Chuyện Xứ Lang Biang 3: Chủ Nhân Núi Lưng Chừng

Chương 57

- Em không rõ lắm, anh K’Brăk. - Suku lúng túng chùi tay lên vạt áo. - Nhưng chắc chắn siêu phù thủy Yan Dran ở loanh quanh trong khu vực này.

Nguyên nhớn nhác nhìn quanh, lại hỏi, cảm thấy cổ họng khô rang:

- Hổng lẽ ổng chọn một cái chỗ quái đản như thế này để cư ngụ?

Như để trả lời Nguyên, một tiếng ủn ỉn vang lên từ bên trái. Bọn trẻ ngoảnh phắt lại, thấy một con heo trắng thò đầu ra khỏi bụi cây rậm, miệng đang nhai chóp chép một thứ lá quỉ quái gì đó màu đỏ. Con heo không để ý gì tới tụi nó, cứ gục đầu cặm cụi đánh vật với mớ lá trong miệng, vừa ăn vừa kêu ục ục một cách khoái trá.

Bọn trẻ dán mắt vào con heo, thấp thỏm chờ đợi. Và đúng như tụi nó lo lắng, khi con heo chui hẳn ra ngoài, tụi nó thấy con quái chỉ có cái đầu là heo, còn thân mình là của một con vật nào đó từa tựa như con bê nhưng lại có đuôi rắn.

Trong khi tụi con gái sợ hãi giúi vào nhau thì Nguyên một lần nữa đưa mắt nhìn Suku.

- Kệ bọn chúng! Chúng ta cứ đi tiếp, anh K’Brăk!

Suku hắng giọng nói, cố tỏ ra bình thản và nhất là cố tránh ánh mắt của Nguyên mà nó tin là chẳng có chút xíu vui vẻ nào trong đó.
Chương 18: Cuộc chiến bên bờ suối
Bọn trẻ líu ríu kéo đi trong lặng lẽ, thỉnh thoảng lại giật bắn mình bởi những tiếng động lạ trong các bụi cây. Nguyên nhận ra tụi nó đang lạc vào một miền đất quái và một chốc sau thì nó bắt gặp trong lòng mình cảm giác rờn rợn của cái lần tụi nó nửa đêm đột nhập vào trường Đămri.

Rất may là mình chỉ gặp những con thú hiền! Nguyên tự trấn an, sau nhiều lần phát hoảng vì những con quái thú đủ kiểu, đủ cỡ cứ chốc chốc lại ló ra trên các sườn đồi hoặc ung dung lướt ngang trước mặt tụi nó.

- Làm sao biết họa sĩ Yan Dran ở chỗ nào, Suku?

Nguyên sốt ruột hỏi, cảm thấy hai tay đã mỏi nhừ nhưng nó lại không muốn đặt Kăply xuống.

Suku chưa kịp đáp, thiệt tình thì nó cũng không biết đáp như thế nào, bọn trẻ đã ngoặt quanh chân đồi và Nguyên kịp thấy một dãy nhà lá hiện ra trong tầm mắt.

- Chắc là đây rồi.

K’Tub reo lớn và xông lên trước, xăm xăm đi tới.

Chỗ ở của Yan Dran trông giống như một khu nghỉ mát với những căn nhà lá có mái tròn như bát úp, ngăn cách với nhau bằng những thảm cỏ xanh rờn. Từ xa, Nguyên đã nhìn thấy những cây cột chạm khắc các hình thù kỳ lạ với những ô tam giác và hình thoi được sơn đỏ dựng rải rác khắp nơi. Vô số mãnh thú như voi, cọp, sư tử chầu quanh mỗi cây cột và hình ảnh đó quả thực khiến bọn trẻ nổi gai ốc khắp người, chân cẳng tự nhiên dừng phắt lại.

K’Tub nhướn mắt nghiêng ngó một hồi rồi thở phào:

- Hình như đây là những con thú bằng đá.

Nó đá mớ sỏi vụn dưới chân bắn về phía các con vật và cười hì hì khi chẳng thấy bọn chúng nhúc nhích gì hết:

- Thấy chưa!

Một tiếng nói thình lình vang lên từ sau gò đất nhỏ ven đường:

- Ê, chơi trò gì kỳ vậy?

Bọn trẻ giật mình đánh mắt về phía phát ra tiếng nói, ngạc nhiên thấy một thằng oắt chừng bảy tuổi từ sau gò đất bước ra, mắt gườm gườm nhìn K’Tub, trông có vẻ rất tức giận. Nó cầm trên tay một cây cọ vẽ, mặt mày nhem nhuốc nhưng không che lấp được vẻ thông minh lanh lợi.

K’Tub phì cười khi thấy thằng oắt mặc trần xì một cái quần cụt, phơi cái bụng chang bang ra trước mặt mọi người và cái vẻ giận dữ của nó trông thiệt là ngộ nghĩnh:

- Chà, em định làm gì vậy?

Thằng oắt nhận ra ngay K’Tub đang trêu nó. Mặt nó lập tức sa sầm và trong lúc bọn trẻ chưa đoán ra thằng oắt sẽ làm gì thì nó đã nhanh như chớp chĩa cây cọ vào người K’Tub, gầm lên:

- Đứt phựt nè!

