Ta Cùng Tả Sứ Có Cuộc Hẹn

Chương 11: Có?

"Ca ca của ta làm sao rồi?" Ánh mắt Thẩm Dao Dao vẫn luôn không dời khỏi người Thẩm Phiêu Tuyết, âm thanh cũng tràn ngập bất an.

Lúc này, trong phòng ngủ vô cùng yên tĩnh. Một lão giả tựa như là lang trung đang bắt mạch cho Thẩm Phiêu Tuyết, mi mày cau chặt, trong mắt cũng lướt qua một vệt trầm trọng.

Rốt cuộc, một lúc lâu sau, lão mới bỏ tay ra, giọng điệu nghiêm túc mở lời :"Đại công tử...đã mang thai được một tháng rồi."

"Ngươi nói cái gì?!! Chuyện...chuyện này làm sao có thể..." Đầu óc "ong" một tiếng chấn động, Thẩm Dao Dao liền trừng lớn mắt, cổ họng như tắc một quả trứng gà, không tài nào phát ra âm thanh.

Sau đó, chợt phản ứng lại, hắn liền bắt lấy cổ áo của lang trung, đem lão lôi lên :"Tên lang băm này, ngươi đang nói hươu nói vượn gì vậy? Ca ca của ta là nam nhân, làm sao lại có thể...có thể có thai được chứ!"

Nhìn biểu tình hung hãn của Thẩm Dao Dao, lang trung cũng bị dọa đến toát mồ hôi hột. Ngay lập tức liền giải thích.

"Xin Thẩm công tử bình tĩnh...Ca ca của ngươi có lẽ là cùng một người bị trúng kỳ độc "Ba Ngàn Sủng Ái" làm chuyện thân mật, cho nên mới thụ thai a."

"Ba Ngàn Sủng Ái? Là cái quái gì chứ!!?" Thẩm Dao Dao không chỉ không bình tĩnh lại được, trái lại lại càng thêm táo bạo.

"Khục...khụ...Kỳ độc Ba Ngàn Sủng Ái...có tác dụng giống như xuân dược, chỉ có thể hạ lên người nam nhân. Người cùng người bị trúng độc giao hoan, đều sẽ mang thai..."

Sắc mặt lang trung đã trướng bạo thành màu gan heo, ngay khi lão sắp không thở được nữa, thì Thẩm Dao Dao mới buông tay ra.

Bởi vì lúc này, từ trên giường gỗ lại bất chợt truyền tới âm thanh suy yếu của một người :"Có thể uống thuốc phá thai sao?"

"Ca ca!"

Không nhìn Thẩm Dao Dao đang chạy tới bên mình, Thẩm Phiêu Tuyết vẫn chỉ chăm chú nhìn lang trung. Sắc mặt y tái nhợt như người bệnh lâu năm, dưới lớp chăn, bàn tay cũng đang siết chặt lấy ga giường.

Dù cho là nam nhân nào đi nữa, bỗng dưng lại nghe được tin mình mang thai thì cũng sẽ không thể nào bình tĩnh được.

Từ trên đất bò dậy, lang trung cũng không dám trì hoãn trả lời :"Bẩm công tử, ngàn vạn không thể! Nếu người uống thuốc phá thai, thì sẽ làm tổn hại đến lục phủ ngũ tạng a."

Đồng tử khẽ co vào, bả vai Thẩm Phiêu Tuyết liền hơi run lên. Nhưng rốt cuộc, y cũng chỉ cố hít sâu một hơi.

"Không có cách nào khác sao?"

"Không có."

"Được rồi, lui ra đi." Mặc dù đã chuẩn bị tinh thần, nhưng lúc này, Thẩm Phiêu Tuyết vẫn không khỏi cảm thấy nồng đậm thất vọng.

Bởi vì lang trung này là đại phu của riêng Thẩm phủ, nên y cũng không sợ lão đem chuyện này nói ra ngoài.

"Ca ca, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy?" Lang trung vừa đi rồi, nhìn Thẩm Phiêu Tuyết cả người thoát lực tựa lên trên vách giường, Thẩm Dao Dao liền đau lòng hỏi.

Khẽ nghiêng đầu nhìn hắn, biết rõ không thể dấu được nữa, Thẩm Phiêu Tuyết chỉ có thể bụm mặt đem mọi chuyện kể lại.

Nghe xong, tâm trạng của Thẩm Dao Dao có thể nói là một lời khó nói hết. Thật lâu sau mới có thể nghẹn ra một câu :"Cho nên nói...Ngươi thậm chí cả tên của hắn, thân phận của hắn...đều không biết?"

Thẩm Phiêu Tuyết có hơi xấu hổ cùng ảo não mà giấu mặt đi. Tựa như là bị gia quyến bắt gặp ra ngoài làm bậy.

