Nhìn bên hồ vây quanh một nhóm người, nàng giống như lại phát hiện một vùng đất mới nên liền chạy tới, nhìn bọn họ bỏ từng cái từng cái đèn hoa sen đang cầm trong tay vào trong hồ, theo nước chảy trôi đi, giống như là đốt từng đốm lửa nhỏ trong lòng.
Chẳng lẽ đây chính là thả đèn trong truyền thuyết sao?
Quay đầu nhìn hắn một chút, ném mứt quả qua một bên, mặt nịnh hót : "Thương Thương, chúng ta cũng đi thả đèn có được không?"
"Được!" Khẽ cười một tiếng, đi tới trước mặt của nàng, bên cạnh người bán hàng rong nhiệt tình mở miệng: "Hai vị, các người cũng cần mua đèn hoa sen sao? Đèn hoa sen ở chỗ này của ta bảo đảm ước nguyện sẽ linh nghiệm, như thế nào, có muốn mua một cái hay không?"
Bảo đảm linh nghiệm? Vũ Văn Tiểu Tam rất là nghi ngờ liếc hắn, Hiên Viên Vô Thương cũng không quan tâm, gật đầu một cái: "Mua!"
"Được rồi! Ba đồng một cái! Hai vị tùy tiện chọn đi, đều giống nhau hết!" Người bán hàng rong này chỉ chỉ đèn hoa sen trước sạp của mình.
Tiện tay cầm hai cái, ném cho hắn một thỏi bạc, người bán hàng rong cầm tiền, có chút khó xử mở miệng: "Hai vị, tiểu nhân không có nhiều bạc như vậy để thối cho hai người đâu!"
"Không cần thối!" Âm thanh rất có từ tính vang lên, ngay sau đó mang theo Vũ Văn Tiểu Tam đến bên bờ sông, cầm bút trên bàn lên.
"Tam nhi, phải ở phía trên đèn hoa sen viết xuống nguyện vọng của mình, sau đó thả vào trong hồ!" Sau khi nói xong, cúi đầu viết nguyện vọng của mình.
Nàng nhón chân lên muốn nhìn trộm, thế nhưng hắn lại quay mặt sang, có chút cảnh cáo nhìn nàng: "Tam nhi, không thể nhìn lén, nếu không sẽ không linh nghiệm!"
"Ồ!" Mím mím môi, viết nguyện vọng của mình lên trên giấy.
Trong lúc viết, trên mặt của hai người đều là nụ cười ngọt ngào. . . . . .
Viết xong rồi xếp lại thật tốt, nàng tươi cười đưa đèn hoa sen cho hắn, hắn dịu dàng mở miệng: "Tam nhi chờ ở chỗ này, người ta đi qua thả đèn!"
"Được!" Cười ngọt ngào gật đầu.
Hắn từng bước từng bước đi tới bờ sông, thả đèn vào trong nước. Bờ môi như hoa anh đào nâng lên một nụ cười hạnh phúc, cầu trời cao phù hộ ta và Tam nhi vĩnh viễn đều vui vui vẻ vẻ!
Sau khi thả xuống, hắn ưu nhã đứng lên, khóe miệng vẫn đọng lại một nụ cười nhạt, quay đầu nhìn sang bên bờ lại trống không, không có bóng dáng của cô gái hắn yêu thích!
Biến sắc, một loại cảm giác khủng hoảng lan truyền toàn thân: "Tam nhi! Tam nhi!" Chạy đến nơi nàng vừa mới đứng, không có chút hình tượng nào lớn tiếng la lên tên của nàng.
Người bán hàng rong lúc nãy cũng quay đầu, có chút không hiểu nói "Vị cô nương kia mới vừa rồi vẫn còn ở nơi này mà!"
Nghe xong lời này, càm giác hốt hoảng trong lòng hắn càng đậm! Nhìn chung quanh một lần, lớn tiếng la lên: "Tam nhi!"
"Tam nhi. . . . . ."
Mọi người liên lục liếc sang, Tam nhi? Tam nhi? Hắn giống như là một con ruồi không đầu tìm kiếm lung tung ở trên đường, đầu trống rỗng, đều do hắn hôm nay không có mang ẩn vệ ra ngoài, sợ ảnh hưởng tới bọn họ. Hiện tại mới để cho nàng không giải thích được mà biến mất dưới mắt mình!
Dọc theo đường đi tìm, thấy người liền nắm lại hỏi: "Ngươi có nhìn thấy một cô gái mặc hồng y hay không? Dung mạo rất đẹp, đại khái cao như vậy. . . . . ." Vừa nói vừa khoa tay múa chân diễn tả độ cao của Vũ Văn Tiểu Tam.
"Không có!" Từng người từng người đi đường lắc đầu trong ánh mắt chứa đầy mong chờ của hắn, một chút thất vọng và khủng hoảng trong lòng hắn từ từ dâng lên, dung nhan như cánh hoa đào trở nên trắng bệch, không còn chút huyết sắc nào!
Hung hăng nện một quyền lên thành cầu, máu tươi dọc theo thạch bích chảy xuống. Trên bộ mặt tuyệt mỹ tràn đầy ảo não, hắn vứt bỏ Tam nhi! Vứt bỏ!
Cặp mắt tà mị như hoa đào kia dính vào chút huyết sắc, nhìn đám người rộn ràng hoà thuận vui vẻ. Nếu có người suy nghĩ muốn động tới nàng, sẽ là người nào? Người nào lại có bản lĩnh như vậy, chỉ trong thời gian hắn xoay người sang chỗ thả đèn hoa sen, lại có thể bất động thanh sắc dẫn nàng đi?
Trong đầu loại bỏ từng người một, bay thật nhanh trở về biệt viện, để cho bọn họ đi thăm dò! Nếu để cho hắn biết là ai động đến Tam nhi của hắn. . . . . . Tốt nhất Tam nhi không có chuyện gì, nếu không hắn chắc chắn chặt người đó thành trăm mảnh!
. . . . . .
Ở trong biệt viện đi tới đi lui. . . . . . Trên dung nhan tuyệt mỹ tràn đầy hốt hoảng, mày kiếm hung hăng nhíu chung một chỗ!
"Vương Gia, ngài đừng lo lắng, bọn họ lập tức sẽ tìm vương phi trở về!" Đình Vân ở một bên an ủi hắn, hắn đi theo Vương Gia nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy qua bộ dáng này của Vương Gia đâu!
Quả đấm của nam tử tà mị này hung hăng nắm chặt lại một chỗ "Nếu Tam nhi có chuyện gì, bất luận là người nào, Bổn vương cũng muốn hắn phải chết!"
Đình Vân nuốt một ngụm nước miếng, có thể trong thời gian ngắn ngủi khi Vương Gia xoay người để thả đèn, lại có thể mang vương phi đi. Nếu là Mông Man đế quốc sợ rằng chỉ có Gia Luật Trục Nguyên, nếu Hiên Viên đế quốc có hoàng thượng, Tam vương gia và Thất vương gia, còn Thanh Loan đế quốc chỉ có Phượng Phi Yên, Long diệu đế quốc thì chỉ có một người Long Ngạo Thiên, Dạ Mị đế quốc thì một người cũng không có!