Thằng oắt la rất lớn, đứa nào cũng nghe nhưng không hiểu nó bảo cái gì đứt thì hoàn toàn bất ngờ, thằng K’Tub hét lên một tiếng thất thanh và quính quíu dùng cả hai tay giữ chặt chiếc quần lúc này đã tụt xuống tới đầu gối. May mà chiếc áo nó mặc khá dài nên những chỗ kín đáo không đến nỗi phơi ra trước bàn dân thiên hạ nhưng cái hình ảnh lom khom kéo quần của nó cũng đã là cực kỳ khó coi.

Tụi Êmê, Păng Ting, Bolabala và Mua hét lên một tiếng xem ra còn rùng rợn hơn tiếng hét của K’Tub, cả tám bàn tay hấp tấp đưa lên che mặt, bốn cái đầu lật đật ngoảnh đi chỗ khác, nhanh đến mức có cảm tưởng nếu gặp con basilic có lẽ tụi nó cũng không phản ứng thần tốc như vậy.

Bây giờ thì bọn trẻ đã biết thằng oắt dùng thần chú để làm đứt dây lưng quần của đối phương, và khi biết được điều đó rồi thì tụi nó dở cười dở khóc và đưa mắt nhìn nhau, thiệt tình không biết phải nên đánh trả như thế nào.

K’Tub mặt đỏ như gấc, luống cuống thắt lại dây lưng cả buổi vẫn không xong mặt càng chín nhừ. Đã thế, thằng oắt không ngừng hoa tay múa chân, miệng bô bô:

- Lêu lêu, mắc cỡ! Lêu lêu, mắc cỡ!

Dĩ nhiên hành động đầu tiên của K’Tub sau khi đã chỉnh trang y phục đâu vào đấy là hầm hầm chĩa tay vào thằng oắt nghịch ngợm. Nhưng nó chưa kịp hô một câu thần chú nào, Suku đã ôm cứng lấy tay nó:

- Khoan đã, mày!

Suku quay sang thằng nhóc, tươi cười hỏi:

- Em là Yan Jik phải không?

- Sao anh biết tên em? - Thằng oắt giương cặp mắt đen láy nhìn Suku.

Suku chỉ Nguyên:

- Em nhận ra ai đây không?

Bây giờ thằng Yan Jik mới nhìn thấy Nguyên.

- A, anh K’Brăk! - Nó reo lên hớn hở. - Lâu nay anh đi đâu vậy? Sao anh không đi học nữa? Ba em nhắc anh hoài!

- Ờ, ờ, anh bị ốm. - Nguyên ấp úng, đã đoán đây là con trai của họa sĩ Yan Dran.

Yan Jik nhìn sững Kăply:

- Anh ôm ai vậy?

- Em họ anh. K’Brêt.

- Anh K’Brêt cũng bị ốm à?

- Ờ, bị ốm. - Nguyên đáp qua loa. Rồi nó chỉ tay vào lũ bạn. - Còn đây là những bạn tốt của anh, Yan Jik.

Trong khi Nguyên giới thiệu tên từng đứa, Yan Jik tò mò lướt mắt qua những khuôn mặt, cuối cùng dừng lại ở K’Tub, cười khì khì:

- Xin lỗi chuyện khi nãy nha, anh K’Tub.

- Không có chi. - K’Tub cười gượng gạo. - Nhưng thiệt tình anh hổng hiểu em học ở đâu loại thần chú kỳ cục này...

- Anh Pôcô và anh Pôca dạy em đó. - Yan Jik khoe, mặt nó như nở ra vì kiêu hãnh.

K’Tub nhún vai:

- Hai thằng nhóc đó dạy bậy bạ không hà.

- Bậy bạ ư? - Yan Jik nhíu mày, rồi nó lắc đầu lia lịa. - Không đâu, anh K’Tub. Câu thần chú này dùng để đối phó với lão Imđi hiệu nghiệm lắm đó. Nếu không có nó, chắc em bị lão làm khổ dài dài.

Nguyên hỏi:

- Lão Imđi là ai?

Yan Jik có vẻ không tin một cái tai nào trong hai cái tai dơ hầy của mình. Nó nhìn sững Nguyên, miệng há hốc:

- Trời đất, anh quên lão rồi sao, anh K’Brăk?

- Ờ, ờ... - Nguyên bối rối đập đập tay lên trán. - Vừa rồi anh ốm một trận quá mạng nên đã quên rất nhiều thứ, Yan Jik à.

- Đó là lão quản gia. - Yan Jik quẹt mũi nói, mặt nó nhăn húm khi nhắc đến lão Imđi, y như thể nó đang nói đến một cái giá treo cổ. - Ba em thuê lão trông nhà và trông chừng em.

Yan Jik vung cây cọ:

- Chậc, mấy anh chị biết không, lão ta khó chịu cực kỳ. Lúc nào lão cũng lải nhải: Mày không được làm cái này. Mày không được làm cái kia. Thiệt rầu chết được. Đã thế, lão còn sống dai nhách.

Nguyên trố mắt nhìn Yan Jik, không tin trước mặt mình là một thằng nhóc bảy tuổi. Nó nhớ trùm Bastu từng khen Yan Jik rất thông minh, nhưng không nghĩ thằng này lại tinh khôn và láu lỉnh như vậy. Chắc tại nó chơi với hai con ma song sinh Pôcô và Pôca nhiều quá. Nguyên nghĩ bụng và hắng giọng:

- Ba em có nhà không, Yan Jik?

- Có. Tụi anh đi theo em. Yan Jik nhanh nhẩu đáp và lập tức quay mình đi trước.