Sư Đệ! Ngươi Yêu Nhầm Người!

Chương 44: 8 Năm.

--Quyển 3 : Ái Hận Triền Miên.

Chớp mắt, kể từ ngày Chính Ma đại chiến năm đó, cũng đã ròng rã 8 năm.

Ngoại trừ vài người đặc biệt ra, thì hầu như tất cả mọi người đều đã quên mất năm xưa, cũng ở trong trận chiến này, nhi tử duy nhất của Lục tông sư đã vẫn lạc nơi đây.

Không có Lục Trường Sinh, thời gian vẫn sẽ trôi qua, xuân hạ thu đông vẫn sẽ tới. Thế gian sẽ không vì Lục Trường Sinh mà dừng lại một giây một phút nào.

8 năm, nói dài không dài, nói ngắn không ngắn.

Tiểu thiếu chủ Trình Vô Thừa của Đoạn Đao Môn hai tháng trước liền đã được kiểm trắc ra Thiên linh căn kim hệ, trời sinh đao cốt. Mới 8 tuổi liền đã có thể dẫn khí nhập thể.

Nhưng làm người ta kinh diễm nhất chính là, sự quật khởi của Phong Luân Tà Tôn.

Nguyên danh của hắn là Hàn Thiên. Là tiểu đệ tử của Kiếm Thiên Tôn. Danh xưng này được gán lên người hắn, cũng là bởi vì tính cách hắn luân chuyển không ngừng, hỉ nộ vô thường, thay đổi như chiều gió.

Mặc dù là đệ tử của Kiếm Thiên Tôn. Nhưng người người đều biết, kể từ 8 năm trước bắt đầu, hắn gần như đã đoạn tuyệt hết thảy quan hệ với Vạn Kiếm tông.

Ngoại trừ cách một đoạn thời gian sẽ trở về dọn dẹp Tĩnh Xu viện, cũng như chăm sóc cây hoa mận trồng trong sân ra, thì những nơi khác, hắn quanh năm đều chưa từng đặt chân tới.

Từ 8 năm trước bắt đầu, Phong Luân Tà Tôn đã không còn nhận lấy "phụ cấp" từ chỗ Vạn Kiếm tông.

Một thanh mộc kiếm, liền cứ thế ngao du thiên hạ, cùng tu sĩ tranh đoạt bí cảnh, cơ duyên, cũng như đủ loại tài nguyên tu luyện.

Tất cả những thứ hắn đoạt được, đều bị bản thân hắn dùng tới tu luyện.

8 năm, nhất là lúc vừa mới xông xáo, Phong Luân Tà Tôn đã tổng cộng bị người đuổi gϊếŧ trên dưới trăm lần. Mỗi một lần đều rơi vào tình cảnh cửu tử nhất sinh, đi bộ bên cạnh bờ vực.

Nhưng đây cũng là điều khiến người khác không khỏi khâm phục hắn. Đó chính là, dù bị ép vào tuyệt cảnh, hắn vẫn như cũ có thể sống tiếp, hơn nữa còn ngày càng cường đại.

Mà những kẻ năm xưa từng khó xử hắn, không ngoại lệ đều sớm bốc hơi khỏi thế gian, bị thời gian vùi lấp.

Phong Luân Tà Tôn rốt cuộc mạnh bao nhiêu?

Có thể nói, tu vi của hắn tăng lên phảng phất như là cưỡi gió mà đi. Đã sớm vượt qua sư huynh Kiếm Quân và sư tôn Kiếm Thiên Tôn của hắn.

Nếu có người nói, hắn chính là con riêng của thiên đạo, e rằng đều sẽ có người tin là thật.

Bởi vì loại khí vận này, đơn giản là quá mức nghịch thiên!

Phong Luân Tà Tôn thuộc về nửa chính nửa tà.

Hắn không phải đại hiệp tế thế cứu bần, nhưng đồng thời, cũng không phải cái thế ma đầu gϊếŧ người như ngóe.

Hắn có thể một người một kiếm, đánh xuyên qua một cái quốc gia, thân lâm hiểm cảnh chỉ vì lấy đầu thái tử của bọn họ, báo thù giải oan cho một người hắn không quen biết.

Đôi khi tâm trạng tốt, hắn còn sẽ đi cướp trại thổ phỉ, đem tiền tài phân phát cho dân nghèo.

