Hãn Phi, Bổn Vương Giết Chết Ngươi

Quyển 1 - Chương 59: Ta tên là Vũ Văn lão nhị

"Một ngày kia, trong bụi rậm có muôn loài hoa, Nhị vương gia nằm ở phía dưới Tam vương gia, sờ lên thân thể bắp thịt cuồn cuộn của Tam vương gia, khóe mắt rưng rưng, bi thương mở miệng. . . . . ." Mỗ nữ khoa tay múa chân, nước miếng văng khắp nơi.

Mọi người nghe say sưa, nước miếng chảy ào ào, rung đùi đắc ý, gật gù hả hê. . . . . .

Đình Vân quay đầu nhìn nét mặt của Hiên Viên Vô Thương. Người nọ cũng giống hắn, đầu đầy mồ hôi. . . . . .

Bên tai thỉnh thoảng truyền đến các loại câu cảm thán của đám thính giả: "Tam vương gia và Nhị vương gia thật đáng thương", "Tam vương phi thật là một nữ tử tốt", "Lấy vợ nên cưới nữ nhân như tam vương phi" .... . . . . .

"Vương gia, chúng ta làm gì bây giờ?" Liên Sương nghe được mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. . . May mà bọn hắn ở đây, nếu là Tam vương gia ở chỗ này, sợ rằng Tam vương phi đã thành một cỗ thi thể rồi!

Nói hưu nói vượn như vậy, được thanh danh tốt đã không tính đến, đám thính giả kia còn móc tiền ra đưa cho nàng. Đây là thói đời gì vậy!

Tam vương phi đó còn nói cái gì mà "miễn cưỡng nhận lấy”, nhìn bộ dáng của nàng kìa, có một chút nào “miễn cưỡng” sao?

Hắn chỉ phải đi một chuyến sang đế quốc Dạ Mị làm nhiệm vụ, vậy mà khi quay trở lại, Kinh Thành đã có một đóa “kỳ hoa” rồi?!

(anh này chơi chữ: kỳ là kỳ lạ hiếm có, hoa là chỉ người đẹp, kỳ hoa là bông hoa hiếm lạ, ý của anh ấy là chê chứ không phải khen Tiểu Tam)

Còn có "Nhị vương gia nằm ở phía dưới Tam vương gia, sờ lên thân thể bắp thịt cuồn cuộn của Tam vương gia…", đây là lời mà một nữ nhân nên nói ra sao? Liên Sương im lặng quay đầu nhìn Liên Hoa, chỉ thấy Liên Hoa cũng đang lặng im giống mình . . . . . .

Khóe miệng Hiên Viên Vô Thương giựt giựt, thật ra hắn cũng không biết nên làm gì bây giờ?! Nếu tiến lên ngắt lời nàng, nhất định sẽ chọc cho nàng mất hứng, nhưng không nói câu gì mà cứ đợi ở chỗ này, nếu như chuyện huyên náo quá lớn khiến Ngạo biết được, sóng gió sẽ nổi lên!

Đến lúc đó sợ rằng dù có Vũ Văn Cảnh Thiên che chắn ở phía trước nàng, Ngạo cũng sẽ bổ đôi nàng!

Đứng do dự một hồi lâu thì giọng nói rất bình tĩnh vang lên: "Chúng ta ngồi ở bên kia, đợi nàng nói xong."

Sặc. . . . . .

Đầu chảy đầy mồ hôi , Tiểu Nguyệt nhìn nhìn tiểu thư nhà nàng ra sức bại hoại danh tiếng của Vương gia. . . . . .

Tiểu thư của ta ơi, sao Lão Nhân Gia ngài có thể nói xạo quá vậy? Vì sao trong chuyện xưa của tiểu thư, thời điểm mỗi lần nhìn thấy Nhị vương gia và Tam vương gia. . .Tam vương phi cứ luôn mang theo nha hoàn thân cận Tiểu Nguyệt? Khiến lòng dạ nàng thật buồn bực!