Dù là bọn người Phong Cuồng Tiêu hay Mộ Vân Dật cũng chưa chắc có thể làm được, trong những người này không có một người nào không phải là người có chức vị cao. Bất luận là người nào, tuyệt đối đều là một cuộc kiếp nạn ngập trời!
"Hoàng thúc, cháu tới tá túc mấy ngày đây!" Một giọng nói ngọt ngào mềm mại vang lên từ ngoài cửa, Hiên Viên Triệt toàn thân áo trắng vững vàng đi vào.
Chạy trốn mấy ngày, càng chơi càng không có ý nghĩa, vốn định trở về thất vương phủ, nhưng lo lắng bị tai mắt của mẫu hậu phát hiện, sẽ bị bắt trở về hoàng cung thành thân, do dự thật lâu cũng không dám trở về. Cuối cùng suy nghĩ một hồi lâu, liền tới biệt viện bên này của hoàng thúc, không ngờ vừa đúng lúc hoàng thúc cũng ở nơi này.
Nói xong cũng không nghe thấy Hiên Viên Vô Thương đáp lời, có chút kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn. Trên khuôn mặt đáng yêu như trẻ con dính vào chút uất ức, con ngươi như lưu ly còn có một chút nước mắt đảo quanh, âm thanh cực kỳ đáng yêu vang lên: "Hoàng thúc, có phải thúc không hoan nghênh người ta đúng không?"
Lạnh lùng quét mắt nhìn hắn một cái, làm cho cả người Hiên Viên Triệt run lên, không dám làm bộ đáng yêu nữa. Đồng thời cũng ý thức được hôm nay hoàng thúc có cái gì đó không đúng, có chút buồn bực mở miệng: "Hoàng thúc, thúc làm sao vậy?"
"Không thấy Tam nhi!" Hắn nói xong có chút thất bại, ngồi tê liệt trên ghế, uổng cho Hiên Viên Vô Thương hắn quyền thế ngập trời, dù không phải là Đế Vương, lại có thể áp đảo trên Đế Vương, tai mắt trải khắp thiên hạ, ngay cả một tay che trời cũng có thể làm được, nhưng lại không thể bảo vệ được nữ nhân mình yêu thích, để cho nàng biến mất ngay phía dưới mí mắt của mình!
"Không thấy hoàng tẩu?" Giọng nói ngọt ngào đáng yêu lại vang lên, cặp mắt tinh khiết như lưu ly xẹt qua chút ý lạnh.
Ai dám động đến hoàng tẩu của Hiên Viên Triệt hắn? Chán sống sao?
Ngay lập tức Đình Vân tiến lên, nói tỉ mỉ từ đầu tới đuôi chuyện này cho Hiên Viên Triệt nghe.
"Hoàng thúc, thúc hoài nghi ai làm?" Âm thanh chỉ còn vẻ êm dịu, nhưng cho dù là ai cũng nghe ra được ý lạnh trong giọng nói đó.
Hoài nghi ai? Trong đầu hắn nhất thời hỗn loạn, ngược lại không có cẩn thận phân tích qua ai là người có khả năng nhất! Chợt trong đầu xẹt qua khuôn mặt khí phách cuồng ngạo: "Gia Luật Trục Nguyên?"
Càng nghĩ lại càng cảm thấy có thể, mấy ngày trước đây ở Vọng Nguyệt Các, hắn đã cảm thấy Gia Luật Trục Nguyên không có ý tốt rồi!
Trên khuôn mặt đáng yêu như trẻ con của Hiên Viên Triệt biểu lộ vẻ mặt dở khóc dở cười, xem ra lần này hắn không có trở lại sai. Nếu không để hoàng thúc tính đi tìm Gia Luật Trục Nguyên thật, sợ rằng đến lúc "tìm được" hoàng tẩu, nàng đã gặp bất trắc rồi!
"Hoàng thúc, thì ra Gia Lụật Trục Nguyên đang ở Hiên Viên đế quốc, nhất định là vì mật thám quân tình. Gia Luật Trục Nguyên là một người rất có dã tâm, hắn tất nhiên sẽ đặt lợi ích quốc gia ở vị trí thứ nhất, làm sao có thể vì một chút chuyện nhỏ mà tự tìm rắc rối, trêu chọc hoàng thúc chứ?" Chuyện Gia Luật Trục Nguyên tới Hiên Viên đế quốc, hắn cũng là vô tình phát hiện sau khi trở lại kinh thành vào hôm nay.
"Vậy cháu cảm thấy là ai làm?" Không phải Gia Luật Trục Nguyên "Chẳng lẽ là Ngạo?" Nhưng Ngạo hiện tại là người bị thương nặng, càng không thể nào!
"Hoàng thúc! Đầu thúc đúng là bị chìm trong dấm rồi!" Hắn thật sự là nhịn không được cảm thán một câu "Triệt cảm thấy, là Phượng Phi Yên làm!" Suy nghĩ trước tiên tất nhiên là tình địch rồi!
Phượng Phi Yên? Mày kiếm nhíu chặt, suy nghĩ xem có khả năng này không?. . . . . .
. . . . . .
Vũ Văn Tiểu Tam nhìn lên nữ nhân đang cười đến yêu tà ở trước mặt nàng, khẽ cười một tiếng: "Không biết nữ hoàng Thanh Loan quốc tìm dân nữ vì chuyện gì?"
"Dân nữ? Vũ Văn Tiểu Tam, ngươi thật sự đã quên thân phận của mình rồi sao? Nếu như quên thật, trẫm cũng không để ý mà nhắc nhở ngươi một chút! Tam…Vương….Phi của Hiên Viên đế quốc!"
Khóe môi của Phượng Phi Yên khẽ nâng lên, mắt mang giễu cợt nhìn nữ nhân trước mặt. Nàng thật không hiểu Vũ Văn Tiểu Tam này thì có điểm gì tốt, nàng ta có điểm nào mạnh hơn nàng? Tại sao trong mắt Hiên Viên Vô Thương cũng chỉ thấy mỗi nàng ta?
Nghĩ tới đó, lửa ghen trong mắt càng thêm rõ ràng!
"Tam vương phi? Nữ hoàng Thanh Loan quốc không phải là nhận lầm người rồi chứ?" Cố giả bộ ngu đến cùng, nếu thừa nhận mình là tam vương phi, không nói đến thái hậu sẽ đuổi gϊếŧ nàng, Phượng Phi Yên này khẳng định sẽ dùng thân phận này của nàng, tra khảo nàng tới cùng về vấn đề liêm sỉ!
Đứng lên, đi tới trước mặt nàng ta, cười đến yêu mị: "Nếu không phải là tam vương phi, làm sao lại biết trẫm chính là nữ hoàng Thanh Loan quốc?"
"Cái vấn đề này cũng phải hỏi à? Đương nhiên là vì ta thông minh tuyệt đỉnh, tài trí nhanh nhẹn, cho nên chỉ cần hơi suy nghĩ một chút, là có thể đoán được thân phận của các hạ rồi!" Mỗ nữ ở cửa ải sống chết, còn không quên đức hạnh rắm thúi này của mình. (mô phật, đức hạnh rắm thúi này để ta để nguyên theo cv, bạn nào có từ nào thay được thì pm mình nha)
Phượng Phi Yên không biến sắc kéo khóe môi ra, trong cặp mắt xếch kia mơ hồ có chút ánh lửa nhảy lên: "Miệng lưỡi rất sắc bén!"