Hoặc là khi không lại đi chỉ dạy kiếm đạo cho hai cái tu sĩ đại gian đại ác.

Thế nhưng, nếu tâm trạng không tốt, hắn sẽ tùy thời diệt đi một tòa thành, đem đầu của tất cả thượng vị giả ở đây treo dọc theo tường vây, chỉ bởi vì con trai thành chủ đánh chết kẻ đang bán bánh nướng cho hắn.

Mặc dù thực lực kinh khủng, nhưng nếu là chuyện hắn không muốn làm. Thì cho dù là hảo hữu chí thân trên đời này của hắn - Ôn Lư đến cầu xin, hắn cũng sẽ không đồng ý.

Đương nhiên, đôi khi hắn vẫn là có chút ác thú vị.

Tỷ như, trong lòng hắn đã sớm xác định muốn giúp Ôn Lư làm một chuyện gì đó. Nhưng cố tình lại muốn làm khó dễ, trước hết bắt Ôn Lư phải cạo đi một bên ria mép của mình, chỉ chừa lại một bên.

Phong Luân Tà Tôn liền là một người hoàn toàn làm theo cảm tính của mình, mà chưa từng quan tâm cái nhìn hay cảm nhận của người khác. Chân chính đạt tới tùy tâm sở dục.

Chuyện mình thích, cho dù là không có ý nghĩa, hắn vẫn sẽ đi làm.

Mà chuyện mình không thích, cho dù là có thiên đại ý nghĩa, hắn cũng sẽ không vì đó mà dao động.

----------------------------

Tháng bảy, bầu không khí Tây Mạc vẫn vô cùng nóng bức.

Chỉ là, khung cảnh nơi đây, đã khác xa với tràng diện thảm thiết của Chính Ma đại chiến trước kia.

Mãn tầm mắt đều là hoa mận trắng, cùng cát vàng và đất khô xung quanh hình thành tiên minh đối lập.

Có lẽ, không có người ngờ tới, khung cảnh tuyệt mỹ này, lại là từ tay của một người làm ra.

Mỗi một ngày, hắn đều sẽ đến đây trồng xuống một gốc hoa mận. Lại dùng linh thuỷ trân quý tưới tiêu, để hoa mận có thể sinh trưởng trong yếu tố khắc nghiệt thế này.

8 năm, nơi đây tổng cộng trồng xuống 2850 gốc hoa mận. Tương đương với việc hắn tưởng nhớ một người chừng ấy ngày.

Thứ hắn muốn, chỉ đơn giản là đợi khi trở về thế giới này. Thứ đầu tiên y nhìn thấy, chính là ngập trời hoa mận - loài hoa y thích nhất. Mà không phải là một mảnh hoang mạc chướng khí mù mịt.

"Ngươi quyết định rồi sao?"

Trên đỉnh núi cao nhất của Tây Mạc, có hai thân ảnh đang đứng sóng vai với nhau.

Người nói, là một nam tử tuổi chừng ba mươi. Vận một bộ đạo bào phối hợp với phất trần. Gương mặt nghiêm nghị, dáng người đĩnh bạc. Lệnh người chú ý nhất chính là...ria mép của hắn mặc dù rất dài, nhưng quái dị là chỉ có một bên.

"Ân." Đứng ở cạnh đạo nhân, lại là một nam tử tương đương trẻ tuổi, mặc một thân nguyệt sắc thường phục với tay áo bó sát, xen lẫn hoa văn màu hồ thủy.

Sau lưng hắn đeo một thạh trọng kiếm bằng gỗ. Eo lại mang một cây trường kiếm bắt mắt, toàn thân hoàng sắc, đính lên vô số hỏa tinh, được cẩn thận bao khỏa bên trong vỏ kiếm.

Khuôn mặt nam tử góc cạnh như điêu khắc, tuấn mỹ khó bày. Hai mắt thâm sâu tựa hàn thuỷ, như đã trải qua thương hải tang điền, cho người ta một loại cảm giác thành thục ổn trọng. Phảng phất như một thanh cổ kiếm trải qua vô tận thời gian rột rửa, tuy đã mất đi phong mang nhưng lại chói mắt, nguy hiểm khôn cùng.

Ngày đầu tiên Lục Trường Sinh chết, tâm Hàn Thiên cũng đã hóa tro tàn.

Ngày thứ hai Lục Trường Sinh chết, Hàn Thiên đã chết lặng.

