Chuyện Xứ Lang Biang 3: Chủ Nhân Núi Lưng Chừng

Chương 69

Khi Tam phù thủy Bạch kỳ lân lóp ngóp bò dậy, Nguyên hoảng hồn thấy trên mặt họ máu trào ra như suối từ hai lỗ mũi.

- Hà hà, - lão Ôkô Na cười sằng sặc - Tím hoa cà thì được tích sự gì! Ta cho tụi bay thấy thế nào là Trào máu mũi nè.

Bây giờ Nguyên mới hiểu tại sao Tam phù thủy Bạch kỳ lân lộ vẻ lo lắng khi thấy thầy Akô Nô trừng phạt Hắc tinh tinh. Hẳn họ biết thế nào thầy Ôkô Na cũng sẽ điên lên mà trút giận lên đầu họ.

- Tụi bay còn đứng xớ rớ ở đó hả? - Lão Ôkô Na gầm lên. - Lượm mấy cây gậy đánh chó của tụi bay lên rồi xéo đi cho rảnh!

Như chỉ chờ có thế, các chàng trai Bạch kỳ lân vội vàng nhặt nhạnh những chiếc gậy sừng hươu vương vãi trên cỏ, cúi đầu chào lão Ôkô Na rồi quay mình rảo bước, điệu bộ hấp tấp như cố chạy xa một bãi mìn sắp nổ.

Lão Ôkô Na nhìn theo những chàng trai Bạch kỳ lân, phun một bãi nước bọt rồi quay sang bọn Hắc tinh tinh nãy giờ vẫn im lìm theo dõi mọi diễn biến, giọng hài lòng:

- Ta ra tay như vậy là còn nể mặt lão Akô Nô lắm đó.

Phù thủy Hắc tinh tinh đứng bên trái đưa tay mân mó chiếc mũi lệch, bất bình nói:

- Con nghĩ hình phạt thầy dành cho Bạch kỳ lân chưa tương xứng với những gì tụi con nhận lãnh ở thầy Akô Nô.

- Tại tụi con chưa biết đó thôi. - Lão Ôkô Na an ủi học trò bằng thứ giọng người ta thường dùng để dỗ trẻ con. - Tụi con bị vẹo mũi chỉ là chuyện vặt. Hơn nữa, dù mũi tụi con có thẳng thớm thì ta nghĩ cũng không nhờ thế mà tụi con trở nên đẹp trai hơn.

Lão bật cười hiểm độc:

- Còn bọn Bạch kỳ lân sau khi bị ta dùng thần chú đánh trào máu mũi, tụi nó sẽ mất đi khoảng một phần mười năng lượng pháp thuật. Cái đó mới đáng gọi là trừng phạt.

Lão lại bật cười khan một hồi; nhìn vẻ hoan hỉ của lão Nguyên nghĩ chắc là lão đang tự cho mình điểm mười về cái âm mưu thâm hiểm vừa rồi.

- Nói cho chính xác thì trình độ của tụi con so với Bạch kỳ lân thì ai hơn ai kém? - Lão chợt hỏi, giọng trở lại nghiêm trang.

- Con không biết, thưa thầy. - Phù thủy đứng giữa trầm ngâm đáp.

- Con nghĩ chắc là ngang nhau. - Phù thủy đứng bên phải dè dặt bổ sung.

- Hừm, sao lại có thể như thế được. - Lão Ôkô Na lại đập tay xuống tảng đá và làm mẻ thêm một miếng nữa. - Tài nghệ của tụi con phải cao hơn Bạch kỳ lân chớ.

Thấy ba tên học trò không nói gì, lão Ôkô Na có vẻ bực mình:

- Dĩ nhiên là tụi con và Bạch kỳ lân không được phép so tài trực tiếp với nhau. Nhưng như vậy không có nghĩa là không so sánh được. - Cái khung xương của lão lại cựa quậy một cách nóng nảy trong chiếc áo thụng làm phát ra những tiếng răng rắc. - Phe Hắc Ám lúc này như thế nào rồi? Gần đây tụi con có giúp trùm Bastu được chuyện gì đáng kể không? Cứ đem thành tích của tụi con và Bạch kỳ lân ra đọ với nhau là biết ngay tụi con cao hơn tụi nó bao nhiêu cái đầu chớ.

- Dạ.

Phù thủy đứng giữa mơ hồ đáp. Nguyên có cảm giác hắn cố tình né tránh những câu trả lời cụ thể, nhất là vụ ba con hắc xà bị tiêu tùng, sợ lão Ôkô Na thêm cáu.

Như nhìn xuyên qua đầu học trò, lão Ôkô Na bỗng nói:

- Ta sẽ dạy cho tụi con loại thần chú để đối phó với hai con linh xà ở hồ Ma. Chẳng có gì phức tạp hết. Thậm chí muốn thắng gã tổng quản lâu đài Sêrôpôk cũng không phải là chuyện khó. Nói chung, những gì Bạch kỳ lân không làm được thì tụi con phải làm bằng được.

Trước ánh mắt vui mừng của bọn Hắc tinh tinh, lão Ôkô Na đột ngột tặc lưỡi thay cho dấu chấm hết:

- Bây giờ thì tụi con đi đi. Ta có việc phải làm.

***

Ở trong bụi cây, Nguyên hồi hộp nhìn theo những bước chân của Tam phù thủy Hắc tinh tinh rồi lại quay về phía tảng đá lão Ôkô Na đang ngồi, cảm thấy trái tim như muốn vọt ra khỏi l*иg ngực. Suốt cả buổi chiều, Nguyên chờ đợi giây phút này nhưng khi lão Ôkô Na chuẩn bị hóa thành con basilic thì dạ dày nó quặn lại.

