"Ông suốt đời không sắm nổi xe đạp.
Làm sao đi bộ lên Đại Học nổi bây giờ?
Thời buổi bây giờ người ta đậu Trạng nguyên bằng xe Cub
Không lẽ ông trở thành một ông Tú làm thở"
Thổ Phỉ nhận lại cuốn sổ trên tay Tóc Tiên mà hết hồn. Trời ạ, "nàng" thông minh đến mức độ đó sao, chỉ mới cách đây nửa tiếng theo lời "nàng". Thượng đế đã ban ân huệ cho nàng cạnh tranh với nghề nghiệp của anh một cách ngon lành, thậm chí điêu luyện nữa là khác. Nhưng... đừng hòng, làm... thi sĩ đâu phải giỡn chơi, phải lên tận Daknông chứ không phải ỷ y ba mớ kiến thức học đường là đủ. Thổ Phỉ trả đũa ngay:
"Người xưa nói: Tài tử đa cùng phú.
Càng tài hoa càng lận đận vì nghèo.
Còn anh thì... Thổ Phỉ đa năng chứ.
Lúc hết tiền ghé lại hẻm... dây leo!".
Xong, Thổ Phỉ rung đùi định chờ sự ngưỡng mộ của Tóc Tiên, tuy nhiên anh chớ nên tưởng bở:
"Nếu ở trên đời còn nhiều bất công như vậy
Người giàu cứ giàu hơn, kẻ khổ cứ khổ hoài
Thì thái độ của ông thật là đáng trách
Không có em thì ông sẽ ghé ai?
Em tiếc không làm được như Bà Trưng, Bà Triệu
Sóng dữ đạp lên, chém cá tràng Kình
Em chỉ là một con búp bê nhỏ xíu
Chưa đủ phép màu nên mới chịu làm thinh...?"
Lạy Chúa, "nàng" chưa đủ phép màu nên mới chịu làm thinh để khiêm tốn làm cô Tóc Tiên thùy mị, vái trời từ nay đến khi anh chết, "nàng" không bao giờ có được phép màu. Thổ Phỉ thấy hứng chưa từng thấy, giọt nước đầy đã làm tràn miệng lỵ Anh viết ào ạt:
"Hôm sửa xe em lần đầu
Vá luôn cả kiếp tôi cầu nguyện luôn
Đời tôi như nước trong mương
Chảy ra hè phố làm buồn ngã tư
May trời cho gặp tiểu thư
Trái tim du đãng ngất ngư mới kỳ
Một mai Chúa mở khoa thi
Nếu tôi có rớt chỉ vì ngó em
Cuộc đời như tấm bảng đen
Em là viên phấn trắng mềm lòng tôi".
- Ông là một con đỉa!
Tóc Tiên hết ý kiến, cô đến phải đầu hàng sự lém lỉnh của anh chàng sửa xe này mất. Cô nói:
- Thôi, nghỉ trò chơi bút đàm đi, ông bắt chước Nguyễn Bính hồi nào vậy?
Anh chàng sửa xe không thèm trả lời, ai có thể cản được cơn hứng thú của hắn nữa. Đối với Thổ Phỉ, lúc này chỉ còn cuốn sổ tay, anh tiếp tục thả linh hồn mình xuống những trang giấy trắng:
"Ngày tết thì anh nhớ Mai,
Sau tết anh biết nhớ ai bây giờ?
Hôm nay nhớ đại một cô,
Cho ông Nguyễn Bính ghen hờn mới thôi".
Trời đất, Tóc Tiên la lên:
- Ông làm hư cuốn sổ của em.
- Không hư.
- Ông quên câu nói của Pascal rồi.
- Lão ta nói gì?
- "Con người chỉ là một cây lau cây sậy, nhưng lại là một cây lau cây sậy biết suy nghĩ".
- Thì tôi viết ra đầy... suy nghĩ.
- Ông tưởng vậy là suy nghĩ chân chính sao?
- Không lẽ em cho tôi là bất chính?
Tóc Tiên cầm lấy cây viết Bic. Cô kết thúc gọn ghẽ:
"Ông Pascal không muốn con người giống như lau sậy
Lau sậy quanh năm chỉ biết có cánh đồng
Còn ông: biển cả, núi non gì cũng quậy
Ông có dám giao kèo thi đậu với em không?"
Thế là... cụt hứng. Đến phiên Thổ Phỉ chọn biện pháp đầu hàng, anh cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô:
- Tôi đồng ý. Chẳng những chúng ta cùng tốt nghiệp cấp ba trước mùa hè này mà còn phải thi đậu Đại Học nữa.
- Nhưng... Ông bỏ tình yêu em ra.
- Tóc Tiên biết ông Goocbachốp bắt tay ông Bush kiểu nào không?
- Ơ... em không biết.
- Họ cụng đầu nhau kia đấy, mình chọn kiểu này là phong kiến lắm rồi.
- Chúa ơi, đồ... Phỉ!
- Đồ... Thợ Săn!