Hiện tại tất cả mọi người đều biết: vì đi theo tiểu thư, nàng đã nhìn thấy qua rất nhiều cảnh tượng không sạch sẽ rồi. . . . . . Điều này khiến về sau nàng làm thế nào có thể xuất giá được nữa?

Tiểu Nguyệt bất đắc dĩ quay mặt đi, chợt nhìn thấy Hi vương gia cùng mấy hộ vệ của hắn ở cách đó không xa. . . Vừa nhìn thấy vẻ mặt lãnh khốc căng cứng của Đình Vân, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đột nhiên ửng đỏ . . . . . .

Luôn luôn chú ý động tĩnh của mấy người phía bên kia, tự nhiên nhìn xuyên qua khe hở giữa đám người, thấy được khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng của Tiểu Nguyệt, Liên Sương chọc chọc cánh tay của Đình Vân, mở miệng trêu chọc: "Thấy không? Tiểu mỹ nữ bên cạnh Tam vương phi coi trọng ngươi đấy!"

"Bớt nói hưu nói vượn đi!" Đình Vân liếc hắn một cái.

Hắn vẫn tin tưởng “chủ nào tớ ấy”, cho nên khẳng định nha hoàn của Tam vương phi cũng cùng một loại đức hạnh giống như Tam vương phi! Nữ tử kiểu này, hắn tiêu thụ không nổi! Cũng chỉ có sở thích* của Vương gia nhà hắn tương đối đặc biệt!

(* nguyên văn là phẩm [品] vị [味]: thưởng thức)

Sau đó cũng nhìn xuyên qua đám người mà ngó ngó Tiểu Nguyệt, vậy mà khuôn mặt nhỏ bé đỏ bừng này lại khiến cho con tim của hắn đập lỡ một nhịp. . . . . .

Phiền não gãi đầu một cái, cảm thấy rối loạn!

Mỗ nữ đang nói rất cao hứng, chợt ngẩng đầu lên, thấy gò má Tiểu Nguyệt hồng hồng, có chút buồn bực, cũng quay đầu nhìn sang. . . . . . Kia là tên khốn Hiên Viên Vô Thương! Người mà Tiểu Nguyệt nhìn là Đình Vân sau lưng hắn. . . . . .

Phiền muộn quay đầu lại, không muốn nhìn tên khốn kia, nhưng cũng không hăng hái nói tiếp chuyện xưa nữa, mắt thấy sắc trời đã tối, vì vậy mở miệng nói: "Hôm nay, tạm thời nói tới đây thôi..., ngày mai tiểu đệ còn có việc buôn bán ở nơi này, buổi trưa sẽ tới ăn cơm, nếu các huynh đệ nghe chưa đủ, ngày mai tiểu đệ lại nói tiếp cho mọi người nghe!"

Tất cả mọi người vẫn chưa thỏa mãn nhìn hắn, rất không muốn thôi. . . . . . Còn nghe chưa đủ mà!

Nam tử mặc áo xanh mở miệng: "Tiểu huynh đệ, ngày mai ngươi nhất định phải tới! Việc buôn bán kia có làm hay không cũng không đáng kể, cái khác các huynh đệ không có, ngược lại có thể giúp ngươi có chút bạc lẻ!"

Những người khác ở bên cạnh cũng gật đầu đồng ý, trong đôi mắt đều là ánh sáng mong đợi. . . . . .

Lời này quả thật hợp với tâm ý của nàng, Vũ Văn Tiểu Tam mở miệng nói: "Nếu huynh đài đã nói thế, vậy ngày mai tiểu đệ sẽ làm mặt dày lấy thêm tiền của các huynh đệ!"

Mọi người gật đầu cười hì hì, rồi sau đó quay trở về chỗ ngồi của mình bàn luận ầm ĩ. . . . . .