"Quá khen! Quá khen!" Dù sao cũng muốn nàng chết, nàng đã nứt bình thì không sợ vỡ!
"Hừ, người tới, vả miệng cho trẫm!" Nàng cũng không tin, đánh miệng của nàng ta rồi mà nàng ta vẫn còn lợi hại như vậy!
"Dạ!" Mấy nữ quan đi tới trước mặt của Vũ Văn Tiểu Tam, vung một cái tát về phía mặt của nàng, lại bị Vũ Văn Tiểu Tam vươn tay chặn lại, lúc họ còn chưa kịp phản ứng, nàng vung một cái tát trở về trên mặt của nàng ta!
"Ba!" một tiếng cực kỳ chói tai!
Người nữ quan kia che mặt của mình, không dám tin nhìn Vũ Văn Tiểu Tam.
Trong mắt xếch của Phượng Phi Yên dính vào càng nhiều lửa giận hừng hực: "Vũ Văn Tiểu Tam, ngươi còn dám phản kháng?"
Vũ Văn Tiểu Tam cầm lấy tay của nữ quan ném qua một bên, mắt lạnh quét Phượng Phi Yên: "Đầu tiên, ta không phải là Vũ Văn Tiểu Tam mà nữ hoàng Thanh Loan quốc đã nói. Về phần tên của ta, họ tiên, tên nữ, ngươi có thể gọi ta là tiên nữ, hoặc là tiên nữ tỷ tỷ. Mặc dù ngươi so với ta già hơn, nhưng mà ta lại là người rộng lượng, cho phép ngươi sùng bái gọi ta một tiếng tỷ tỷ. Còn nữa, ta không phải người ngu, người khác muốn đánh ta, tại sao ta lại không phản kháng? Không phản kháng mới là đầu óc có bệnh đó?"
Nghe nàng nói nửa đoạn trước, trên mặt mọi người đều là vẻ mặt không dám tin, trên thế giới này tại sao có thể có người có da mặt dày như thế, tự xưng là tiên nữ! Mà lúc nàng nói đến nửa đoạn sau, càng làm cho Phượng Phi Yên giận quá hóa cười: "Tốt! Ngươi ngược lại rất có dũng khí! Trẫm cũng muốn xem một chút, một lát nữa ngươi còn có thể có dũng khí như vậy nữa không! Người đâu!"
Nhìn nàng kêu "Người tới" , rõ ràng là muốn gây bất lợi đối với an toàn của nàng, mấy người bắt nàng tới đây không hề dễ ứng phó, con ngươi đảo vòng vòng, mở miệng cười nói: "Nữ hoàng Thanh Loan quốc tới tìm ta, chỉ vì đánh ta mấy cái tát cho hả giận thôi sao?"
Phượng Phi Yên nhìn nàng, cười lạnh một tiếng: "Thế nào, sợ?" Nàng cũng muốn xem một chút, Vũ Văn Tiểu Tam này đến cùng có bao nhiêu gan dạ và bản lĩnh!
"Đúng là có chút sợ, nếu như ta đoán không sai, bây giờ ta đang ở trong hoàng cung, nếu nữ hoàng Thanh Loan phái người đánh ta như lời ngươi nói, nói không chừng ta chỉ cần kêu thảm thiết mấy tiếng, đánh thức mọi người trong hoàng cung, đến lúc đó. . . . . . Chắc hẳn ta không nói, nữ hoàng Thanh Loan cũng sẽ hiểu ý của ta! Đến lúc đó ảnh hưởng đến giấc ngủ của người khác, không biết người ta có chạy sang đây không đây!" Nàng nói xong, thật giống như có chút ngượng ngùng, thẹn thùng e lệ cúi đầu.
Lông mày Phượng Phi Yên liền nhíu chặt, vốn là có chút tức giận, ngay sau đó vừa cười vừa đứng lên: "Nếu trẫm bịt miệng của ngươi thì sao?" Nói xong nháy nháy mắt với Hạ Mộ Yên.
Hạ Mộ Yên lúc này hiểu ý, cười cười đi về phía Vũ Văn Tiểu Tam. . . . .
"A ~!" Một tiếng kêu sợ hãi vang lên, kinh động đến thị vệ tuần tra bên ngoài. Bọn thị vệ vội vội vàng vàng xông lại, ở tại cửa ra vào gõ cửa, "Nữ hoàng Thanh Loan, có chuyện gì vậy?"
Giờ phút này miệng Vũ Văn Tiểu Tam đã bị ám vệ che kín.
Phượng Phi Yên hung hăng trợn mắt nhìn Vũ Văn Tiểu Tam một cái, Hạ Mộ Yên rất tự giác đi tới cửa: "Bệ hạ đang dạy bảo hạ nhân không hiểu chuyện thôi! Không cần ngạc nhiên đâu!"
Thị vệ kia ở tại cửa ra vào do dự một chút, không tiếp tục nghe được tiếng kêu thảm thiết mới vừa rồi, nên tin lời nói của Hạ Mộ Yên: "Thì ra là như thế, vậy thuộc hạ xin cáo lui! Đã quấy rầy nữ hoàng Thanh Loan rồi!"
"Ừ, đi đi!" Hạ Mộ Yên đáp một tiếng liền trở lại bên người Phượng Phi Yên.
Phượng Phi Yên nhìn ám vệ kia một chút, ám vệ đó liền tự giác thối lui, cười lạnh nhìn Vũ Văn Tiểu Tam: "Vũ Văn Tiểu Tam, hiện tại ngươi có thể kêu tiếp rồi đó, chỉ là sẽ không có người tới đâu, bởi vì bọn họ đều cho rằng trẫm đang dạy bảo hạ nhân thôi!"
"Hạ nhân” hai chữ này được cắn rất nặng, ám hiệu tràn đầy ý vị nhìn Vũ Văn Tiểu Tam.
Mỗ nữ ngửa mặt lên trời liếc mắt, nhưng trong lòng cũng hiểu bây giờ không phải là lúc cứng chọi cứng với Phượng Phi Yên, mình một thân một mình, nàng ta thì người đông thế mạnh. Nếu cứng rắn tới cùng, người thua thiệt nhất định là mình, suy nghĩ xem có nên nói chút gì đó để giải vây cho mình hay không?
Nhưng Phượng Phi Yên cũng không chuẩn bị cho nàng thời gian để suy tính: "Người tới, vả miệng cho trẫm!"
Lần này hai ám vệ gắt gao giữ chặt nàng, người ta đều có nội lực, nàng bất quá chỉ phản kháng được một lúc thôi. Mắt thấy người nữ quan kia cách mình càng ngày càng gần, linh cơ vừa động, liền lớn tiếng mở miệng: "Phượng Phi Yên, ta với ngươi sẽ làm một vụ giao dịch, ngươi thấy thế nào?"
"Lớn mật! Lại dám gọi thẳng tục danh của bệ hạ!" Hạ Mộ Yên lớn tiếng quát lớn, muốn đi lên dạy dỗ Vũ Văn Tiểu Tam.
Phượng Phi Yên lại phất phất tay, ý bảo nàng ta lui ra, nàng cũng muốn biết Vũ Văn Tiểu Tam này còn có thể giở trò quỷ gì!