"Chí ít...ngươi cũng phải biết mặt của hắn đi?"

"Hả, cái này thì ta biết a." Ngay tức khắc, Thẩm Phiêu Tuyết liền ngẩng đầu :"Có cần ta vẽ chân dung của hắn ra không?"

"Vẫn là thôi đi. Ta không có khả năng xem tranh trừu tượng." Thẩm Dao Dao ngay lập tức liền phản bác ý kiến không ra gì của y. Đối với trình độ vẽ tranh còn thua đứa trẻ ba tuổi của y, thì hắn còn trông mong y có thể vẽ ra được thứ gì?

Bị chế giễu, Thẩm Phiêu Tuyết cũng không thèm cãi lại, chỉ nằm dài trên giường, một bộ dáng sinh không còn gì luyến tiếc.

"Nếu không...chúng ta cũng đừng tìm hắn...Dù gì Thẩm gia chúng ta vẫn có thể nuôi hài tử a..."

Chưa để Thẩm Phiêu Tuyết nói dứt lời, Thẩm Dao Dao liền đã không chút do dự đá mạnh lên trên bàn trà :"Không được! Ta nhất định phải đem hắn ta lôi ra."

Ca ca nhà hắn có chỗ nào không tốt? Tên nam nhân đó là cái thá gì mà dám bỏ đi không từ giã, ăn xong liền kéo quần chạy lấy người!

Nhìn bộ dạng quyết tâm của hắn, Thẩm Phiêu Tuyết chỉ có thể thở dài lấy ra chiếc tượng màu kia đặt lên trên giường :"Một lát nhớ trả ta."

Sau đó lại tiếp tục nhắm mắt làm cá ướp muối.

Bắt lấy tượng màu, nhìn gương mặt phiên bản thu nhỏ của nam nhân khốn kiếp kia, trong lòng Thẩm Dao Dao liền nghẹn một đoàn lửa giận.

Thế nhưng, nhìn Thẩm Phiêu Tuyết ủ rũ nằm trên giường, hắn vẫn là cẩn thận đem tượng màu cất đi. Giọng điệu cũng hạ thấp xuống, tránh làm y khó chịu.

"Được rồi, ta đảm bảo sẽ tìm được danh tính của nam nhân đó."

Ánh mắt khẽ chuyển đến phần bụng bằng phẳng của Thẩm Phiêu Tuyết, trên mặt Thẩm Dao Dao liền hiện lên vẻ khó chịu :"Một lát về ta sẽ tiện đường ghé mua thuốc bổ cho ngươi."

---------------------------------

Côn Luân Ma giáo.

Dịch Thuỷ Hàn bước vào trong chủ điện. Lúc này, trong chủ điện đã lạnh ngắt như tờ, không có một bóng người. Chỉ có tiếng bước chân của hắn vang vọng bên tai.

Hắn không nói một lời đi đến giữa đại điện, chậm rãi quỳ xuống đất, giọng điệu lạnh băng không chút cảm tình :"Tham kiến Quỷ Mẫu."

Đại điện vẫn tĩnh lặng. Lúc này, bóng người ngồi trên ghế chủ tọa lại khẽ động.

Đây là một nữ nhân toàn thân hắc y, tóc dài bới cao sang một bên, quanh thân ẩn chứa một cỗ khí tức thần bí, tựa như vực sâu vô biên. Phảng phất chỉ cần nhìn một chút, sẽ khiến người vạn kiếp bất phục.

Nữ nhân đeo một tấm mặt nạ quỷ đỏ tươi, giống như do huyết tinh nhuộm thành. Năm ngón tay trắng bệch như bạch cốt đang nắm lấy một sợi roi da.

Âm thanh nữ nhân the thé, tựa như là kim loại ma sát vào nhau, khiến người vừa nghe liền không nhịn được mà sởn gai óc :"Còn biết đường quay về sao?"

"Một tháng này, ngươi đi đâu? Vì sao Nghịch Thiên bí cảnh cũng không đi, để cho tên tạp chủng kia lấy được truyền thừa!"

"Ta vì sao lại nuôi ra một cái phế vật như ngươi chứ! Phế vật!"

"Nuôi một con chó cũng hữu dụng hơn ngươi."

Mỗi lần dứt lời, roi da trong tay nữ nhân liền không ngừng quất lên người Dịch Thuỷ Hàn.

Từ đầu tới cuối, mặc cho đau khổ, hắn vẫn tĩnh mịch như một khối thi thể quỳ ở đó, không có nửa phần biểu lộ, phảng phất đã sớm quen thuộc.

**Hôm nay app bị sao rồi. Sao kiểm duyệt lâu quá.