Vũ Văn Tiểu Tam đứng dậy, đưa tay quơ quơ trước mắt Tiểu Nguyệt: "Đừng nhìn nữa, xem lại hai tròng mắt của ngươi đi, rớt ra rồi đấy! Loại nam nhân này, chờ khi có tiền ngươi có thể nuôi một đám. Nhanh giúp tiểu thư nhà ngươi đếm tiền rồi dọn dẹp một chút, chúng ta trở về!"

Tiểu Nguyệt nghe nàng nói, khuôn mặt nhỏ bé đỏ lên, rồi nghe thấy “có tiền có thể nuôi một đám”, khóe miệng giật giật, những tư tưởng này của tiểu thư từ đâu tới vậy? Sau đó nhanh nhẹn giúp nàng sửa soạn lại ngân phiếu. . . . . .

Sau khi đếm xong. . . . . .

"Công tử, chúng ta phát tài rồi! Tròn bảy vạn lượng nha!" Tiểu Nguyệt kích động mở to mắt, rất nhiều, rất nhiều, thật nhiều tiền a, cả đời nàng ngoại trừ nhìn thấy đống đồ hồi môn của tiểu thư, đây là lần đầu tiên ở bên ngoài thấy được nhiều tiền như vậy!

Lúc này, những người vừa mới hào phóng giúp đỡ đều quay đầu lại, ánh mắt phức tạp nhìn "Bọn họ" . . . . . .

Vũ Văn Tiểu Tam đau cả đầu. Sao có thể nói ra những lời đó vào lúc này hả? Đặc biệt là khi mấy cái hố tiền vẫn còn ở đây!

Đám người Hiên Viên Vô Thương rất thông cảm với nàng. Có một nha hoàn quá mức đơn thuần gây trở ngại như thế, thật là một loại bi ai! Ngay sau đó bọn họ lại cảm thấy Tiểu Nguyệt cũng không dễ dàng, đi theo một chủ tử như vậy từ nhỏ, còn có thể gìn giữ được sự đơn thuần, thật là không đơn giản!

Tiếp theo, chỉ thấy Vũ Văn Tiểu Tam vẻ mặt "cảm động", nghiến răng nghiến lợi nói: "Đúng, hôm nay chúng ta gặp được người tốt, đã hào phóng giúp đỡ vào thời điểm gia đạo của chúng ta sa sút. Thật giống như đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, thật giống như một Cập Thời Vũ( tên là Tống Công Minh hay Tống Giang trong truyện Thủy Hử) - sưởi ấm trái tim bản công tử! Bản công tử tin tưởng những huynh đệ này đều sẽ có báo ứng tốt!"

Nàng một mặt xoa dịu một mặt kể khổ với đám người kia, thật ra là muốn cho mọi người nghĩ rằng hiện tại gia đạo nhà chúng ta đã sa sút xuống dốc rồi, cho nên ngày mai khi ta trở lại, các ngươi nên đưa tiền, còn phải tự nguyện đưa tiền nhé!

Tiểu Nguyệt nhìn vẻ mặt “cảm động” của tiểu thư nhà nàng, còn có ánh mắt lườm nguýt hung tợn kia như là hận không thể tạo thành lỗ thủng trên người nàng, nhớ lại mình vừa nói mấy câu ngu xuẩn thì cơ thể bỗng chốc co rúm lại, im lặng không lên tiếng nữa.

Nam tử áo xanh ở bàn bên cạnh đứng lên, mở miệng nói: "Tiểu huynh đệ, vậy ngày mai ngươi nhất định phải tới. Các huynh đệ sẽ mang đến thêm vài người nữa cho ngươi, khẳng định giúp ngươi kiếm được một khoản, tạm thời có thể hóa giải nguy cơ!"

Vũ Văn Tiểu Tam chắp tay bày tỏ vẻ mặt cảm ân đái đức (đội ơn đội nghĩa): "Vậy thì cám ơn huynh đài!"