Nguyên cuống quít lôi cặp-kiếng-chống-hóa-đá trong túi ra tròng lên mắt, cảm thấy run sợ hơn nó nghĩ. Thậm chí khi lão Ôkô Na bắt đầu lắc lư trên tảng đá, Nguyên xấu hổ bắt gặp mình đang cố thu nhỏ người lại mặc dù nó thừa hiểu lão biết tỏng nó đang nấp trong này.

Trong một thời gian ngắn, Nguyên thấy rõ lão Ôkô Na bắt đầu phình lên và dài ra, chẳng mấy chốc một con rắn lớn thế chỗ của lão che kín cả tảng đá.

Con rắn uốn éo trườn xuống, lừ lừ bò về phía bụi cây. Mặc dù biết con basilic đang đến chỗ cái xác của Kăply để hút nọc độc, Nguyên vẫn dựng tóc gáy khi thấy những khúc mình vàng khè của nó mỗi lúc một quăng đến gần, cứ mỗi lần như thế lại làm phát ra những tiếng lạch bạch như một người đang vỗ tay vào bụng.

Nguyên phải cố hết sức để khỏi ọc ra những gì nó nhét vô bao tử hồi trưa khi ánh mắt nó chạm phải hai cái cánh quái dị trên mình con basilic, cái mào đỏ như máu và dưới đó một chút là cặp mắt hình tam giác đang không ngừng quét tới phía trước những tia sáng trắng như hai chiếc đèn pha.

Con basilic vừa trườn tới chỗ Kăply vừa lúc lắc đầu, ánh mắt nó thỉnh thoảng lại chiếu ngay bụi cây khiến Nguyên khϊếp hãi tưởng như cả người đang bị phơi ra trước luồng sáng chói lòa kia. Cuối cùng, Nguyên nhắm nghiền mắt lại, hoàn toàn không tự chủ, răng trên cắn chặt môi dưới để khỏi bất thần bật ra một tiếng rên, tay nắm chặt tay con khỉ Chacha đang co ro bên cạnh.

Nguyên ngồi rúm người trong bụi cây, không trông thấy con basilic đã hút nọc độc cho Kăply như thế nào, chỉ đến khi nghe tiếng quăng mình của con basilic mỗi lúc một xa, nó mới dám he hé mắt nhìn.

Không đợi Nguyên nhắc, con Chacha nhào ra khỏi chỗ nấp, ẵm lấy Kăply lúc này vẫn chưa động đậy, quay mình vọt đi như tên bắn trên con đường dẫn ra khỏi thung. Vắt giò lên cổ, Nguyên hối hả chạy theo, nhìn những cây thông lùn lùi vùn vụt lại sau lưng, nó nhớ ra từ bé tới giờ chưa bao giờ nó chạy nhanh đến thế.

Vừa đến chân ngọn đồi trọc, Nguyên tái mặt nghe những tiếng lộp bộp sau lưng, biết con basilic đã tiêu hóa xong chất độc và đang điên cuồng rượt theo.

Người run bắn, Nguyên lao thục mạng về phía trước, chân dẫm bừa lên cánh đồng hoa, cố bám sát con Chacha đang ôm Kăply phóng như gió trước mặt.

Nguyên chạy và chạy, băng suốt chiều dài cánh đồng, đầu óc gần như mụ đi. Tiếng thở phì phì của con basilic càng lúc càng lớn ở sau lưng khiến chân Nguyên đôi lúc như quíu lại, đã mấy lần nó vấp té nhưng gượng dậy được và cắm cổ chạy tiếp, lòng dậy lên ao ước cháy bỏng là được mọc thêm đôi cánh ở dưới chân như mấy con ngựa của Yan Dran.

Từ trong thâm tâm, Nguyên cũng trông chờ sự xuất hiện của thầy Akô Nô, mặc dù nó thừa biết đó là hy vọng hết sức mong manh.

Cho đến khi Nguyên trượt chân té thêm một lần nữa, không biết là lần thứ mấy, người lăn lông lốc, cặp kiếng của Suku văng đi đâu mất trong khi tiếng khè khè gấp gáp của con basilic đã gần như ở ngay sau gáy thì thiệt tình mà nói, Nguyên đã nghĩ rằng nó không còn sống nữa.

Đúng vào lúc Nguyên không còn nuôi nấng một tia hy vọng nào, thậm chí còn đang nghĩ nên tròng bộ mặt nào để đón nhận cái chết thì nó thấy tay nó bị ai đó nắm chặt và người nó thình lình bị nhấc bổng lên.

Thầy Akô Nô? Nguyên reo lên trong đầu và ngước mắt nhìn lên, cảm động muốn khóc khi thấy kẻ đang lôi nó bay trong không là con Chacha. Bây giờ Nguyên mới biết là nó đã té ngay ở nơi bắt đầu cánh đồng hoa và trước mặt nó lúc này là hai con phi mã đang bồn chồn dậm chân thình thịch trên mặt cỏ ra chiều thúc giục.

Trên lưng một con phi mã, Kăply đang nằm vắt ngang. Bằng một sức mạnh phi thường so với thân hình nhỏ thó của nó, Chacha liệng Nguyên lên lưng con ngựa thứ hai rồi nó tự mình nhảy lên ngồi đằng sau Kăply.

Hai con ngựa lập tức cất mình bay lên không, vừa kịp thoát cú mổ đầy giận dữ của con basilic trong tầm một phân không hơn không kém.