. . . . . .
Trên chợ đêm náo nhiệt, A Cổ Đạt Mộc vui sướиɠ hài lòng đi theo sau lưng Gia Luật Trục Nguyên: "Công tử, không ngờ hội hoa đăng ở Hiên Viên đế quốc này, so với ở Mông Man đế quốc của chúng ta cũng không thua kém bao nhiêu!"
Lời này vừa rơi xuống, Hoàn Nhan Trác lập tức quay đầu: "A Cổ Đạt Mộc, ngươi phải cẩn thận lời nói chứ, trên đường lắm thầy nhiều ma, nếu bị người ta nghe được, an nguy của công tử, ai tới bảo đảm?"
A Cổ Đạt Mộc oán hận nghiến răng, gắt gao trợn mắt nhìn Hoàn Nhan Trác một cái, tên đáng chết này, luôn thích đối nghịch với hắn như vậy!
Hoàn Nhan Trác rất là bất mãn, vốn là đêm hôm nay bọn họ muốn đi phủ Thừa Tướng, nhưng đi chưa được mấy bước, tên A Cổ Đạt Mộc này liền làm rùm beng với vương thượng, nói xưa nay chưa từng tới Hiên Viên đế quốc bao giờ, muốn tới đây xem một chút hội hoa đăng bên này là cái dạng gì? Hoangdung_di‿ễn✩đ‿àn✩l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ôn Thế nhưng vương thượng lại đồng ý yêu cầu vô lý của tên đó, không để ý đến lời khuyên can của hắn, chạy đến đây đi dạo chợ đêm, nếu như bị người ta nhìn thấy, hậu quả thật khó mà lường được!
Gia Luật Trục Nguyên không để ý tới bọn họ, hắn cảm giác có một cỗ lực lượng thần bí sâu xa nào đó, dẫn dắt hắn đi tới nơi này.
Từng bước từng bước đi tới bên bờ sông đầy đèn hoa sen, đi tới dưới tàng cây liễu, ngồi xổm người xuống, ở trong sông cầm lên một chiếc đèn hoa sen. . . . . .
A Cổ Đạt Mộc không dám tin nhìn vương thượng của mình, đây là làm cái gì hả? Người ta ở chỗ này ước nguyện, tại sao vương thượng phải cầm đèn của người ta lên? Ngàn vạn lần không được nói cho hắn biết, thật ra thì vương thượng đang muốn nhìn lén nha!
Ý nghĩ này mới vừa sinh ra, đã nhìn thấy vương thượng mình lấy tờ giấy trong đèn hoa sen ra ngoài, từ từ mở ra. . . . . .
Không phải đâu? Vương thượng thật sự sẽ làm chuyện bỉ ổi như thế sao? Phải biết ước nguyện là không thể để cho những người khác biết, nếu không sẽ không linh nghiệm, vương thượng nhìn lén như vậy, rất không có đạo đức đó!
Trong lúc ý nghĩ của hắn đang ngàn xoay trăm chuyển, thì Gia Luật Trục Nguyên đã mở tờ giấy kia ra, phía trên chỉ có vài chữ: ta muốn vĩnh viễn ở chung một chỗ với Thương Thương!
"Thương Thương" ? Lại là Thương Thương! Là hắn viết sao? (vì lúc này GLTN vẫn không biết VVTT là con gái nên mình sẽ xưng hô là hắn nha)
Mấy ngày nay, chẳng biết tại sao hắn hay tỉnh giấc lúc nửa đêm, trong mộng đều là bóng dáng của người đó. Bộ dáng lúc hắn uống say, bộ dáng lúc hắn nén lệ nói sợ đau, còn có bộ dáng giận dữ nói hắn sắp bị chém chết. . . . . .
Có chút chế giễu, huynh đệ của hắn, lại là người yêu của Hiên Viên Vô Thương, hơn nữa hai người đã phát triển đến bước đó!
Giờ phút này, hắn thật lòng có chút ghen tị với Hiên Viên Vô Thương, không nói được cảm giác trong lòng là gì? Hắn là một nam nhân bình thường, cho nên sẽ không thừa nhận vì mình đã thích Bách Độ, nhưng lại không biết cảm giác không được tự nhiên này là từ đâu mà đến!
Có lẽ là một loại buồn bã đi, thật vất vả có một huynh đệ kết nghĩa, nhưng mà đời này không biết mình còn có cơ hội gặp lại hắn hay không!
Nhìn một chút tờ giấy trong tay, không biết từ ý định gì, không tự chủ được hung hăng siết nó lại. . . . . .
A Cổ Đạt Mộc ở một bên muốn vì chủ nhân đèn hoa sen kia nói vài lời, lại bị một ánh mắt của Hoàn Nhan Trác ngăn cản. Hoàn Nhan Trác cách Gia Luật Trục Nguyên tương đối gần, tự nhiên thấy rõ chữ trên tờ giấy, nhưng vẻ mặt vương thượng như vậy có chút không đúng!
Kể từ lúc Bách Độ bị Hi Vương Gia của Hiên Viên đế quốc mang đi, vương thượng thường mất hồn mất vía, không biết đang đứng đây nghĩ cái gì! Nhưng là mặc kệ là nghĩ cái gì, Hoàn Nhan Trác hắn cũng sẽ dùng hết sức giúp vương thượng tiêu diệt mọi chướng ngại, bởi vì hắn tuyệt đối không cho phép vương thượng cao quý của hắn, trong mắt người đời biến thành một quân chủ ngu ngốc đi yêu nam nhân!
Gia Luật Trục Nguyên đứng lên, nắm chặt tờ giấy ở trong tay, không tự chủ dùng sức, để cho nội lực nhanh chóng đốt nó thành tro bụi, rồi sau đó âm thanh khí phách cuồng ngạo vang lên: "Được rồi, đi phủ Thừa Tướng thôi!"
A Cổ Đạt Mộc mím mím môi, miễn cưỡng đuổi theo, hắn còn chưa có chơi đủ đâu!
. . . . . ."Giao dịch gì?" Trong đôi mắt xếch của Phượng Phi Yên hàm chứa ánh sáng tàn nhẫn, căm tức nhìn Vũ Văn Tiểu Tam. Nếu nàng ta dám trêu chọc mình, Phượng Phi Yên nàng liền cho nàng ta đầu rơi xuống đất.
"A, nếu như ngươi gϊếŧ ta, coi như trên thế giới này không có ta, Thương Thương cũng sẽ hận người đã gϊếŧ chết ta thôi, đúng không?" Vũ Văn Tiểu Tam cười đến cực kỳ rực rỡ, trong bụng đã có chủ ý dùng để hoãn binh tạm thời rồi. Nhưng nếu không trêu tức Phượng Phi Yên, nàng vẫn cảm thấy nuốt không trôi cục tức kia ở trong lòng!
Lần này gương mặt của Phượng Phi Yên đã đầy sát khí! "Ngươi muốn nói rõ cái gì với trẫm? Nói rõ ngươi ở trong lòng Vô Thương có bao nhiêu quan trọng sao?" Cả người đều là sát khí, làm cho lòng người rét lạnh.