Nét mặt những người khác cũng hòa hoãn dịu xuống, bọn họ coi như đang làm việc thiện đồng thời nghe ngóng được chút tin tức bí mật . . . . . .

Nam tử mặc áo xanh kia cười một tiếng: "Thật ra thì tiểu huynh đệ dựa vào tin tức của mình kiếm tiền cũng không cần phải cám ơn với không cám ơn. Trên giang hồ còn có Bách Hiểu Sinh* nói ra một tin tức thì thu một ngàn lượng, ngươi vừa mới nói nhiều như vậy cũng chỉ kiếm được từng này bạc, lại nói cũng do hôm nay các huynh đệ không mang theo nhiều ngân phiếu!"

(* Bách Hiểu Sinh là 1 nhân vật được coi như có kiến thức uyên thâm nhất trên giang hồ trong tác phẩm “Tiểu Lý phi đao” của nhà văn Cổ Long chuyên viết truyện võ hiệp)

Sặc. . . . . .Lừa người ta nửa ngày, người ta cho tiền đã không tính đến, họ còn nói là cho hơi ít, điều này khiến Vũ Văn Tiểu Tam có chút ngượng ngùng. Thấy các huynh đệ mặc dù tương đối nhiều chuyện, nhưng cũng là người ngay thẳng thật thà, cũng đáng giá để kết giao bằng hữu!

Vì vậy mỗ nữ rất nghiêm túc mở miệng: "Không biết đại danh huynh đài là gì? Nếu rãnh rỗi, tiểu đệ mời huynh uống trà!"

"Tại hạ là Mộc Thanh Y!" Nam tử nói xong rồi cười sang sảng một tiếng. Nụ cười kia có vẻ khoa trương chỉ là tồn tại trên gương mặt của hắn lại cực kỳ hấp dẫn. Sau đó hắn tiếp tục nói, "Liệu tại hạ có vinh hạnh được biết đại danh của tiểu huynh đệ không?"

Thấy hai người gần gũi nhau, ngồi ở cách đó không xa, sắc mặt Hiên Viên Vô Thương trở nên sa sầm, nốt ruồi giọt lệ nơi khóe mắt kia càng tỏ ra yêu mị! Nha đầu chết tiệt thật sự cho rằng dán lên hai chòm râu thì hắn không nhận ra nàng ư? Còn dám quyến rũ nam tử trước mặt hắn!

"Ta tên là. . . . . . Vũ Văn. . . . . ." Nói tới chỗ này thì dừng lại, cuống quít, con mẹ nó, thiếu chút nữa bại lộ thân phận rồi, sau đó nói tiếp, "Ta tên là Vũ Văn Lão Nhị!"

Lời này vừa thốt ra, Tiểu Nguyệt trượt khỏi ghế ngồi, té ngã. . . . . .

Khóe mắt hơi giật giật, Hiên Viên Vô Thương vội cầm lên một chén trà để che giấu khóe miệng nhăn nhúm. . . . . .

Khóe miệng đám người Đình Vân co quắp điên cuồng, không thể nào ngừng được. . . . . .

"Bịch!" "Bịch!" " Bịch !" – tiếng động do mấy thính giả ngã quỵ vang lên. . . . . .

Biểu cảm đầy sắc màu của bọn họ làm cho Vũ Văn Tiểu Tam rất không vui. Thế nào? Đặc biệt quá à! Kiếp trước tên là "Tiểu Tam", xuyên qua vẫn là "Tiểu Tam", nàng dùng tên giả ở bên ngoài vậy mà còn không cho nàng được gọi là "Lão Nhị" một lần sao? Còn có thiên lý hay không ?!

Khóe miệng giật giật, Mộc Thanh Y cứng ngắc mở miệng: "Tên của tiểu huynh đệ vô cùng. . . . . . Khụ khụ. . . . . . Đặc biệt!"

"Không có cách nào khác, cha ta không đọc sách nên gọi đại ca là Vũ Văn Lão Đại, đặt tên ta là Vũ Văn Lão Nhị, sau mới biết ta còn có một biểu tỷ ở xa gọi là Vũ Văn Tiểu Tam, ha ha. . . . . . Đây đều là duyên phận ....!" Mỗ nữ cười rất hào sảng.

Mộc Thanh Y cũng cười, gật đầu một cái: "Thật thú vị, vậy thì mong được sớm gặp lại tiểu huynh đệ!"

"Ừm! Tạm biệt!" Vũ Văn Tiểu Tam chắp tay nói, sau đó sắc mặt không tốt nhìn đến Tiểu Nguyệt vừa mới ngã xuống đất.

Tiểu Nguyệt lập tức đứng lên, đang muốn nói nhưng lại sợ nói sai, nên không dám mở miệng, đành vâng vâng dạ dạ đi theo phía sau nàng. . . . . .

Mỗ nữ phe phẩy cây quạt, giả vờ như không thấy Hiên Viên Vô Thương, chuẩn bị đi vòng qua bên cạnh hắn, Tiểu Nguyệt cúi đầu, sợ bị nhận ra. . . . . .

Chợt, thanh âm rất từ tốn vang lên: "Tiểu huynh đệ nhìn quen quen, chúng ta đã gặp qua phải không?"

Vũ Văn Tiểu Tam cúi mặt xoay đầu qua, liếc xéo hắn một cái, đáy mắt bốc lên lửa giận hừng hực, khịt mũi khó chịu: "Huynh đài nhận lầm người rồi!"

Dứt lời quay mặt đi, thở phì phò chuẩn bị xuống lầu. . . . . .

Nam tử tuyệt mỹ khẽ cười một tiếng, nha đầu này vẫn còn tức giận!

Đứng lên, tóm được tay của nàng: "Đợi chút. . . . . ."

Hí. . . . . .

Trong khách điếm, tất cả mọi người hít vào một hơi, quay đầu nhìn sang bên này. . . . . . Kìa, đó không phải là Hi vương gia sao? Chẳng lẽ Hi vương gia cũng là đoạn tụ ?

Lần này mặt của Vũ Văn Tiểu Tam lúc đỏ lúc trắng, không cần quay đầu lại nàng cũng biết những người khác trong khách điếm đang dùng ánh mắt gì để nhìn bọn họ!

Hung hăng dật tay của mình trở về, ở trong lòng nỗ lực tự nhủ: Mình không nên bị sắc đẹp mê hoặc, sau đó quay đầu nhìn cái mặt dễ dàng làm cho người ta phun ra máu mũi kia, hung hăng áp chế sự kích động muốn vô lễ với trai đẹp! Nét mặt bực bội mở miệng. . . . . .

"Hi Vương Gia, đã nói bao nhiêu lần rồi, tại hạ không có hứng thú với ngươi, xin ngươi không nên dây dưa nữa!" Vũ Văn Tiểu Tam rất căm tức phát biểu. Cái gì thế, đột nhiên chạy tới tóm tay nàng. . . . . . Mẹ kiếp! Về sau, nàng vẫn còn muốn dùng cái tên "Vũ Văn lão nhị" này để ra ngoài mê hoặc đại cô nương, tiểu nương tử đấy, không thể bị Hiên Viên Vô Thương làm cho hư hại danh tiếng này được!

Nghe nàng nói như vậy, Hiên Viên Vô Thương cảm thấy dở khóc dở cười, xem ra hắn hoàn toàn đắc tội với nàng rồi!

Đình Vân ở bên cạnh, vẻ mặt ấm ức, căm tức nhìn Vũ Văn Tiểu Tam. Không biết là ai mỗi lần thấy Vương gia liền nhào lên người, bây giờ còn lật giọng thành Vương Gia dây dưa nàng!

