đâu?

- Tại sao bọn ngươi không nghĩ ngài đang đi chơi đâu đó và hiện nay không có mặt ở hòn núi này?

Tiếng thầy Akô Nô vang lên bên trái cánh đồng khiến Nguyên và Kăply quay phắt về phía phát ra tiếng nói, mừng rỡ:

- Chào thầy ạ.

Thầy Akô Nô nhìn Nguyên, cười khì khì:

- Tối hôm qua, ta rất tiếc không làm gì để giúp ngươi được mặc dù biết là ngươi bị con basilic làm cho sợ vãi mật.

Nguyên chớp mắt:

- May mà tụi con đã được hai con phi mã cứu đi, thưa thầy.

- Tốt! Tốt lắm! - Thầy Akô Nô đưa mắt nhìn Kăply, câu nói vừa rồi chính xác là dành cho nó, rồi như thấy chưa đã, thầy lại gục gặc đầu. - Tốt! Tốt lắm! Rất tốt!

Kăply cúi đầu, giọng xúc động:

- Con không biết phải nói sao để cảm ơn thầy...

- Cảm ơn cái con khỉ! - Thầy Akô Nô sầm mặt. - Nếu ngươi không phải là chiến binh giữ đền đời thứ ba, ta cứu ngươi làm cái cóc gì chớ. Hừm, giả dụ ngươi chỉ là một thằng nhóc bình thường thì ta để ngươi chết ngắc từ lâu rồi, hổng việc gì phải quỵ luỵ lão Ôkô Na cho nhục.

Rõ ràng cứ nhắc đến lão Ôkô Na là thầy nổi xung. Thầy giãy đùng đùng trên hai chân, nói như tát nước vào mặt khiến không chỉ Kăply mà cả Nguyên cũng phát hoảng đến đờ mặt ra.

- Thôi, bỏ qua đi. - Thầy Akô Nô phẩy tay, làm như lão Ôkô Na là một con ruồi đang vo ve đâu đó và thầy đang ra sức đuổi lão đi. - Bây giờ chuyện cần kíp là bọn ngươi phải đi hái mấy quả táo vàng rồi chuồn lẹ khỏi núi Lưng Chừng trước khi chủ nhân hòn núi này kịp tóm cổ bọn ngươi.

Nguyên như người ngủ mê choàng tỉnh:

- Những cây táo đó ở đâu hả thầy? Từ hôm qua đến giờ con hổng thấy chúng đâu hết.