Hạ Mộ Yên có chút không hiểu nhìn Vũ Văn Tiểu Tam, tam vương phi này không giống người làm việc lỗ mãng như thế! Hiện tại nói ra lời này, không phải ép bệ hạ gϊếŧ nàng ta sao?
"Đương nhiên không phải, ta chỉ muốn nói cho ngươi biết, nếu như bây giờ ngươi nói bọn họ buông ta ra, sau đó chiêu đãi ta một bữa thật ngon, có lẽ ta sẽ quyết định tự vận, hơn nữa còn lưu lại một phong thơ cho Thương Thương, bày tỏ chuyện này không có quan hệ với ngươi, ngươi thấy thế nào?" Nói xong cười đến rực rỡ như hoa.
Lông mày Phượng Phi Yên nhíu chặt một chỗ, nhìn chằm chằm mặt của Vũ Văn Tiểu Tam, hi vọng ở trên mặt của nàng nhìn ra sơ hở, nhưng mà nửa điểm dấu hiệu dối trá cũng không có: "Chuyện này là thật sao?"
"Ta từ trước đến giờ là nhất ngôn cửu đỉnh! Chỉ là nếu như ngươi không nhanh lên một chút để cho bọn họ buông ta ra, có lẽ ta sẽ tức giận, rồi thay đổi chủ ý!" Trên thực tế là bởi vì bị giữ chặt thật sự rất đau, nàng cũng không muốn chịu hành hạ này.
"Tốt! Buông nàng ra!" Âm thanh uy nghiêm vang lên.
Hạ Mộ Yên ở một bên mở miệng nhắc nhở: "Bệ hạ, nữ nhân này không giống như là nhân vật dễ đối phó như vậy!"
"Thế nào, sợ?" Vũ Văn Tiểu Tam nghiêng đầu liếc Hạ Mộ Yên, mặt đầy giễu cợt.
"Ngươi!" Hạ Mộ Yên hung hăng nhìn nàng chằm chằm, đã là miếng thịt trên thớt rồi, vẫn dám lớn lối như vậy. Nếu không phải bệ hạ còn có những tính toán khác, Hạ Mộ Yên nàng cũng sẽ không bỏ qua cho nữ nhân này! Hoangdung_diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Dám giành hoàng phu với nữ hoàng tôn quý nhất của Thanh Loan đế quốc bọn họ. Hừ!
"Mộ Yên, lui ra! Trẫm cũng muốn xem xem nàng ta muốn làm trò gì! Người tới, phân phó chuẩn bị thức ăn!" Âm thanh khí phách vang lên, phân phó với người hầu ở bên cạnh.
. . . . . .
"Vương Gia, thuộc hạ tìm được. . . . . . tìm được vương phi rồi!" Âm thanh thở hổn hển vang lên.
Hiên Viên Vô Thương lập tức từ trên ghế đứng lên, như một trận gió xông lên phía trước bắt lấy cổ áo của hắn: "Nàng ở nơi nào?"
"Khụ khụ. . . . . . Vương Gia!" Hắn vốn là chạy trốn rất mệt mỏi, còn bị Vương Gia níu lấy như vậy, càng thêm thở không nổi.
Hiên Viên Triệt ngay lập tức tiến lên cầm lấy cánh tay của Hiên Viên Vô Thương :"Hoàng thúc, thúc thả hắn xuống trước đã, thúc giơ hắn lên như vậy, hắn làm sao nói đây!"
Buông tay ra, ném hắn đến trên đất, ám vệ này lảo đảo mấy bước, thật vất vả mới đứng vững: "Vương Gia, quả thật như Thất vương gia đã đoán, bọn thuộc hạ phát hiện vương phi ở Nam Uyển hoàng cung, nơi ở của nữ hoàng Thanh Loan quốc.
"Tam nhi có bị thương không?" Âm thanh có chút hoảng sợ vang lên, Phượng Phi Yên nữ nhân kia căn bản là người điên, chuyện gì cũng có thể làm được, rất có khả năng gây bất lợi với Tam nhi!
Khóe miệng ám vệ kia nhẹ nhàng co quắp mấy cái: "Thuộc hạ phát hiện vương phi, đúng lúc nàng đang ăn cơm trong phòng nữ hoàng Thanh Loan! Hơn nữa còn đang la lên, cái gì mà ăn uống thả cửa!" Bọn họ không có người nào không biết nữ hoàng Thanh Loan điên cuồng ái mộ vương gia nhà mình, cho nên. . . . . .
Vốn cho là vương phi rơi vào trong tay Phượng Phi Yên, nhất định là dữ nhiều lành ít, nhưng chưa từng nghĩ nàng lại đang ở nơi đó ăn cơm! Chẳng lẽ nữ hoàng Thanh Loan này vì bị Vương Gia nhà mình cự tuyệt liên tục, nên sau đó bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến điên rồi?
Lần này dù là Hiên Viên Vô Thương, khóe miệng cũng có chút co quắp. Con ngươi như lưu ly của Hiên Viên Triệt tràn đầy nụ cười, hoàng tẩu này, hình như chưa từng làm cho hắn quá thất vọng!
Quay đầu nhìn hoàng thúc mình, trên khuôn mặt đáng yêu như trẻ con tràn đầy ý tứ lấy lòng: "Hoàng thúc, để Triệt đi chung với thúc cứu hoàng tẩu có được không?"
Giọng nói êm dịu nhẹ nhàng vang lên, chính là người có tâm địa sắt đá cũng sẽ bị hắn làm cho cảm động, nhưng trước mặt của hắn không phải là những người khác, mà là Hiên Viên Vô Thương! Chỉ thấy hoàng thúc hắn quay đầu, trên gương mặt tuyệt mỹ kia là nụ cười xinh đẹp, cười đến lông trên người hắn đều dựng đứng cả lên, lạnh cả sống lưng. . . . . .
Hắn có chút sợ sệt lui về phía sau một bước, ách, không phải đâu, có thể đừng hù dọa hắn như vậy không? "Hoàng. . . . . .hoàng thúc cái đó, Triệt chỉ là nói giỡn chút thôi, vì thế hoàng thúc ngài ngàn vạn lần không được quá kích động, chuyện anh hùng cứu mỹ này, liền giao cho lão nhân gia ngài làm, ngài đi đi, Triệt ở chỗ này xin đợi tin tốt của ngài!"
Nói xong lời này, trong con ngươi tinh khiết như lưu ly đều là ý vị nịnh hót, làm sao hắn lại quên mình tới nơi này của hoàng thúc để tá túc chứ? Chỉ cần hoàng thúc tức giận một chút, nói không chừng liền mang hắn giao cho mẫu hậu để lập gia đình thì sao!
Thấy Hiên Viên Vô Thương còn cười xinh đẹp nhìn hắn như vậy, trong lòng run lên, vội vàng mở miệng nhắc nhở: "Hoàng thúc, nếu thúc còn không đi, có lẽ hoàng tẩu sẽ xảy ra chuyện đó!"
Hắn thốt ra lời này xong, người mới vừa rồi còn nhìn hắn với vẻ mặt tà mị, liền biến mất trong nháy mắt, không thấy bóng dáng. . . . . .
Trên khuôn mặt đáng yêu như trẻ con nâng lên một nụ cười tinh ranh với lúm đồng tiền, duỗi lưng mỏi một cái, nhìn Đình Vân bên cạnh: "Bổn vương buồn ngủ quá!"