Phù du phản ứng hét lên khi Thợ Săn hất tay cô, phóng lên chiếc Cub rất sỗ sàng không thèm liếc ngược nửa con mắt. Cô bé nhanh nhẹn tước ngay chiếc chìa khóa xe của hắn và cười trừ.
- Khổ sở đi tìm nhau mà bỏ về đơn giản vậy sao?
- Ai nói tôi đi tìm bồ?
- Chính đôi chân của bồ nói, chứ ai hớt hải vào Star Hill tối nay.
- Ừ, thì sao?
- Thì mình thay đổi tiết mục khác. Du chán về nhà lắm rồi.
Thợ Săn chưng hửng, thực ra hắn đến đây vì mục đích khác hẳn:
- Tôi thấy bồ dạo này tinh thần sa sút ghê gớm.
Phù Du tỉnh bơ:
- Tình trạng gia đình Du không phù hợp với việc học hành.
- Cho nên bồ mới dám hỗn với thầy Khoa chứ gì?
- Bỏ về Sài Gòn không phải là hỗn. Đó là thái độ tự trọng.
- Đúng là "Sự tráo trở của phương pháp".
- Đừng đem cuốn tiểu thuyết bán lề đường ra hù dọa Du uổng công.
Thợ Săn nhảy xuống xe, hắn từ bỏ ngay ý định chia tay, khuôn mặt hắn hầm hầm:
- Bồ điên đến nơi rồi. Tại sao Tóc Tiên, Mèo, Thỏ và ba nhỏ Ngũ Long vui vẻ ở lại với lớp để hoạt động xã hội, còn bồ với Mười Giờ...
- À ra thế, Thợ Săn định đổi không khí qua làm cận vệ cho nhóm Tam Cô Nương phải không?
Thợ Săn điên tiết:
- Chẳng nhóm nữ quái nào áp đặt được tôi hết, tôi chỉ làm nhiệm vụ giữ trật tự lớp học.
Phù Du lẳng lặng đưa chiếc chìa khóa cho Thợ Săn, cô đưa hai tay lên trời:
- Thật thất vọng, cuối cùng kẻ đáng tin cậy nhất lại đáng đề phòng nhất. Bồ muốn tôi một lần nữa phải tự giải quyết đời mình sao?
Mắt Thợ Săn đột ngột hiện lên hình ảnh lạnh lùng cũa những viên thuốc ký ninh trong chiếc cặp của Phù Du, những viên thuốc chỉ chờ cơ hội là lọt thỏm vào đôi môi xinh đẹp chán chường kia, hắn sực nhớ đến bản báo cáo đáng sợ của Thằn Lằn:
- Phù Du không thể nào muốn làm gì thì làm, tuổi trẻ chúng ta phải có lối thoát...
- Tuổi trẻ, lối thoát?
Phù Du cười như muốn sặc:
- Lối thoát ở đâu?
- Quán nước!
Thợ Săn khoát tay ra dấu, hai chiếc Cub lặng lẽ rồ máy. Phía trước mặt đầy bóng tối: đường Đinh Tiên Hoàng mười một giờ đêm dù sao vẫn còn một quán nước mía, tất nhiên không phải quán nước mía mà Tóc Tiên và Thổ Phỉ vừa ngồi.
- Du thích uống không có đá.
- Được rồi, chủ quán làm ơn cho tụi này một ly không bỏ đá.
Nước da Phù Du trắng bệch một cách bệnh hoạn, không phải vì lớp phấn cô đánh hờ hững trên má hay vì ngọn đèn đêm khá liêu trai mà chính là vì cô cực kỳ bồn chồn. Phải chăng đó là dự báo của một điềm gở, cô gái nhìn thẳng vào đôi mắt Thợ Săn.
- Công ty của ba Du vừa bị Nhà nước thanh tra tuần qua.
- Cái gì sẽ đến phải đến.
- Sao?
- Ba của tôi đã nói trước chuyện này.
- Ông già mà lại đi tâm sự với thằng con nghịch tử, bồ đừng đùa.
- Không đùa đâu, tôi với ba tôi như hai người bạn.
- Cũng hút thuốc, đi đánh bi da với nhau nữa chắc?
- Chứ sao, nếu ổng rãnh, có điều...
- Gì hả Thợ Săn?
Thợ Săn mở miệng thật khó khăn, hắn thấy quai hàm cứng ngắc:
- Ba tôi nằm trong phái đoàn thanh tra cái Công ty du lịch của ba Phù Du.
- Trời ơi!
- Đừng than trời, bồ không bao giờ tin tưởng thần quyền mà.
-...
- Sự thua lỗ của Công ty không chỉ dừng lại ở chuyện huy động vốn...
- Hãy tiếp tục kể thêm: những bà vợ nhỏ của ba tôi...
Phù du gục đầu xuống bàn, tuy nhiên cô ngẩng lên nhanh chóng:
- Đổi chuyện khác đi, bồ nên nói về tụi mình, người lớn cực kỳ đáng ghét.
Thợ Săn rùng mình trong một giây, điều hắn đã từng khuyên Thằn Lằn an ủi Phù Du được hắn phát ngôn bất ngờ: