Bên trong phòng, trên giường, một đôi nam nữ tựa sát vào nhau. Cô gái vuốt vuốt mái tóc đen như mực của nam tử, thỉnh thoảng ngáp một cái. . . . . .
"Tam nhi, có mệt hay không?" Giọng nói vô cùng từ tính vang lên, nghe mị hoặc và cực kỳ cảm động.
Vũ Văn Tiểu Tam ngửa mặt lên trời liếc mắt: "Chàng nói đi?"
Môi mỏng khiêu gợi nâng lên một nụ cười nhạt, âm thanh dường như rất rối rắm vang lên: "Thật ra thì người ta không chuẩn bị hôm nay ăn Tam nhi , ai bảo Tam nhi thấy Mộ Vân Dật liền không đem người ta để vào trong mắt rồi!"
Nói xong giống như uất ức mím mím môi.
Vẻ mặt mỗ nữ ghét bỏ nhìn gương mặt tuyệt mỹ của hắn một chút: "Chàng thôi đi! Ít vuốt mông ngựa đi!"
Khuôn mặt đang giả bộ đáng yêu trong nháy mắt cứng đờ, bên trong đôi mắt tà mị đào hoa thoáng qua tia dở khóc dở cười. Nha đầu này! Nói hắn vuốt mông ngựa?
Không hề dây dưa vấn đề này với hắn nữa, Vũ Văn Tiểu Tam ngáp một cái, sau đó lại duỗi cái lưng nhức mỏi. Tiếp, liếc xéo hắn một cái, hỏi một vấn đề vẫn muốn hỏi: "Thương Thương, hai năm qua là ai chăm sóc Thần nhi và Cuồng nhi?" Ngàn vạn đừng nói là Tiểu Nguyệt và Đình Vũ đó nha!
Tiểu Nguyệt thì không sao cả, nhưng Đình Vũ đó quá có vấn đề rồi!
Mặc dù Vũ Văn Tiểu Tam nàng không phải là nữ nhân ngốc nghếch suốt ngày chỉ biết ghen, nhưng Đình Vũ đó không biết vì sao nàng luôn là cảm thấy nàng ta là một mối uy hϊếp!
"Đều do người ta tự mình chăm sóc!" Khóe môi như hoa anh đào nâng lên một nụ cười yếu ớt, "Tam nhi nàng xem!"
Nói xong, ngón tay thon dài chỉ một đầu kia của gian phòng. . . . . .
"Nhìn cái gì?" Vũ Văn Tiểu Tam nhìn hắn, rồi sau đó hoài nghi ngẩng đầu lên, dọc theo phương hướng tay của hắn chỉ nhìn một chút. Gian phòng này rất lớn, cửa chính ở chính giữa phòng, phía bên kia của căn phòng đặt một chiếc giường.
Bên giường để vài bộ quần áo của bọn nhỏ và dụng cụ rửa mặt.
"Kể từ khi Tam nhi bắt đầu ngủ mê man, người ta cũng chưa từng rời khỏi phòng này. Hai tên ranh con chết tiệt cũng ở trong phòng này!" Nói xong cọ xát ở cổ nàng, một bộ dáng tranh công tiếp tục mở miệng, "Người ta giúp Tam nhi làm những chuyện cần làm rồi! Tam nhi phải làm sao cảm tạ người ta đây?"
Chuyện nàng cần làm? Chuyện gì? "Thương Thương, có phải chàng còn phải thay tả cho bọn chúng không?" Giọng nói có chút kì dị của mỗ nữ vang lên.
Sắc mặt lập tức cứng đờ, ở trên đôi môi nàng cắn một cái: "Ừm!" Nói xong giống như tiểu cẩu cọ xát ở ngực nàng.
Ối giời ôi, người này không phải sach sẽ lắm sao? "Thương Thương, chàng có thể ném cho bọn Đình Vân chăm sóc!" Nàng còn nhớ rõ lần trước ăn tôm, bộ dáng hắn ghê tởm muốn ói, thế nhưng lại đổ phân cho đứa bé?
Hơn nữa không phải Thương Thương nhà bọn họ nói có đứa bé, liền phải ném càng xa càng tốt sao? Thế nào lại tự mình chăm sóc rồi.
Hắn khẽ thở dài một hơi, sờ sờ cái mũi của nàng: "Tam nhi thật ngốc! Nếu Tam nhi không ngủ mê man, mỗi ngày ôm đứa bé, những việc vặt này giao cho người khác làm cũng được. Nhưng Tam nhi hôn mê, nếu như chăm sóc bọn chúng là người khác. . . . . ."
Nói tới chỗ này, hắn đã không nói nữa, bởi vì nàng rất thông minh, nhất định có thể suy nghĩ ra.
Vũ Văn Tiểu Tam có chút sững sờ, ngay sau đó dọc theo suy tư của hắn suy nghĩ, nếu như chăm sóc bọn nhỏ là người khác. . . . . . Chắc hẳn sau thời gian dài, bọn nhỏ sẽ đối với người nọ sinh ra cảm giác lệ thuộc. Người mẹ này như nàng sẽ biến thành có cũng được mà không có cũng không sao .
Thấy nàng hình như suy nghĩ hiểu rõ, hắn lại tiếp tục mở miệng: "Bởi vì người ta biết Tam nhi một ngày nào đó sẽ tỉnh. Khi đó, nếu bọn nhỏ không thân cận với Tam nhi, Tam nhi khẳng định rất khổ sở. Cho nên người ta liền tự mình chăm sóc bọn nó, không mượn tay người khác."
Đợi hắn nói xong, Vũ Văn Tiểu Tam hít mũi một cái, trong lòng cảm động không hiểu, chuyện gì hắn cũng giúp nàng suy nghĩ chu đáo. Quả thật, sau khi nàng tỉnh lại, sợ nhất chính là bọn nhỏ không có tình cảm đối với người mẫu thân này, thậm chí là có chút phòng bị. Nhưng những vấn đề này, hắn đều nghĩ xong giúp nàng.
Hướng bộ ngực hắn cọ xát, cúi đầu mở miệng: "Thương Thương, chàng thật tốt!" Trong giọng nói mang theo giọng mũi nồng đậm.
Hắn nhẹ nhàng vuốt lưng của nàng: "Đối tốt với nương tử, là thiên kinh địa nghĩa!"
Vươn tay, đấm mấy cái ở ngực hắn: "Thương Thương, chàng có nghĩ tới hay không? Nếu ta vẫn không tỉnh, chàng phải làm sao?"
Hắn nghe vậy, ôm chặt hông của nàng: "Không cho nói bậy, Tam nhi nhất định sẽ tỉnh! Bởi vì Thương Thương tin tưởng, Tam nhi không bỏ được người ta!"
Vấn đề này sao hắn có thể không nghĩ qua, hắn cơ hồ mỗi ngày đều nghĩ! Nghĩ tới nếu nàng vẫn luôn không tỉnh, hắn phải làm thế nào, là vẫn như vậy ở cùng với nàng, hay đi theo nàng tốt hơn? Nhưng hắn lại sợ mình chết rồi, cũng không tìm được nàng.
Lè lưỡi, liếʍ xuống ngực của hắn, hài lòng khi cảm thấy thân thể nam tử căng thẳng lên, rồi sau đó cười duyên mở miệng: "Là không bỏ được!" Nói xong lật người một cái, đè hắn ở dưới thân thể. . . . . .
"Xem biểu hiện chàng tốt như vậy, lão nương quyết định cho chàng phần thưởng, nhưng là lần này -- lão nương muốn ở phía trên!"
"Ưmh. . . . . . Ừ. . . . . . Tam nhi. . . . . ." Âm thanh mất hồn của nam tử vang lên.
Mỗ nữ cười da^ʍ đảng: "Đừng lộn xộn, không phải vậy. . . . . ." Giọng nói tràn đầy uy hϊếp.
"Nếu không thì như thế nào?" Giọng nói tràn đầy mong đợi vang lên.
"Nếu không chàng sẽ tinh tẫn nhân vong!" . . . . . .
. . . . . .
Hai đứa bé phấn điêu ngọc mài, đầu đầy bụi đất cúi đầu, chậm rì rì trở lại. Bọn họ mới vừa bị phụ thân ném tới 500m, ra ngoài đê. Sau khi bò vào, chờ cả ngày cũng không thấy bọn Đình Vân đón mình trở về, cuối cùng chỉ phải nhăn khuôn mặt nhỏ nhắn tự mình trở về.
"Ca ca, phụ thân thật sự là rất xấu, người ném chúng ta xa như vậy, nếu người ta té chết thì làm thế nào? Nhìn, cái mông của đệ cũng bị té đau!" Hiên Viên Sở Cuồng nói xong, còn đưa tay nhỏ bé ra vuốt vuốt cái mông của mình.
"Phụ thân biết dùng võ công của ta, có thể giữ được hai chúng ta không xảy ra chuyện. Đồng thời người cũng biết, mặc dù không xảy ra chuyện, nhưng vẫn sẽ rơi đau một chút. Mục đích là cho chúng ta một giáo huấn. Nếu không cũng sẽ không vừa lúc dùng ba phần công lực." Hiên Viên Lạc Thần hợp tình hợp lý phân tích, tuy nói biết phụ thân không phải là muốn mạng của bọn hắn, nhưng trong lòng vẫn cực kỳ khó chịu. Tại sao phụ thân muốn ném bọn họ đi, bọn họ vừa không có chiếm đoạt mẫu thân, chỉ là nhìn lén một chút thôi mà.
"Đệ không thích phụ thân nữa!" Tiểu Sở Cuồng mím mím môi, chân mày nho nhỏ nhíu lại chung một chỗ, rồi sau đó vểnh miệng lên thật cao.
Hiên Viên Lạc Thần nghe vậy, trên khuôn mặt nhỏ nhắn như cánh hoa anh đào cũng rõ ràng xuất hiện vẻ không vui: "Ta cũng vậy, không thích phụ thân nữa!"
"Nhưng mà ta lại thích mẫu thân!" Trong giọng nói thanh thúy mang theo chút bốc đồng vang lên. . . . . .
"Nhưng mà ta lại thích mẫu thân!" Trong giọng nói thanh thúy mang theo chút từ tính vang lên. . . . . .
Hai huynh đệ liếc mắt nhìn nhau. Đúng, chỉ cần phụ thân khi dễ bọn họ, mẫu thân sẽ giúp một tay, vẫn là mẫu thân tốt!
"Ca ca, nếu không chúng ta đổi lại phụ thân đi?" Hiên Viên Sở Cuồng rất nghiêm túc mở miệng, phụ thân thật sự là rất quá đáng!
Hiên Viên Lạc Thần nhíu nhíu mày, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ thoáng qua một tia rối rắm, rất nghiêm túc suy nghĩ sâu xa, rồi sau đó mở miệng về phía đệ đệ: "Nhưng trước kia phụ thân đối với chúng ta vẫn rất tốt!"
Đúng, phụ thân đối với bọn họ cơ hồ là xin gì được nấy!
"Hơn nữa dung mạo phụ thân rất đẹp trai, chúng ta nói ra cũng có mặt mũi!" Cái này là Tiểu Nguyệt tỷ tỷ dạy. Lúc bọn họ hỏi phụ thân, mẫu thân là người như thế nào? Phụ thân chỉ cười nói mẫu thân là người rất thông minh, rất hiền lành, hơn nữa mẫu thân rất thích rất thích bọn họ.
Sau bọn họ từ trong miệng Tiểu Nguyệt tỷ tỷ biết được, thật ra thì mẫu thân còn là một người rất sĩ diện, rất ưa thích mỹ nam tử!
"Cũng đúng!" Tiểu Sở Cuồng rất khổ não gãi đầu một cái, rồi sau đó đột nhiên gào to nói: "Đúng rồi! Không phải còn có mấy ca ca dáng dấp rất đẹp trai sao? Mẫu thân nhất định cũng thích, hơn nữa chúng ta nhận bọn họ làm phụ thân, vậy cũng sẽ rất có mặt mũi!"
Hiên Viên Lạc Thần sau khi nghe xong quay đầu nhìn hắn một chút, nhíu lông mày vô cùng rối rắm mở miệng: "Đệ nói là đến Mặc ca ca và Ngạo ca ca, còn có Triệt ca ca của chúng ta sao?"
"Ừ, đúng!" Tiểu Sở Cuồng vui sướиɠ hài lòng gật đầu, giống như đã thấy được ánh sáng tương lại sau khi đổi phụ thân. Chợt nhớ lại Mộ Vân Dật, vội vàng mở miệng bổ sung, "Còn có dáng dấp thúc thúc xem bệnh cho mẫu thân cũng rất đẹp trai! Nhưng mà vẫn là ba ca ca của chúng ta thì tốt hơn, cho nên vẫn là chọn mấy cái ca ca kia vẫn tốt hơn! Ca ca, ca cảm thấy đề nghị của đệ như thế nào?"
"Ca nghe nói Mặc ca ca có rất nhiều phi tử rồi, đệ biết phi tử là có ý gì không? Chính là nương tử, nói như vậy, mẫu thân liền thua thiệt! Ngạo ca ca và Triệt ca ca ngược lại có thể suy tính một chút!" Tiểu Lạc Thần sờ cằm, rất nghiêm túc mở miệng, giống như là phụ thân giúp nữ nhi tìm con rể, nơi nào giống con trai tìm tướng công cho mẫu thân.
"Ừm! Còn nữa, còn nữa, mái tóc Ngạo ca ca màu trắng rất đẹp! Đệ rất thích! Lần trước lúc Ngạo ca ca dẫn ta đi chơi, rất nhiều cô nương đều cho Ngạo ca ca khăn tay, nhưng Ngạo ca ca không muốn. Ca ca, ca nói Ngạo ca ca có phải không thích nữ nhân không? Hơn nữa hắn không có nương tử, nếu Ngạo ca ca không thích nữ nhân, vậy khẳng định không muốn làm phụ thân của chúng ta đâu!" Trên khuôn mặt nho nhỏ là bốn chữ thật to -- ta rất rối rắm!
"Chuyện này ca từng nghe lén bọn Liên Vụ nói qua, bọn họ nói Ngạo ca ca thích mẫu thân, cho nên không thích nữ nhân khác!" Tiểu Lạc Thần một bộ dáng bí ẩn.
"Ai nha, vậy thì chọn Ngạo ca ca đi, chúng ta cùng đi nói với mẫu thân! Mặc dù dáng dấp Triệt ca ca cũng rất đẹp trai, nhưng dung mạo hắn so với Cuồng nhi đáng yêu hơn, đệ không thích!" Hiên Viên Sở Cuồng mím mím môi, mỗi lần Triệt ca ca tới cũng sẽ nói dung mạo hắn so với mình đẹp mắt hơn, cho nên hắn không thích Triệt ca ca!
"Nhưng đệ không phát hiện dung mạo phụ thân so với bọn họ đều đẹp trai hơn sao?" Hiên Viên Lạc Thần nhìn hắn giống như nhìn một người ngu ngốc. Người này thực ngốc, dung mạo phụ thân so với Ngạo ca ca đẹp mắt hơn, không phải còn có mặt mũi hơn sao?
"Nhưng phụ thân ném chúng ta xa như vậy!" Bĩu môi phản bác.
"Ừm, thấy trước kia phụ thân đối với chúng ta cũng không tệ lắm, liền tha thứ người lần này đi?" Tiểu Lạc Thần nghiêng đầu hỏi thăm ý kiến đệ đệ.
"Vậy chúng ta quan sát một thời gian, nếu phụ thân đối với chúng ta không tốt, vậy chúng ta cũng không cần người nữa!" Hừ, thật sự là rất quá đáng, cái mông của hắn cho đến bây giờ vẫn còn đau dữ dội!
"Được!"
\
Trở lại phòng, liền nhìn thấy một cô gái áo đen đứng ở cửa phòng của phụ thân và mẫu thân.
Hai đứa trẻ liếc mắt nhìn nhau: "Đó không phải là Đình Vũ sao?"
"Ừ, Đình Vũ thích phụ thân!" Trên khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ của Hiên Viên Lạc Thần nhẹ nâng lên một tia trào phúng, chỉ bằng nàng cũng xứng thích phụ thân sao? Còn ở cửa nhìn lén, chán sống sao!
"Nàng ta muốn giành phụ thân với mẫu thân, chúng ta đánh nàng!" Tiểu Sở Cuồng quơ múa quả đấm, muốn đi ra ngoài.
Lại bị người kéo tay áo lại: "Trở lại! Để cho nàng ta nhìn, xem nàng ta có thể nhìn ra cái gì!" Phụ thân và mẫu thân đang ở bên trong thân thiết, chính là để cho nàng ta nhìn thấy, biết khó mà lui mới phải.
"Nhưng ca ca, nếu nàng ta nhìn lén được thân thể của phụ thân thì làm thế nào?" Thân thể phụ thân và mẫu thân, những người khác đều không thể nhìn!
Lời này vừa rơi xuống, Hiên Viên Lạc Thần bên cạnh liền không thấy bóng dáng. . . . . .
Một đứa trẻ dùng khinh công xuất hiện trước mặt của Đình Vũ: "Đình Vũ, ngươi ở đây làm gì?"
Đình Vũ nghe vậy, run lên, quay đầu đã nhìn thấy Hiên Viên Lạc Thần, vội vàng quỳ xuống hành lễ: "Tham kiến Thiếu chủ! Thuộc hạ chỉ là tới xem Vương Gia một chút!" Hiên Viên Lạc Thần trừ là Thế tử, đồng thời cũng là Thiếu chủ của bọn hắn. Mặc dù vẫn chỉ là đứa bé, nhưng thông minh không giống người bình thường, cho nên nàng không dám coi thường.
"Phụ vương có gì cần ngươi xem hay sao? Mẫu phi đã tỉnh rồi, phụ vương tự có mẫu phi chăm sóc, ngươi vẫn là trở về đi thôi!" Trong giọng nói thanh thúy mang theo non nớt vang lên, lại có một cỗ khí phách lộ ra ngoài, không nhìn ra là một đứa bé chút nào.
Vũ Văn Tiểu Tam nghe giọng nói ở ngoài cửa, có chút kinh ngạc nhìn Hiên Viên Vô Thương phía dưới một chút. Giọng nói con trai của mình, nàng tự nhiên nghe được. Đình Vũ ở bên ngoài làm gì? Nếu Đình Vũ tới, người này tuyệt đối không thể nào không biết! Nhưng vẫn bình thường như không có gì xảy ra, lôi kéo nàng mây mưa, khả nghi!
Nhìn ánh mắt của nàng liền biết suy nghĩ trong lòng nàng, không đợi nàng hỏi, liền nhẹ giọng mở miệng: "Người ta biết nàng ta ở ngoài cửa, chỉ là nàng ta có ở ngoài cửa hay không, đối với chúng ta cũng không có ảnh hưởng. Hơn nữa nàng ta đi theo ta rất nhiều năm. . . . . ."
Cho nên hắn hi vọng sau khi Đình Vũ nghe được những âm thanh này sẽ tự giác buông tha, cũng tránh cho gây ra chuyện gì làm cho hắn không thể không gϊếŧ nàng ta.
"Ồ!" Buồn buồn đáp một tiếng liền không chuyển động nữa, đem đầu đặt trước ngực của hắn.
Cửa lại truyền tới đối thoại giữa hai đứa con trai và Đình Vũ. . . . . .
--"Dạ, Thiếu chủ! Nô tỳ rời đi ngay!" Giọng nói lạnh lùng của Đình Vũ vang lên.
--"Ca ca, ca ở đây làm gì? Ah, tại sao lại là ngươi, dáng dấp khó coi chết đi được, làm gì mỗi ngày đều chạy tới đây làm gì! Nhìn ngươi làm ảnh hưởng tâm tình! Vẫn là bộ dáng mẫu thân xinh xắn! Aizz, về sau ngươi không nên tùy tiện chạy tới, nhìn thấy ngươi, người ta cơm cũng không muốn ăn!" Đây là giọng nói của Hiên Viên Sở Cuồng.
Nghe nói như thế, Vũ Văn Tiểu Tam không nhịn được giương môi cười một tiếng, không hổ là con trai của nàng!
--"Dạ, tiểu công tử, sau này thuộc hạ sẽ không tới nữa!" Giọng nói rõ ràng đè nén tức giận.
--"Nhớ lời của ngươi nói!" Trong giọng nói non nớt của Hiên Viên Lạc Thần mang theo chút rét lạnh.
--"Thuộc hạ nhớ, thuộc hạ cáo lui!"
Tiếp, chính là âm thanh một trận bước chân rời đi. Đôi tay nắm chặt thành quyền, mặc dù bọn chúng cũng là con của vương gia, nhưng nhục nhã mình như vậy. . . . . . Nhất định là nữ nhân kia dạy! Hừ, một người nàng cũng sẽ không bỏ qua!
Nhìn nàng đi xa, hai đứa trẻ cười khinh bỉ một tiếng, dám giành phụ thân với mẫu thân, cũng không thèm nhìn bọn hắn có đồng ý hay không! Nữ nhân xấu xí!
Tiểu Nguyệt từ xa đã nhìn thấy ba người Hiên Viên Lạc Thần, Hiên Viên Sở Cuồng và Đình Vũ, vội vàng chạy tới. Phải biết Đình Vũ này thường xuyên tự cho mình lấy thân phận là nữ chủ nhân, đối với nàng cũng gây khó khăn đủ đường. Nếu không phải Liên Hoa giúp đỡ, nàng sợ rằng cũng bị tức khóc đến mấy lần rồi.
Cho nên vừa nhìn thấy một màn này, liền có chút lo lắng nữ nhân kia khi dễ tiểu thế tử và tiểu công tử, vội vàng hấp tấp chạy qua.
"Tiểu thế tử, tiểu công tử, hai đứa không sao chứ?" Tiểu Nguyệt chạy tới liền đem bọn họ nhìn lên nhìn xuống đánh giá một lần, trên mặt đều không kiềm nén được vẻ ân cần.
"Tiểu Nguyệt tỷ tỷ, chúng ta không có việc gì!" Hiên Viên Sở Cuồng cười hì hì mở miệng, Tiểu Nguyệt tỷ tỷ đối với bọn ta thật tốt!
"Chỉ bằng nữ nhân kia, có thể làm gì chúng ta." Hiên Viên Lạc Thần khinh thường mở miệng. Luận võ công, mặc dù hắn còn thiếu một chút, nhưng phụ vương cho hắn ẩn vệ. Hơn nữa chính hắn tuyệt đối có thể đấu lại. Bàn về thân phận, nếu hắn mở miệng trách cứ, nữ nhân kia đến tư cách phản bác cũng không có!
"Không có việc gì là tốt!" Tuy nói biết tiểu thế tử và tiểu công tử không đơn giản, nhưng nàng vẫn sợ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Nhìn cửa phòng đóng chặt một chút, trong lòng biết Vương Gia và tiểu thư ở bên trong nói chuyện tương tư, vì vậy liền mở miệng nói với hai đứa bé, "Tiểu thế tử, tiểu công tử, Tiểu Nguyệt mang hai người đi ăn cơm có được hay không?"
"Hiện tại liền ăn cơm sao? Nhưng người ta vẫn chưa đói!" Âm thanh Tiểu Sở Cuồng vang lên.
"Vậy chúng ta đi chơi!" Hiện tại quả thật còn chưa tới giờ ăn cơm.
"Được! Được!" Hiên Viên Sở Cuồng sôi nổi chạy theo. Hiên Viên Lạc Thần nhìn cửa phòng một chút, lại nhìn bọn họ một chút, liền cũng đi theo rời đi.
Nhưng mà hắn cũng không phải là đi chơi, lấy sức lực một mình hắn, hiện tại khẳng định đánh không lại Đình Vũ, cho nên hắn muốn lập tức chăm chỉ luyện công, bảo vệ mẫu thân!
. . . . . .
Thấy nàng buồn bực trong ngực của mình, một lúc lâu cũng không nói lời nào, hắn có chút luống cuống: "Tam nhi, có phải nàng tức giận không? Nếu nàng không thích, người ta lập tức để cho nàng ta đi!"
"Thôi!" Giống như không sao cả đáp một tiếng, từ trên người hắn xuống, rồi sau đó xoay người đưa lưng về phía hắn ngủ. Nàng không phủ nhận tâm tình nàng quả thật không tốt, cho dù biết hai người bọn họ sẽ không có cái gì, cho dù biết trong lòng Thương Thương chỉ có một mình nàng, nhưng nàng vẫn không thoải mái!
Nhìn nàng đưa lưng về phía hắn, hắn biết rõ nàng nhất định tức giận, lo lắng tiến tới, cánh tay dài đặt ở hông của nàng, tựa vào phía sau của nàng mở miệng: "Tam nhi, nàng ta chỉ là một thủ hạ của người ta. Nếu Tam nhi không thích, người ta liền để cho nàng ta rời đi. Sau này nàng ta sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt chúng ta nữa. Có được hay không vậy, Tam nhi cũng đừng tức giận nữa!"
Nói xong làm nũng lắc lắc nàng.
"Đuổi đi một, sẽ có một người khác!" Giống như tiệc đầy tháng của đứa bé ngày đó, một đám thiêu thân không phải là nhằm về phía hắn sao?
"Vậy chúng ta thấy một người liền gϊếŧ một người!" Một giọng nói chẳng hề để ý.
Vũ Văn Tiểu Tam nghe vậy, đưa lưng về phía hắn liếc mắt, không có lầm chứ? Thấy một người gϊếŧ một người, thiên hạ này nữ nhân nghĩ về hắn nhiều bao nhiêu? Gϊếŧ được hết sao?
Nhưng nghe xong lời này, tâm tình cũng khá hơn không ít, buồn buồn mở miệng: "Thương Thương, người ta không thích nàng ta!"
"Ngày mai người ta sẽ để cho nàng ta đi!" Không chút do dự đáp lại một câu như vậy. Tam nhi không thích, hắn cũng không thích!
"Nàng ta đã đi theo chàng nhiều năm, cũng không cần đuổi nàng ta đi, để cho nàng ta sau này cách chúng ta xa một chút là được." Nàng cũng không muốn làm khó hắn, dù sao Đình Vũ đó vẫn không có làm chuyện gì. Cho nên sẽ để cho hắn điều nàng ta đến chỗ khác đi, nhắm mắt làm ngơ.
"Tốt! Nương tử nói cái gì chính là cái đó!" Nói qua cọ xát ở cổ nàng.
. . . . . .
Đến hoàng hôn, hai đứa bé rốt cuộc không nhịn được, chạy đến gõ cửa: "Phụ thân, mẫu thân, các người rời giường chưa? Chúng con muốn ăn cơm!"
Lúc này Vũ Văn Tiểu Tam đã ngủ rồi, mà Hiên Viên Vô Thương ôm hông của nàng, lẳng lặng nhìn nàng ngủ. Chợt nghe âm thanh không thức thời của các con, khuôn mặt xinh đẹp tối sầm. Hai tên ranh con chết tiệt kia, nếu đánh thức Tam nhi, sẽ làm bọn chúng đẹp mặt!
Trong chốc lát, Vũ Văn Tiểu Tam liền bị âm thanh của bọn nhỏ đánh thức, mơ hồ mở mắt ra, vẫn còn có chút buồn ngủ, nhìn dung nhan tuyệt sắc phóng đại của hắn, trong đầu còn có chút không phản ứng kịp âm thanh mới vừa rồi là từ nơi nào tới.
Tiếp, giọng nói đồng thanh của các con lần nữa vang lên từ cửa: "Phụ thân, mẫu thân, rời giường ăn cơm! Chúng con đói bụng!"
Một tiếng rống vô cùng từ tính giận dữ vang lên: "Đói bụng thì cút đi ăn cơm ngay! Lăn tăn cái gì!" Đánh thức Tam nhi, hai tên ranh con chết tiệt kia thiếu dạy dỗ! Còn bọn Đình Vân đều thành người chết sao? Cũng không biết quản lý hai tên tiểu tử thúi này!
Hắn đâu biết bọn Đình Vân muốn trông nom cũng không dám trông nom! Lại không nói hai chủ tử thích cầm thân phận áp chế bọn họ, hậu quả mỗi lần đắc tội bọn hắn đều bị làm cho người ta không đành lòng nhắc tới! Bị chỉnh sống không bằng chết! Bọn họ tình nguyện bị Vương Gia đưa đi Hình đường đánh mấy trăm roi, cũng không muốn bị tiểu thế tử và tiểu công tử chỉnh!
Rống một lần làm cho hai đứa bé ngoài cửa an tĩnh lại, quặm mặt lại liếc nhau một cái, càng ngày càng cảm thấy phụ thân thật sự là rất quá đáng! Bọn họ thật phải thay đổi một phụ thân rồi! Ném bọn họ coi như xong, bây giờ còn rống to về phía bọn họ! Không cần hắn nữa! Hừ!
Lập tức lại nghe thấy bên trong truyền đến âm thanh của mẫu thân: "Hiên Viên Vô Thương! Chàng nói chuyện với con trai như vậy sao? Có phải chàng không muốn gặp ta và con ta không? Không muốn gặp cứ việc nói thẳng, mẹ con ba người chúng ta đi, không ở nơi này làm chàng chướng mắt!"...
Vẻ mặt Vũ Văn Tiểu Tam đầy tức giận đứng dậy, cầm quần áo mặc lên người của mình. Cái người thối nát này! Nàng tân tân khổ khổ sanh hai đứa con trai, lại có thể bị người ta rống như vậy! Nàng quả thật không dám tưởng tượng nàng ngủ mê man mấy năm này, các con trôi qua cuộc sống như thế nào!
Hắn vội vàng hấp tấp đứng dậy lôi kéo nàng: "Tam nhi, Thương Thương thấy bọn nhỏ đánh thức nàng mới rống bọn nó. Bọn nhỏ cũng là con trai của Thương Thương, sao Thương Thương không muốn gặp bọn nhỏ được chứ!"
Vội vàng mở miệng dụ dỗ nàng, nhưng mà trong nội tâm lại tức giận không dứt! Hắn biết có đứa bé sẽ không có chuyện tốt gì mà! Nếu không hiện tại cũng sẽ không vì nhi tử mà không cần hắn! Hắn chỉ là rống lên một câu mà thôi, có thập ác bất xá sao?
"Thật?" Nghiêng đầu sang chỗ khác, rất là nguy hiểm nhìn hắn, trên mặt viết chữ to --"Chàng dám gạt ta, chàng nhất định chết chắc!"
"Thật! Thật!" Cho dù ai cũng sẽ không nghĩ đến, Hiên Viên Vô Thương khát máu thiên hạ đều biết, sẽ một mặt chân chó như vậy. Khắp khuôn mặt xinh đẹp là ý lấy lòng, giống như là tiểu cẩu sợ bị chủ nhân bỏ rơi.
Nhìn bộ dáng chân chó của hắn, cũng làm cho nàng trong ngọt ngào có chút đau lòng, sờ sờ mặt của hắn: "Được rồi, tha thứ chàng lần này. Nếu có lần sau, chàng hiểu!"
"Ừm! Người ta rất hiểu!" Gật đầu thật nhanh.
. . . . . .
Ở cửa hai đứa bé liếc mắt nhìn nhau lần nữa, quả nhiên là mẫu thân đối với bọn họ tốt nhất!
Hiên Viên Vô Thương hầu hạ nàng mặc tốt y phục, sau ðó không nhanh không chậm mặc y phục cho mình, ôm nàng, rồi sau ðó ði tới cửa đã đuổi hai tên ranh con kia.
Hiên Viên Sở Cuồng và Hiên Viên Lạc Thần vừa tiến ðến, chuyện làm đầu tiên chính là chạy như bay về phía Vũ Vãn Tiểu Tam: "Mẫu thân! Phụ thân khi dễ chúng con!"
Nói xong liền nhào tới trong ngực Vũ Vãn Tiểu Tam, lưu lại Hiên Viên Vô Thương treo đầy vạch đen trên đầu đứng ở cửa. Sau ðó vẻ mặt không biểu tình quay ðầu nhìn hai tên ranh con chết tiệt kia.
Vũ Văn Tiểu Tam sờ sờ đầu của bọn nhỏ, lại hung dữ nhìn Hiên Viên Vô Thương một cái. Tiếp, mặt đầy từ ái mở miệng: "Phụ thân khi dễ các con thế nào? Nói cho mẫu thân biết, mẫu thân giúp các con trừng trị hắn!"
Hiên Viên Sở Cuồng nước mắt lưng tròng mở miệng: "Mẫu thân, người không biết đâu, lúc nãy phụ thân ném con và ca ca xa thật là xa! Chúng con một mực kêu cứu mạng, mẫu thân cũng không có tới cứu chúng con! Hu hu. . . . . ."
Vũ Văn Tiểu Tam quét Hiên Viên Vô Thương một cái, mặt đầy uy hϊếp: "Thật sao?" Chính là lúc hắn đứng dậy, sau đó mình nghe âm thanh bọn nhỏ gọi cứu mạng là lúc chuyện đã xảy ra sao?
Bất đắc dĩ lắc đầu một cái, trên bộ mặt tuyệt mỹ xuất hiện một vẻ mặt cực kỳ đáng thương: "Tam nhi, là hai tên ranh con chết tiệt kia ở ngoài cửa nhìn lén!"
"Cái gì?" Một giọng nữ bén nhọn vang lên, sau đó nhìn hai đứa bé đang ôm lấy mình một chút, "Hai người các con nhìn lén?"
Ách. . . . . ."Mẫu thân, chúng con không phải cố ý nhìn lén đâu!" Hiên Viên Lạc Thần lập tức mở miệng, "Chúng con nhớ tới có đồ chưa lấy ra ngoài, cho nên liền chuẩn bị trở lại lấy, không ngờ đã nhìn thấy. . . . . ."
Mặt của Vũ Văn Tiểu Tam lập tức tối sầm, hung hăng liếc Hiên Viên Vô Thương một cái, đứa bé bị dạy bậy! Đều do hắn không có chừng mực! Hiên Viên Vô Thương bất đắc dĩ sờ lỗ mũi một cái, mặc kệ như thế nào đều là lỗi của hắn?
Kéo bọn nhỏ đến trước mặt của mình, vẻ mặt nghiêm túc mở miệng: "Về sau không cho nhìn lén biết không? Vô lễ chớ nói, vô lễ chớ nghe, phi lễ chớ nhìn. Nghe lời mới là nhi tử tốt của mẫu thân!"
Hiên Viên Lạc Thần sững sờ, mẫu thân nói giống như trên sách! Quân tử vô lễ chớ nói, vô lễ chớ nghe, phi lễ chớ nhìn. Nhưng hắn còn nhỏ mà, làm chuyện quân tử không phải là quá sớm sao?
Trong lòng mặc dù suy nghĩ như vậy, nhưng khuôn mặt vẫn rất khéo léo gật đầu một cái.
Hiên Viên Sở Cuồng rất là buồn bực nhìn bọn họ, mẫu thân đang nói cái gì? Tại sao hắn nghe không hiểu? Nhưng nhìn ca ca đều gật đầu rồi, cho nên cũng gật đầu theo một cái.
Tuy nói các con khéo léo đáp ứng, nhưng Vũ Văn Tiểu Tam vẫn rất không vui nhìn Hiên Viên Vô Thương một chút, cắn răng mở miệng: "Đứa bé cũng dạy bậy! Về sau không bao giờ cho phép làm chuyện như vậy nữa!"
Cái gì? ! Sắc mặt Hiên Viên Vô Thương lập tức nhăn nhó!
"Tiểu thư, Vương Gia, ăn cơm!" Tiểu Nguyệt hét lớn, bưng thức ăn vào.
Vũ Văn Tiểu Tam nhìn nàng một chút, nhíu nhíu lông mày: "Tiểu Nguyệt, muội đã không phải là nha hoàn rồi, là muội muội của ta. Về sau không cần làm những chuyện này!" Thỉnh thoảng làm một chút có thể là yêu thích hoặc tiêu khiển, cả ngày lẫn đêm phục vụ bọn họ là vì cái gì?
Tiểu Nguyệt vừa nghe, mở miệng cười: "Tiểu thư, Tiểu Nguyệt muốn phục vụ người!" Nàng vẫn cho là không có cơ hội hầu hạ tiểu thư nữa, nhưng bây giờ tiểu thư đã tỉnh, nàng đương nhiên là muốn nắm chặt cơ hội rồi.
Vũ Văn Tiểu Tam ở trong lòng bất đắc dĩ lắc đầu, nha đầu này thật là đần!
"Tiểu thư, các người ăn cơm đi, Tiểu Nguyệt đi xuống trước!" Tiểu Nguyệt dọn thức ăn và bát đũa xong, liền chuẩn bị lui ra.
Vũ Văn Tiểu Tam vốn chuẩn bị hỏi nàng ta một chút chuyện giữa Đình Vân phát triển thế nào, nhưng nhìn sắc mặt Hiên Viên Vô Thương càng ngày càng đen, còn hai đứa bé đều là một bộ dạng đói không chịu được, chỉ đành phải thôi. Có cơ hội hỏi một mình nàng đi, hiện tại hỏi làm nàng ta xấu hổ, cũng chưa chắc hỏi được.
Vì vậy liền gật đầu: "Ừm! Đi xuống đi!"
Tiểu Nguyệt sau khi nghe xong, liền bước ra khỏi phòng.
Một nhà bốn người vây quanh cái bàn ngồi xuống, Hiên Viên Sở Cuồng liền cầm đũa lên chuẩn bị ăn cơm, đưa đũa qua liền bị Hiên Viên Lạc Thần nhéo lỗ tai một cái: "Nói đệ bao nhiêu lần rồi! Ăn cơm phải đợi phụ vương và mẫu thân ăn trước, không có quy củ!"
Hiên Viên Sở Cuồng quay đầu, rất tức giận nhìn hắn một cái, nhưng suy nghĩ một chút ca ca nói quả thật không sai, vì vậy liền nắm chiếc đũa, vẻ mặt cực kỳ rối rắm ngồi đó, nhìn Hiên Viên Vô Thương và Vũ Văn Tiểu Tam, hi vọng bọn họ nhanh một chút bắt đầu ăn, mình mới có thể ăn theo.
Vũ Văn Tiểu Tam cười cười, sờ sờ đầu của bọn nhỏ: "Người một nhà không nói nhiều quy củ như vậy, muốn ăn liền ăn!" Tùy tính một chút là tốt rồi.
Quả nhiên vẫn là mẫu thân tốt! Hiên Viên Sở Cuồng nước mắt lưng tròng nhìn Vũ Văn Tiểu Tam một cái, thật nhanh gắp một miếng thịt, nhét vào trong miệng của mình, ăn mà vẻ mặt hạnh phúc.
Nhìn bộ dáng đáng yêu của hắn, Vũ Văn Tiểu Tam và Hiên Viên Vô Thương liếc mắt nhìn nhau, đáy mắt đều không tự giác lộ ra chút ý cười.
Hiên Viên Lạc Thần cũng gắp một miếng thịt, do dự một chút, liền bỏ vào trong chén Vũ Văn Tiểu Tam, ngước đầu nhỏ ngọt ngào mở miệng: "Mẫu thân ăn thịt!"
Vũ Văn Tiểu Tam nghe vậy, khuôn mặt vui vẻ mở miệng: "Ngoan!" Dứt lời gắp thịt lên, đưa đến trong miệng của mình, hẳn là cảm thấy cực kỳ mỹ vị. Nhi tử gắp món ăn chính là bất đồng! Sau khi ăn xong cũng gắp một miếng thịt đút tới bên miệng của nó: "Thần nhi cũng ăn!"
"Ừm!" Chu cái miệng nhỏ liền ngậm thịt vào, quả nhiên vẫn là mẫu thân đút thịt ăn tương đối ngon!
Hiên Viên Sở Cuồng đang ăn hạnh phúc, động tác chợt dừng lại, nổi giận nhìn ca ca mình một cái, thật sự là quá hèn hạ rồi! Thế nhưng lấy lòng mẫu thân như vậy! Không biến sắc cắn răng, cũng gắp lên một miếng thịt đưa cho Vũ Văn Tiểu Tam: "Mẫu thân, Cuồng nhi đút cho người ăn!"
"Được!" Vui vẻ hưởng thụ nhi tử phục vụ, hạnh phúc suýt nữa muốn rơi lệ .
Đi tới cổ đại, nàng vẫn luôn thiếu chỗ dựa. Hiện tại nàng có trượng phu, có con, tự nhiên cũng có chỗ dựa. Nhìn con trai bảo bối của mình một chút, trong lòng cũng có chút nhớ cha mẹ rồi. Nàng không có ở đó, bọn họ nhất định vô cùng khổ sở!
Chợt, một tiếng non nớt mang theo bất mãn vang lên: "Mẫu thân, tại sao Cuồng nhi cho người ăn thịt, người lại không đút cho Cuồng nhi ăn?"
Suy nghĩ bị cắt đứt, dở khóc dở cười nhìn nhi tử một cái, cũng gắp lên một miếng thịt đút qua.
Hiên Viên Sở Cuồng hạnh phúc lần nữa, rồi sau đó kɧıêυ ҡɧí©ɧ nhìn Hiên Viên Lạc Thần một chút.
Tiểu Lạc thần không chút khách khí liếc mắt, thầm ở trong lòng mắng, tên ngu ngốc này!
Mẹ con ba người cứ như vậy đút cơm cho nhau, vui vẻ hòa thuận. Nhưng sắc mặt của người nào đó thúi không kém hòn đá gần hầm cầu, hung hăng đâm món ăn, nặng nề ở trong miệng cắn, ánh mắt ai oán thỉnh thoảng nhìn Vũ Văn Tiểu Tam. Hắn hiện tại thật sự là một chút địa vị cũng không có!
Đang lúc buồn bực, mỗ nữ gắp thức ăn quay đầu: "A. . . . . . Thương Thương, dùng bữa!"
Dung nhan tuyệt mỹ dừng lại, ngay sau đó lộ ra một nụ cười hạnh phúc, vui sướиɠ hài lòng nuốt món ăn trên đũa nàng vào, còn cắn chiếc đũa không thả ra. Trong lòng Tam nhi vẫn có hắn đấy!
Vũ Văn Tiểu Tam giận trách nhìn hắn một cái: "Buông ra..., thần kinh!" Người này, nhìn bộ dáng hắn vô hạn oán niệm, cũng biết hắn lại đang rối rắm. Nàng tự nhiên không đành lòng để cho nam nhân của nàng lâm vào rối rắm, cho nên liền gắp cho hắn một món ăn. Làm sao biết hắn còn ngậm mãi không thả!
Cười khẽ một tiếng, mở miệng, đáy lòng hạnh phúc ngây ngất, người một nhà trải qua cuộc sống như thế, thật ra thì vô cùng tốt! Có lẽ bọn họ vẫn ẩn cư như vậy cũng không tồi, nhưng đám người kia lại từng bước ép sát, để cho hắn phải sống không yên ổn. Dã hỏa thiêu bất tẫn, xuân phong xuy hựu sinh.(1) Đã như vậy cũng đừng trách hắn nhổ cỏ tận gốc!
. . . . . .
Chú thích:
(1) Bài thơ đầy đủ là:
“Ly ly nguyên thượng thảo
Nhất tuế nhất khô vinh
Dã hỏa thiêu bất tận
Xuân phong xuy hựu sinh“
Dịch nghĩa:
“Cỏ mọc um tùm trên cánh đồng
Mỗi năm một lần khô héo rồi tươi xanh
Lửa đồng nội thiêu không tàn lụi
Gió xuân sang lại mọc xanh thì”
Cơm nước xong, Hiên Viên Sở Cuồng và Hiên Viên Lạc Thần cũng có chút mệt mỏi: "Mẫu thân, chúng con muốn ngủ rồi !"
"Được! Mẫu thân giúp các con tắm có được không?" Vũ Văn Tiểu Tam cười hì hì mở miệng.
Hai đứa trẻ chưa từng suy nghĩ nhiều, liền ngọt ngào mở miệng: "Được!"
Đúng lúc này, Liên Vụ chạy vào, muốn bẩm báo một số chuyện. Vũ Văn Tiểu Tam không nhịn được phất phất tay: "Đi ra ngoài nói!" Các con cũng mệt, không nên bị bọn họ làm mệt mỏi thêm.
Nam tử tuyệt mỹ nhìn bộ dáng ghét bỏ của nàng, không biến sắc cắn răng, mang theo Liên Vụ rời khỏi phòng.
Đình Vân đưa nước tắm tới, Vũ Văn Tiểu Tam vui sướиɠ hài lòng mở miệng: "Cởϊ qυầи áo, tới đây tắm!"
Lời này vừa rơi xuống, nét mặt Hiên Viên Lạc Thần trong nháy mắt rối rắm!
Hiên Viên Sở Cuồng ngược lại vui sướиɠ hài lòng bắt đầu cởϊ qυầи áo, mở vạt áo ra, đồng thời bị ca ca mình lôi kéo tay áo.
Có chút buồn bực quay đầu nhìn hắn, ánh mắt không tiếng động hỏi thăm, thế nào?
Hiên Viên Lạc Thần nháy mắt với hắn, tiểu Sở Cuồng lúc này hiểu ý! Vang lên đối thoại buổi trưa ngày hôm nay. . . . . .
Nam nữ thụ thụ bất thân, bọn họ là nam nhân, sao có thể để mẫu thân tắm giúp! "Mẫu thân, người đi ra ngoài đi, tự chúng con tắm!"
Vũ Văn Tiểu Tam buồn bực nhìn con lớn nhất một cái, mới vừa rồi không phải đồng ý để cho nàng tắm cho bọn hắn sao? Làm sao lại đột nhiên muốn nàng đi ra ngoài? Hơn nữa nàng cảm giác hai đứa trẻ này giống như không tiếng động trao đổi điều gì đó. Mới vừa rồi tiểu nhi tử muốn cởϊ qυầи áo còn bị con lớn nhất ngăn lại, thường như vậy tiết lộ ra một tin tức, đó chính là chuyện này rất quỷ dị!
"Các con tự tắm sao? Nếu tắm không sạch thì làm thế nào? Vẫn là để mẹ giúp các con tắm đi!" Nói xong có chút tìm tòi nghiên cứu nhìn bọn nhỏ, chờ phản ứng của chúng.
"Mẹ? Mẫu thân, mẹ là có ý gì?" Tiểu Sở Cuồng nắm đầu buồn bực mở miệng hỏi.
"Mẹ chính là mẫu thân! Phụ thân cũng có thể gọi là cha! Tới, ngoan ngoãn tới đây cởϊ qυầи áo! Không tắm là không được đâu!" Mỗ nữ hướng dẫn từng bước, thật ra thì nàng cảm thấy gọi mẹ so với gọi mẫu thân tốt hơn, cũng không phải là vấn đề xưng hô, mà là hy vọng có thể nhờ vào đó nhắn nhủ một chút liên hệ giữa nàng và hiện đại.
Mà các hành động nhăn nhó ngượng ngùng của hai đứa bé đã bị nàng hiểu thành lười phải tắm, cho nên muốn lừa gạt nàng đi ra ngoài, sau đó trực tiếp ngủ! Nàng sẽ không để chuyện không vệ sinh như thế xảy ra ở trên người con trai của nàng!
Thì ra là mẹ cũng là mẫu thân, hai đứa trẻ liếc mắt nhìn nhau, vẫn cảm thấy không thể để cho mẫu thân tắm cho bọn hắn. Kiên định lắc đầu một cái: "Mẹ, tự chúng con tắm!"
Sắc mặt mỗ nữ liền tối sầm, đứa bé cứng đầu cứng cổ chính là chọc người ghét chỗ này sao! Một tay vồ tới chỗ Hiên Viên Sở Cuồng cách mình tương đối gần, thuần thục cởϊ qυầи áo cho nó, tiểu Sở Cuồng liều mạng giãy giụa: "Mẹ! Con không. . . . . . Không cần mẹ tắm, tự con tắm! Hu hu. . . . . . Tự con tắm!"
Nhưng Vũ Văn Tiểu Tam ngoảnh mặt làm ngơ, giống như không có nghe được, tiếp tục cởi. Sức lực đứa bé có hạn, tự nhiên không đấu lại Vũ Văn Tiểu Tam - người lớn này, không bao lâu liền bị cởi chỉ còn lại quần áo trong.
Hiên Viên Lạc Thần ở một bên gian nan nuốt một ngụm nước miếng, thật may là hắn có võ công. Như thế lúc mẫu thân, không, mẹ cũng tắm cho hắn như vậy, hắn sẽ dùng khinh công chạy trốn?
Khi bộ y phục cuối cùng trên người tiểu Sở cuồng bị Vũ Văn Tiểu Tam cởi, trên khuôn mặt nho nhỏ đã tràn đầy nước mắt: "Mẹ! Con thật sự có thể tự tắm! Tắm rất sạch sẽ! Thật! Hu hu hu. . . . . . Mẹ, người để cho con tự mình tắm đi! Hu hu hu. . . . . ."
Nói xong gắt gao nắm cái quần cuối cùng của mình, khóc đến ruột gan đứt từng khúc, sống chết không chịu buông tay.
Đáy lòng Vũ Văn Tiểu Tam cũng xuất hiện chút nghi ngờ, không có lầm chứ? Chỉ tắm thôi, không đến nỗi khóc thành ra như vậy chứ? Giống như là bị bao nhiêu khi dễ vậy! Suy nghĩ một chút, kiếp trước dường như em họ của mình cũng vô cùng ghét tắm, mỗi lần mợ giúp nó tắm đều khóc đến cực kỳ đáng thương, xem chừng là cùng một loại mặt hàng rồi!
Vì vậy, không để ý bộ dáng đứa trẻ khóc đến bi thương, duỗi tay ra, dùng sức xé ra, quần này liền thoát khỏi thân thể Hiên Viên Sở Cuồng.
Hai con tay nhỏ bé của Hiên Viên Sở Cuồng cuống quít che hạ thân, mặt treo đầy nước mắt nhìn Vũ Văn Tiểu Tam: "Mẹ! Cái người bại hoại này! Người khi dễ con! Con không thích người nữa! Hu hu hu. . . . . ."
"Ít nói nhảm! Tới đây tắm!" Vũ Văn Tiểu Tam có chút tức giận mở miệng, nàng vốn cũng không phải là người có tính khí tốt. Tiểu tử thúi này tắm khóc đến ồn chết người coi như xong đi, còn nói lải nhải nhiều lời như thế, sự kiên nhẫn của nàng đã tiêu tan hầu như không còn rồi!
Vốn nghĩ tới mình hai năm không có chăm sóc bọn nhỏ tốt, phải có tính tình thật tốt bồi thường bọn nhỏ một phen, không ngờ tên ranh con chết bầm này không thức thời như thế! Thật sự là làm cho nàng quá thất vọng!
Hiên Viên Sở Cuồng đứng tại chỗ, che chim nhỏ của mình, thút tha thút thít một chút, vẫn bất động.
"Con không đi tới?" Vẻ mặt mỗ nữ thật đã hoàn toàn biểu lộ ra ngoài.
Nhìn bộ dáng kia của nàng, ngay cả Hiên Viên Lạc Thần ở một bên cũng không nhịn được lặng lẽ nuốt một ngụm nước miếng, mẹ trở nên thật là khủng khϊếp!
"Không tới! Không tới! Con chính là không tới!" Mỗ Cuồng che chim nhỏ của mình, điên cuồng nhảy lên, còn nghiêng đầu nói qua "Không tới" , rất là căm tức tỏ rõ thái độ của mình.
Nhìn bộ dáng hắn nhảy vô cùng khôi hài, biểu cảm Vũ Văn Tiểu Tam dở khóc dở cười, nàng rốt cuộc sinh cái kẻ dở hơi gì chứ!
Hiên Viên Lạc Thần vẫn là bộ dáng không đành lòng nhìn hắn, mặt đầy bi thương quay đầu đi, đệ đệ đã sớm dại dột không thể cứu, chỉ là bộ dáng nhảy hôm nay, còn ngu xuẩn hơn! Làm ca ca, hắn cũng nên hiểu thói quen đệ đệ một ngày đều phải làm một vài hành động ngu xuẩn!
"Ta lại hỏi một lần, con rốt cuộc có qua không!" ***, phản rồi! Cũng không nhìn một chút, ai mới là lãnh tụ trong nhà này! Cha hắn mình cũng thu thập được, cũng không tin không thu thập được tiểu tử thúi cứng đầu cứng cổ này!
Hiên Viên Sở Cuồng thở phì phò mở miệng: "Con nói lại một lần nữa, con không qua! Hừ!"
Thái độ không hợp tác rõ ràng của nó thành công chọc giận Vũ Văn Tiểu Tam, mỗ nữ tướng ném khăn mặt vào trong thùng tắm cỡ nhỏ, sải mấy bước vượt đến bên cạnh nó, không để ý nó ra sức giãy giụa, ôm lên liền ném tới trong thùng tắm. . . . . .
"Mẹ! Mẹ! Con không tắm, mẹ. . . . . . Hu hu hu. . . . . . Ca ca cứu mạng. . . . . ." Hiên Viên Sở Cuồng khóc đến nước mắt nước mũi tèm lem, bộ dáng buồn bã đủ làm người nghe đau lòng, người thấy rơi lệ.
Hiên Viên Lạc Thần không đành lòng quay đầu đầu nhỏ, không dám nhìn đệ đệ nữa.
Tay nhỏ bé đập thùng tắm bình bịch, muốn phản kháng, nhưng hiệu quả rất không rõ rệt!
Vào thời khắc này, Hiên Viên Vô Thương nhíu lông mày đẩy cửa vào, giọng nói vô cùng từ tính vang lên: "Chuyện gì?" Từ xa chỉ nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của nhi tử, xảy ra chuyện gì?
Vừa nhìn cảnh tượng bên trong nhà, dung nhan như cánh hoa anh đào chợt tối sầm. Hắn thế nào quên mất hai tên tiểu tử thúi này là nam hài, sao có thể để Tam nhi giúp bọn hắn tắm! Một trận dấm chua nồng đậm quanh quẩn quanh thân hắn.
Vũ Văn Tiểu Tam nghe tiếng, tạm thời buông Hiên Viên Sở Cuồng ra, quay đầu bất đắc dĩ mở miệng với Hiên Viên Vô Thương: "Thương Thương, hai đứa bé này quá không nghe lời! Lười tắm, cũng không muốn tắm! Ta nhất định tắm cho bọn hắn, còn khóc giống như cái gì á!"
Cũng không biết hai năm qua Thương Thương giáo dục bọn nhỏ thế nào, tùy hứng thành ra như vậy! Lấy tính khí Thương Thương, nếu bọn nhỏ nói không tắm, chỉ sợ sẽ là sẽ dừng lại đánh một trận? Chẳng lẽ người làm mẫu thân như nàng nhìn tương đối dễ khi dễ? Cho nên hai tên tiểu tử thúi này không để nàng ở trong mắt?
Nhưng nàng lập tức liền biết nguyên nhân chân chính!
Chỉ thấy Hiên Viên Sở Cuồng trong thùng tắm vừa nhìn thấy phụ thân, giống như là gặp được cứu tinh, kích động mở to mắt!
Mà vừa đúng Vũ Văn Tiểu Tam lại buông hắn ra, thân thể nho nhỏ chạy từ trong bồn tắm ra thật nhanh, như một làn khói vọt tới bên người Hiên Viên Vô Thương, ôm chân của hắn liền bắt đầu gào khóc lớn: "Phụ thân, cứu mạng! Mẫu thân là lưu manh! Nàng là lưu manh! Nàng cởi y phục của Cuồng nhi, đến quần của Cuồng nhi cũng không bỏ qua! Hu hu hu. . . . . . Mẫu thân là lưu manh!"
Vũ Văn Tiểu Tam nghe vậy, nét mặt trong nháy mắt cứng lại, khóe miệng giật giật, nàng là lưu manh? Nàng thề, nàng đời này cho tới bây giờ cũng chưa có im lặng qua như vậy! Không có lầm chứ? Tắm cho nhi tử, nàng thành lưu manh?
Hiên Viên Vô Thương nghe vậy, cũng có chút dở khóc dở cười. Tên ranh con chết bầm này cả ngày lẫn đêm nghĩ cái gì vậy hả! Còn lưu manh nữa chứ!
Nhưng bọn nhỏ không muốn Tam nhi giúp bọn nó tắm, điểm này rõ ràng đối với mình có lợi! Nhưng biểu hiện thật vui mừng, Tam nhi nhất định sẽ giận hắn! Vì vậy........
Cố làm bất đắc dĩ ôm lấy con trai khóc đến rối tinh rối mù, thân không mảnh vải, sờ đầu nó. Môi mỏng như hoa anh đào khẽ mở, mang theo một chút phiền não lo lắng: "Được rồi! Được rồi! Đừng khóc! Về sau phụ thân tắm cho con."
Vũ Văn Tiểu Tam giận ném khăn lông vào trong thùng tắm, nàng rốt cuộc hiểu rõ tốt bụng bị chó cắn là ý gì! Nàng đấy là tạo nghiệt gì hả? Sinh ra tên con trai như vậy! Trừ hai chữ "Tức giận", nàng là thật không biết lấy cái gì có thể hình dung tâm tình bi thương của nàng!
Quay đầu nhìn một chút con lớn nhất đứng yên lặng, có chút nổi cáu mở miệng: "Thần nhi, con cũng cảm thấy mẹ là lưu manh sao?"
Nhìn bộ dáng kinh khủng của mẹ, ngó sang bộ dáng thê thảm của đệ đệ. Vì phòng ngừa mình nói dối, cũng bị mẹ tắm như vậy, chỉ đành phải cắn răng nhắm mắt mở miệng: "Mẹ, nam nữ thụ thụ bất thân, người không cần giúp chúng con tắm đâu! Để phụ thân tắm là được!"
Sau khi nói xong cúi đầu, không dám nhìn nét mặt của mẫu thân mình, càng thêm cảm giác không khí bên người mình đều muốn bốc hỏa rồi!
Nhìn vẻ mặt kiên định của đứa con lớn đang cúi đầu, lại nhìn một chút nước mắt chưa khô trên mặt của tiểu nhi tử, nàng rõ ràng là tốt bụng giúp con tắm kia mà, làm sao lại thành ra như vậy rồi hả? Cắn môi dưới nhìn nam tử tuyệt mỹ này một chút, chỉ thấy trên dung nhan như cánh hoa anh đào của hắn đều là nụ cười cưng chìu, cặp mắt tà mị đào hoa không nháy một cái nhìn mình chằm chằm.....
Sải mấy bước nhào về phía hắn: "Thương Thương, bọn nó khi dễ ta! Hu hu hu...." Hừ, tên ranh con chết tiệt kia dám mắng lão nương là lưu manh! Không dọa các ngươi là không thể!
Một đám vạch đen từ sau ót nam tử chảy xuống, thì ra hắn đây là nuôi một đứa bé lớn cùng hai đứa bé nhỏ?
Một tay ôm tiểu nhi tử, một tay khác ôm nàng, giọng nói cực kỳ dịu dàng vang lên: "Tam nhi ngoan, đừng khóc, đứa bé không hiểu chuyện, nghe lời!' Thật ra thì trong lòng cũng biết nha đầu này lại đang giả khóc, nhưng không thể không phối hợp một chút!
Hiên Viên Sở Cuồng và Hiên Viên Lạc Thần thấy mẫu thân khóc đến đau lòng như vậy, trong lòng vô cùng tự trách, đều là bọn họ chọc tức mẫu thân!
Hiên Viên Sở Cuồng, thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ tránh ra từ trong tay Hiên Viên Vô Thương, nắm vạt áo Vũ Văn Tiểu Tam. Hiên Viên Lạc Thần cũng chạy tới, giọng nói mềm mại đáng yêu của hai đứa trẻ vang lên: "Mẹ, chúng con không bao giờ chọc người tức giận nữa, mẫu thân đừng khóc có được hay không?"
Lời này vừa rơi xuống, Vũ Văn Tiểu Tam khóc đến lớn tiếng hơn! Ở trong ngực Hiên Viên Vô Thương gào khan.
Thấy mẫu thân khóc đến lớn tiếng hơn, bọn nhỏ cũng càng sốt ruột, Hiên Viên Sở Cuồng vội vàng mở miệng: "Mẹ, Cuồng nhi để mẹ tắm cho Cuồng nhi, mẹ đừng khóc có được hay không! Hu hu hu....Mẹ...."
"Thần nhi cũng ngoan ngoãn tắm." Hiên Viên Lạc Thần lập tức tỏ rõ thái độ. Không phải là cho mẹ nhìn một chút, tắm một chút sao, có gì ghê gớm đâu!
"Hừ! Các ngươi muốn ta tắm cho các ngươi, ta càng không muốn tắm cho các ngươi!" Vũ Văn Tiểu Tam từ trong ngực Hiên Viên Vô Thương ra ngoài. Trên mặt, một giọt nước mắt cũng không có, chỉ là chân chính gào khan một lúc.
Hai đứa trẻ ngẩn ngơ, có chút không phản ứng kịp, cũng không lâu lắm....
Tiểu Sở Cuồng che chim nhỏ của mình thật nhanh, thân thể nho nhỏ nhảy dựng lên gào to: "Mẹ, người gian trá, người muốn nhìn trộm có đúng không? Hừ, con không để ý tới mẹ nữa!" Nói xong, quay đầu, một bộ dáng nhị đại gia!
Tiểu lạc thần cũng nhíu nhíu lông mày, mặt đầy khinh bỉ nhìn Vũ Văn Tiểu Tam: "Mẹ, người thật quá bỉ ổi!"
Vũ Văn Tiểu Tam nghe vậy suýt nữa bị nước miếng của mình sặc chết: "Các ngươi....Khụ khụ, khụ khụ khụ......"
"Tam nhi chậm một chút!" Hiên Viên Vô Thương ngay lập tức tiến lên vuốt lưng cho nàng, đáy mắt tà mị đào hoa đều là dở khóc dở cười, hai đứa con trai này thật là một đôi dở hơi!
"Ta....Ta làm sao lại sinh hai đứa con trai như vậy!" Nói xong, một cánh tay ngọc nhỏ dài nhéo lỗ tai Hiên Viên Vô Thương, "Chàng giáo dục bọn trẻ thế nào, hả? Ta giao hai đứa con trai thật tốt cho chàng, giáo dục thành ra như vậy! Chàng đặc biệt dạy bọn nhỏ chọc giận ta như thế nào đúng không?"
"Nương tử bớt giận! Nương tử bớt giận!" Hắn cũng rất uất ức có được hay không, hai đứa bé này rõ ràng đều là di truyền đức hạnh tức chết người không đền mạng của nàng thường ngày, làm thế nào đã thành vấn đề do hắn giáo dục rồi hả?