À? Đình Vân sững sờ, có chút không hiểu cho nên nhìn hắn. Chỉ thấy trên khuôn mặt nhỏ vô cùng đáng yêu của người nọ lộ ra một nét mặt cực kỳ đáng thương, mắt to ngập nước không nháy một cái nhìn chằm chằm Đình Vân, đáy mắt đều là ánh sáng ngây thơ, thoạt nhìn cực kỳ đơn thuần đáng yêu, âm thanh êm dịu nhẹ nhàng vang lên: "Đình Vân ca ca, người ta muốn đi ngủ!"
Khóe miệng Đình Vân giật giật, có chút im lặng nhìn Hiên Viên Triệt, hắn chỉ là một thuộc hạ thôi, gọi hắn ca ca? Thất vương gia không có lầm chứ! Còn nữa, hắn cũng không phải là vương phi, âm thanh đáng yêu như vậy hắn không cảm thấy hứng thú, có thể đừng dùng giọng điệu đó nói chuyện với hắn có được không? Hắn thật sự không quen!
“Cái. . . . . . cái……cái đó Thất vương gia, ngài đi đi!" Trong lòng vô cùng buồn bực, Thất vương gia đi ngủ nói với hắn làm cái gì?
"Người ta thật muốn đi ngủ rồi! Đình Vân ngươi thấy được không!" Âm thanh ngọt phát ngán lại vang lên.
"Ừm! Thuộc hạ biết rồi!" Trời ạ, Thất vương gia ngài buồn ngủ cũng đi nhanh chút đi, có thể đừng giày vò thuộc hạ như vậy được không, cả người ta đều nổi da gà rồi này!
Tiếp, chỉ thấy người nọ thu lại nét mặt đáng yêu, trên khuôn mặt như trẻ con lộ ra một nụ cười ‘thực hiện được gian kế’, ưu nhã xoay người, ưu nhã giơ chân lên, rồi sau đó ưu nhã đi tới cửa điện, mỗi một cái động tác đều ưu nhã đến làm cho người ta lo lắng!
Cuối cùng ưu nhã nhảy lên không trung, bay về phía này hoàng cung. . . . . .
Lưu lại Đình Vân ngơ ngác đứng tại chỗ, suy nghĩ chuyện mới vừa xảy ra. . . . . .
—— xong đời! Thất vương gia bay đi hoàng cung rồi! Đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là . . . . .
—— hắn mới vừa nói Thất vương gia, là hắn bày tỏ biết thất vương gia đi ngủ, cho nên nếu hắn không giúp che giấu, thì không có biện pháp nào khác! Cũng càng không thể lập tức đi thông báo Vương Gia!
Trên khuôn mặt lãnh khóc lộ ra vẻ mặt cực kỳ bi thương, Thất vương gia, ngài hại thuộc hạ thảm rồi!
"Hoàng thượng, tối hôm nay có một người đến phủ Thừa Tướng!" Một người áo đen quỳ gối bên chân của Hiên Viên Mặc.
Tay cầm ngự bút(1) chợt dừng lại, quay đầu nhìn hắn: "Có biết là ai không?"
"Hồi hoàng thượng, thuộc hạ không biết!" Mật thám này cung kính đáp lời.
"Có gì đặc biệt không?" Âm thanh trơn bóng như ngọc vang lên, nhàn nhạt, nghe không ra chút tâm tình nào.
Người áo đen kia do dự một lát, mở miệng nói: "Là ba người, một nam tử áo đen dung nhan cực kì tuấn tú, bên cạnh hắn đi theo hai tùy tùng, một người là đại hán râu quai nón, một người khác thoạt nhìn có chút văn nhã, bên cạnh bọn họ còn có ẩn vệ ẩn nắp, cho nên thuộc hạ không thể đến gần để nghe bọn họ nói gì."
"À" Mày kiếm nhíu chặt, suy nghĩ về những người đó, chợt quay đầu, hẳn là có chút vui vẻ mở miệng "Nam tử thoạt nhìn rất văn nhã, có phải trên tay có cầm một cây quạt đúng không?"
Mật thám này nhíu mày suy nghĩ một chút, rồi sau đó kính cẩn mở miệng: "Đúng vậy! Nếu thuộc hạ không có nhớ lầm, trên tay của hắn là một cây quạt lông vũ!"
Quạt lông vũ? Trên khuôn mặt như bạch ngọc lộ ra một nụ cười làm cho người ta như tắm gió xuân. Gia Luật Trục Nguyên, gan rất lớn, dám công khai chạy đến Hiên Viên đế quốc, chẳng lẽ thật coi Hiên Viên Mặc hắn là một phế vật sao?
"Đã biết! Lui ra đi!" Nhàn nhạt mở miệng, gác bút qua một bên "Người tới, bãi giá tẩm cung của Tam vương gia!"
. . . . . .
Nghe lời Hiên Viên Mặc nói, Hiên Viên Ngạo lạnh lẽo kéo nhẹ khóe môi, trong đôi mắt rét lạnh kia lưu động những tia hàn quang: "Hoàng huynh, nếu hắn chạy tới, chúng ta nhất định phải cố gắng hết sức làm người chủ nhà tận tình!"
"Đệ cũng nghĩ như vậy sao?" Âm thanh dịu dàng mang theo chút ý cười.
"Ừm!" Lạnh lùng đáp một tiếng, ngay sau đó quay đầu mở miệng "Thuốc của Dật rất tốt, vết thương sau lưng Ngạo mấy ngày nữa có thể xuống giường rồi!"
Mày kiếm nhíu chặt, nhìn đệ đệ giống như núi băng này của mình, chẳng lẽ là muốn trở về tam vương phủ sao? Vậy rất nhanh sẽ phát hiện sự thật Vũ Văn Tiểu Tam đã đi rồi!
"Ý của đệ là. . . . . . ?" Nhàn nhạt nhìn hắn, nhẹ giọng mở miệng hỏi thăm.
"Theo như lộ trình mấy ngày nay, hắn không xảy ra chuyện gì ở Hiên Viên đế quốc, cho nên Thần Đệ muốn tự mình giữ hắn lại! Để cho hắn ở Hiên Viên đế quốc ta làm khách mấy ngày!"
Còn nữa, có thể xuống giường, hắn lập tức có thể trở về vương phủ, hoangdung_di‿ễn✩đ‿àn✩l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ôn vậy có thể nhìn thấy nàng rồi. Hắn rất nhớ nàng, rất nhớ rất nhớ, không biết nàng có nhớ hắn chút nào không?
"Thì ra là vậy, vậy chuyện này hoàng huynh không quản, giao toàn quyền cho đệ!" Hiên Viên Mặc sau khi nói xong liền đứng dậy chuẩn bị rời đi, bởi vì nhìn nét mặt Ngạo cũng biết đệ đệ bảo bối của hắn đang suy nghĩ cái gì rồi. Nhưng nàng đã không có ở tam vương phủ, làm sao hắn có thể nhẫn tâm nói với đệ ấy đây?
"Đợi chút, hoàng huynh!" Âm thanh lạnh lẽo lại vang lên, mơ hồ có chút nghiêm túc.
Bước chân dừng lại, quay đầu nhìn hắn: "Còn có chuyện gì sao?"
"Phượng Phi Yên đó, huynh định làm thế nào?" Nếu để cho Phượng Phi Yên về nước, sợ rằng Thanh Loan đế quốc cũng muốn đi vào vũng nước đυ.c này. Nhưng không thả nàng trở về, cũng thành lý do cho Thanh Loan đế quốc dấy binh!
"Mấy ngày trước đây, nàng tìm trẫm, nói mang Vũ Văn Tiểu Tam để đổi lấy việc Thanh Loan đế quốc không xuất binh." Nhàn nhạt mở miệng, nghe không ra chút tâm tình nào.
Đấm một quyền lên mép giường: "Muốn chết!" Phượng Phi Yên này quả nhiên là muốn chết, cho là Hiên Viên Ngạo hắn ngồi không phải không, lại dám đánh chủ ý lên vương phi của hắn!
"Hoàng huynh, huynh đồng ý chưa?" Đây mới là vấn đề cần quan tâm nhất, đôi mắt lạnh lùng như hàn băng quét qua hắn.
Khẽ cười một tiếng: "Đệ cảm thấy hoàng huynh sẽ đáp ứng sao?"
Hắn ngẩn ra, lắc đầu một cái: "Hoàng huynh, cám ơn!" Khóe môi lãnh ngạo kéo ra một nụ cười nhạt, hắn nên cảm tạ hoàng huynh đã che chở hắn như vậy, che chở vương phi của hắn.
Nghe hắn nói lời cảm tạ, trong lòng Hiên Viên Mặc càng thêm không đành lòng, nhàn nhạt nhìn người đệ đệ này một hồi lâu, nghĩ tới có nên nói thật với hắn hay không?. . . . . . Nhưng cuối cùng không đành lòng phá vỡ nụ cười trên khóe môi của hắn, nên không nói gì. Có thể vui vẻ thêm một ngày thì cứ vui vẻ thêm một ngày đi!
"Mặc dù không vì đệ, hoàng huynh cũng không thể nào lấy con dân Hiên Viên đế quốc ta đi đổi lấy an bình, huống chi Hiên Viên đế quốc ta cũng không kém bất kỳ một nước nào? Ai thắng ai thua còn chưa nhất định! Về phần Phượng Phi Yên đó, trẫm cố ý giữ nàng lại, mặc kệ nói thế nào, cũng là một lợi thế kiềm chế Thanh Loan quốc!" Phân tích hợp tình hợp lý.
Chợt, nghe được một tiếng động kỳ lạ ngoài cửa sổ. . . . . .
——"Người nào?" Đuổi ra đến cửa, đã không thấy bóng dáng của người nọ.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, xem ra Phượng Phi Yên bên kia, động tác phải nhanh mới được!
"Hoàng huynh, huynh trở về trước đi, giữ Phượng Phi Yên lại. Nếu trễ hơn, sợ rằng nàng ta sẽ chạy!" Phượng Phi Yên không phải một nữ nhân đơn giản!
"Ừm!" Gật đầu một cái, nhanh chóng đi ra ngoài. . . . . .
. . . . . .
"Phản đối có món ăn không có rượu, không phải là tiếc nối lớn trong cuộc đời sao?" Vũ Văn Tiểu Tam hai chân bắt chéo, rất bất nhã nhìn Phượng Phi Yên.
Biến sắc, mơ hồ muốn phát tác, cuối cùng chuyển hóa thành một nụ cười nhạt: "Người tới, đi lấy rượu!"
"Dạ, bệ hạ!" Lập tức liền có nữ quan lui ra ngoài.
Phượng Phi Yên dừng một chút, ngay sau đó sải mấy bước đi tới, nghiêng dựa vào trên tháp quý phi, nhìn Vũ Văn Tiểu Tam. Trong cặp mắt xếch kia ẩn giấu một nụ cười, nếu như vậy có thể dễ dàng trừ đi nàng ta, hơn nữa có thể làm cho nàng ta lưu lại thư, nói chuyện này không liên quan đến Phượng Phi Yên nàng, như vậy nhịn chút chuyện nhỏ này đều là đáng giá!
Nhưng, nếu Vũ Văn Tiểu Tam này dám trêu chọc nàng, nàng sẽ làm cho nàng ta nếm thử mùi vị sống không bằng chết!
"Bệ hạ, rượu lấy tới rồi!" Người nữ quan kia vừa tiến đến, liền cung kính mở miệng, rồi sau đó tự giác đặt rượu ở trên bàn của Vũ Văn Tiểu Tam.
"Bồ đào mỹ tửu dạ quang bôi, dục ẩm tỳ bà mã thượng thôi. Túy ngọa sa trường quân mạc tiếu, cổ lai chinh chiến kỷ nhân hồi?(2)" Vũ Văn Tiểu Tam nhìn ly rượu kia gật gù đắc ý ngâm thơ, rồi sau đó quay đầu nhìn Phượng Phi Yên "Rượu ngon phải uống bằng chén lưu ly mới có thể tôn lên vị rượu, làm phiền nữ hoàng vì ta tìm một cái ly óng ánh trong suốt đến!"
"Vũ Văn Tiểu Tam, ngươi đừng quá phận!" Hạ Mộ Yên rất là căm tức mở miệng, nữ nhân đáng chết này nhiều lần được voi đòi tiên, thật sự cho rằng bệ hạ của họ dễ khi dễ sao?
"Các ngươi cũng có thể không lấy, nhưng nếu người ta không vui, lỡ như lúc viết di thư không cẩn thận lộ ra chút sơ hở, đến lúc đó người hối hận cũng không phải là ta!" Âm thanh có chút đắc ý vang lên.
Phượng Phi Yên híp mắt nhìn nàng một chút: "Không ngờ tam vương phi lại có tình thơ ý hoạ như thế! Đi lấy ly đi!" Nhấn mạnh ba chứ "Tam vương phi".
"Dạ!" Lại có nữ quan lui ra ngoài, trong bụng cảm thán, sao tính khí bệ hạ lại trở nên tốt như vậy!
Vũ Văn Tiểu Tam quay đầu cười hì hì nhìn Phượng Phi Yên một cái: "Vậy thì phải cám ơn nữ hoàng Thanh Loan rồi! Bất quá ta muốn nói cho ngài biết, trên thực tế ta và Tam vương gia Hiên Viên đế quốc nửa điểm quan hệ cũng không có, càng không thể nào là cái gì tam vương phi, cho nên kính xin nữ hoàng cẩn thận lời nói! Người ta biết người lớn tuổi trí nhớ không được tốt, nhưng nếu như không nhớ chuyện gì, cũng không cần nói lung tung, nếu không mọi người sẽ nhạo báng ngài đó!"
"Ngươi!" Một cánh tay của Hạ Mộ Yên chỉ vào nàng, muốn tiến lên động thủ.
Lại bị Phượng Phi Yên ngăn lại: "Mộ Yên, lui ra!"
"Bệ hạ!" Giọng nói rất bất bình vang lên.
"Trẫm nói ngươi lui ra!" Không kiên nhẫn mở miệng.
"Dạ!" Tuy là thối lui đến sau lưng Phượng Phi Yên, nhưng cặp mắt kia lại hung ác nhìn chằm chằm Vũ Văn Tiểu Tam, hận không được chặt nàng ta làm trăm mảnh. Hoangdung_diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Nàng ta lại dám nói như vậy với nữ hoàng tôn quý của Thanh Loan quốc của nàng!