Ngày thứ ba Lục Trường Sinh chết, chấp niệm sống của hắn chỉ là muốn mang y trở về.

..............................

Ngày qua ngày, nỗi nhớ không những không vơi, mà chỉ ngày càng tăng thêm.

"Ta cố gắng 8 năm, tất cả cũng chỉ là vì một ngày này."

Mặc dù biết rõ chuyện này trên cơ bản đã không có đường xoay sở, nhưng Ôn Lư vẫn là không nhịn được hỏi :"Hàn Thiên, như vậy thật sự đáng sao? Đã 8 năm rồi, y có khi cũng đã...không còn tồn tại nữa..."

Nói tới đây, Ôn Lư lại có chút cẩn trọng nhìn Hàn Thiên.

Nếu là 8 năm trước, nghe thấy người khác nói Lục Trường Sinh đã chết, hắn nhất định sẽ rất tức giận.

Nhưng hiện tại, hắn chỉ là thở dài, ngẩng đầu nhìn trời cao.

Kỳ thực, 8 năm này, hắn cũng đã sớm buông xuống, nghĩ thấu đáo hết mọi chuyện. Không còn tiếp tục lừa mình dối người nữa.

Bản thân hắn biết rõ, khả năng y còn sống, là nhỏ nhoi vô cùng.

Nhưng dù vậy, hắn vẫn như cũ không bao giờ từ bỏ. Tựa như 8 năm trước, mặc dù biết là nguy hiểm, nhưng y vẫn đưa tay cứu hắn vậy.

8 năm...

Không ngày nào hắn không tự trách chính mình lại vì một giấc mộng mà nảy sinh khúc mắc với y.

Chỉ có những thời khắc sinh tử tồn vong, hắn mới có thể tạm quên đi y.

Nhưng sau khi tránh thoát được một kiếp.

Hắn lại chỉ có thể giống như một con sói hoang bị người ruồng bỏ. Tự mình co ro, liếʍ láp miệng vết thương.

Tình cảm của hắn đối với y, có thể nói là vô cùng rối rắm. Yêu, hận, áy náy, tự ti, cảm kích,... Phức tạp đến mức khiến chính hắn cũng không tài nào giải thích được.

Hắn chỉ biết, bản thân muốn y, thế là đủ.

Hắn chỉ cần bản thân tùy hứng một lần.

"Thế nhưng...ngươi có biết là bên trong khí lưu có bao nhiêu hung hiểm hay không. Dù cho tu vi của ngươi cũng đã đạt tới Đại Thừa kỳ, nhưng vẫn như cũ có phong hiểm rất lớn a."

"Ta biết rõ bản thân mình đang làm gì. Ta cũng biết ngươi chỉ đang lo lắng cho ta. Nhưng nếu không làm vậy, ta sẽ bị chấp niệm này dằn vặt cả đời, e là tu vi cũng sẽ không tinh tiến được. Ngay cả cha mẹ của ta cũng đều đã đồng ý."

Nhìn thấy biểu tình kiên định của Hàn Thiên, mặc dù đã sớm không có hy vọng thuyết phục được hắn, nhưng Ôn Lư vẫn là ảo não thở dài.

Kỳ thực, Ôn Lư rất muốn được gặp mặt nam nhân đã để lại chấp niệm trong lòng Hàn Thiên. Muốn biết được y rốt cuộc là thần thánh phương nào, có thần thông quản đại gì, lại khiến Hàn Thiên vì y mà điên cuồng như vậy.

So với những người khác, Ôn Lư lại càng hiểu rõ sự quan trọng của nam nhân đó trong lòng Hàn Thiên.

Cái ngày y chết, Ôn Lư cũng đã đuổi theo hắn.

Nhưng bộ dạng người không ra người, quỷ không ra quỷ của hắn, lại khiến Ôn Lư cả đời khó quên.

Khi đó, tâm ma của hắn bộc phát. Nếu không phải Ôn Lư kịp thời giúp hắn giải quyết tâm ma, thì hắn e rằng đã làm ra một số chuyện không thể vãn hồi rồi.

Bởi vì nam nhân đó có tuổi thơ không tốt là do thiên hạ.

Thiên hạ đã cướp mất cha mẹ của y.

Cho nên, hắn nảy sinh suy nghĩ, muốn...diệt thiên hạ. Đem cả thương sinh bồi táng cùng y.

**Hôm nay ta tăng ca nên đăng chương trễ. Mong thông cảm.