Phượng Phi Yên nhìn Vũ Văn Tiểu Tam, khóe môi khẽ nâng lên kéo ra một nụ cười: "Mặc dù Tam vương phi miệng lưỡi nhanh nhẹn, nhưng trẫm không quan tâm quá trình, chỉ cần kết quả!"
Bất luận nàng ta nói gì, chỉ cần cuối cùng nàng ta thành thật lưu lại di thư, rồi sau đó tự vẫn, Phượng Phi Yên nàng cũng có thể làm bộ như không có nghe được. Năm đó tranh giành ngôi vị hoàng đế, những khuất nhục hơn thế này nàng đều nhịn được, loại chuyện nhỏ này thì tính là gì?
"Vậy thì đa tạ nữ hoàng Thanh Loan cho dân nữ nói năng tự do! Ta nói Phượng Phi Yên này, có phải nam tử ở Thanh Loan quốc đều chết sạch rồi phải không? Đến nỗi ngươi phải tự ‘bán’ mình sao? Nếu có người đàn ông đối với ta hờ hững như vậy, dù cả đời không có ai muốn lấy ta, ta cũng sẽ không gả cho hắn đâu. Mà tại sao ngươi cứ nghĩ không thông như vậy hả?" Bởi vì biết Phượng Phi Yên tuyệt đối sẽ không động đến nàng, ít nhất tạm thời không thì không thể, cho nên lá gan lớn lên, tận tình chế nhạo.
Phượng Phi Yên nắm thật chặt quả đấm, nhắm mắt lại giả vờ ngủ say, làm bộ như không có nghe được.
Vũ Văn Tiểu Tam tự nhiên nhìn thấy trên tay nàng nổi gân xanh, vui sướиɠ hài lòng mở miệng lần nữa: "Thật ra thì ngươi làm như vậy, ta cũng có thể lý giải được...Dù sao dáng dấp Thương Thương đẹp trai như vậy, ngươi có vẻ háo sắc cũng là bình thường, dĩ nhiên ta cũng biết rõ, còn có một nguyên nhân…..chính là trên thế giới này có một loại nữ nhân rất đặc biệt, người khác càng không coi nàng quan trọng, nàng lại càng thích dây dưa không ngớt cầm mặt nóng đi dán mông lạnh! Mọi người gọi loại nữ nhân đặc biệt này là đê tiện, không biết nữ hoàng Thanh Loan có phải cũng là loại này nữ nhân đặc biệt này không?"
Gân xanh trên trán Phượng Phi Yên đã nổi lên, nhưng vẫn hung hăng ẩn nhẫn, cắn răng, tiếp tục làm bộ không có nghe thấy!
Hạ Mộ Yên cũng là hận không được đi qua gϊếŧ chết Vũ Văn Tiểu Tam!
Thấy nàng ta vẫn còn ẩn nhẫn không phát, Vũ Văn Tiểu Tam vui sướиɠ hài lòng gắp một món ăn, hạnh phúc nhai. . . . . . Ha ha, tuy nói nàng có thể thật sớm mở miệng ngả bài, khiến Phượng Phi Yên tạm thời không dám động nàng, ít nhất là lúc này nữ hoàng Thanh Loan không dám động đến nàng, nên bây giờ nàng phải nắm chặt thời cơ, hung hăng chèn ép nàng ta một bữa, làm sao nàng lại không vui làm đây?
"Tại sao nữ hoàng Thanh Loan lại không nói chuyện? Chẳng lẽ là nghe lời nói của ta, còn hơn mười năm đọc sách, thật sự rất cảm khái, đồng thời cũng rất tự trách hành động của mình, cho nên giờ phút này sâu trong nội tâm nàng, đang tiến hành nghiên cứu kĩ càng lời nói của ta sao?" Vũ Văn Tiểu Tam vừa nói vừa xem xét sắc mặt của Phượng Phi Yên.
Thấy khuôn mặt phấn son như bạch ngọc kia đã bắt đầu đỏ lên không bình thường, gân xanh trên trán càng thêm rõ ràng, trong lòng lần nữa cười trộm một tiếng, tiếp tục lầm bầm lầu bầu mở miệng: "Làm sao còn không nói lời nào đây, chẳng lẽ mất thính giác rồi hả?"
"Vũ Văn Tiểu Tam! Ngươi đừng nên quá phận!" Phượng Phi Yên mở cặp mắt xếch ra, đứng lên, trong mắt tràn đầy tàn nhẫn. Tiện nhân này, nếu không phải chờ lá thư của nàng ta, nàng nhất định phải chặt nàng ta thành trăm mảnh!
Hạnh phúc gắp một món tiếp tục ăn: "Thì ra là Nữ Hoàng Bệ Hạ không có mất thính giác à? Được rồi, là gia lầm thôi, không nên kích động, không nên kích động, vẫn là ngồi xuống đi!" Trước tiên cứ lùi một bước, để nàng ta đè hỏa khí xuống, rồi chuẩn bị một vòng lời nói công kích khác!
Nếu hiện tại thật sự chọc giận nàng ta hoàn toàn, sẽ không chơi vui nữa!
Phượng Phi Yên hung hăng trợn mắt nhìn nàng một hồi lâu, đặt cái mông của mình trở về trên tháp quý phi, thật vất vả mới đè xuống được lửa giận trong lòng, lại nghe giọng nói của nữ nhân kia truyền đến: "Nữ hoàng Thanh Loan, ngươi nghe lời ta mới vừa nói...có cảm thấy lời ta nói vô cùng có đạo lý không? Thậm chí sinh ra ý nghĩ muốn quỳ lạy ta phải không? Nếu như có, nhất định phải nhớ giữ lại tình cảm ở trong lòng, không cần biểu đạt ra đâu, lại càng không nên phái người chung quanh đi tuyên truyền sự vĩ đại của ta, phải biết ta là người khiêm tốn, rất khiêm tốn, không thích phô trương quá mức đâu!"
"Ngươi!" . . . . . .
Chú thích:
(1) Ngự bút: bút của vua dùng
(2)Bồ đào mỹ tửu dạ quang bôi
Dục ẩm tỳ bà mã thượng thôi.
Túy ngọa sa trường quân mạc tiếu,
Cổ lai chinh chiến kỷ nhân hồi
Đây là bài thơ lương châu từ kỳ 1
Bồ đào uống rượu quý
Muốn uống tì bà giục ngựa đi
Say ngủ sa trường, đừng cười nhé!
Được mấy quay về những kẻ đi
" Hiện dịch nghĩa
Lương Châu nay thuộc tỉnh Cam Túc, giữa Lan Châu và Vũ Uy, trước đây là nơi hàng bao thế kỷ người Hồ và người Hán đánh nhau. "Lương Châu từ" là một điệu hát cổ của nói về chuyện trận mạc biên ải. Những điệu hát cổ như: Thượng chi hồi, Chiến thành nam, Thương tiến tửu, Quân mã hoàng, Viễn như kỳ, Hoàng tước hành, Lạc mai hoa, v.v... được các thi nhân thời trước lấy làm đầu đề để sáng tác.