Tiểu Nguyệt vẫn đang ngẩn người, chưa kịp lấy lại tinh thần. . . . . .

Biểu cảm của những người khác trong khách điếm so với nuốt phải một con ruồi còn kinh khủng hơn.

Khó trách Hi vương gia đã hai mươi sáu tuổi còn chưa từng lập phi, thì ra là yêu nam sắc! Vừa nói cái gì vậy? Hi vương gia dây dưa với hắn? Trời ạ. . . . . . Hôm nay trải qua bao nhiêu là chuyện kinh hoảng ....!

"Tại hạ không phải muốn dây dưa với tiểu huynh đệ, chỉ là muốn nói chuyện tìm tiểu về huynh đệ một chút!" Nam tử nhẹ giọng nói, đáy mắt hàm chứa ý trấn an, hi vọng nha đầu này không nên quá căng thẳng.

Khóe miệng Vũ Văn Tiểu Tam giật giật. Gì thế này. . . . . . Không phải vì mình phá hoại danh tiếng của Hiên Viên Ngạo, hắn làm hoàng thúc nên muốn cái mạng nhỏ của mình chứ? Mỗ nữ kinh sợ, còn chưa muốn nói chuyện với hắn chứ đừng nói tới việc đánh mất cái mạng của mình a!

Vì vậy. . . . . ."Ta không có gì để nói với ngươi!" quả thật nàng và hắn không có gì để nói.

Tuy nhiên. . . . . . Truyền tới trong tai những người khác, càng nghe càng cảm thấy đây chỉ là trận cãi vã nhỏ giữa hai người. . . . . .

Mọi người đều dùng ánh mắt kỳ dị nhìn Hiên Viên Vô Thương. Nói thật, Hi vương gia đẹp như thế dù có làm đồng tính vì hắn thì bọn họ cũng nguyện ý, chỉ kỳ quái là . . . . . Mặc dù dáng dấp của tên tiểu tử gọi là Vũ Văn Lão Nhị đó môi hồng răng trắng nhưng có hai chòm râu khôi hài như vậy, Hi vương gia cảm thấy vừa ý hắn sao?

Mắt thấy danh tiếng của mình bị nàng càng chùi càng đen, cảm giác bất đắc dĩ trong lòng của Hiên Viên Vô Thương càng thêm nồng đậm. Nha đầu này luôn chỉ sợ thiên hạ không loạn!

"Vậy thì không phải do ngươi quyết định!" Hiên Viên Vô Thương nói xong liền khiêng nàng đi lên trên lầu nhã gian. . . . . .

Mọi người còn lại hít vào một hơi. . . . . . Trời ạ, Hi vương gia thật sự là. . . . . . Tiếp theo, không hẹn mà cùng nuốt xuống một ngụm nước miếng, về sau bọn họ phải chú ý an toàn, bởi hôm nay đã biết quá nhiều sự thật, rất có thể sẽ bị gϊếŧ người diệt khẩu nha!

Vì vậy lập tức quay mặt đi, cúi đầu thật thấp, ngàn vạn lần không thể để cho người ta nhìn ra hôm nay mình đã tới đây, họ còn muốn sống thêm mấy năm nữa mà!

"Này! Ngươi thả ta xuống!" Vũ Văn Tiểu Tam căm tức cầm cây quạt đâm đâm hắn. Choáng thật, hôm nay không phải phát bệnh chứ, sao lại khiêng người nam tử xa lạ làm cái gì? Dù muốn ra mặt cho cháu của hắn cũng không cần phải khiêng như vậy?

"Không thả!" Thanh âm đầy truyền cảm xen lẫn một chút ý cười khó hiểu.

Tiểu Nguyệt lo lắng muốn đi lên hỗ trợ, bị kiếm của Đình Vân chặn lại. . . . . .

Mỗ thị nữ quay đầu nhìn Đình Vân, khuôn mặt nhỏ nhắn lại hồng lên, đem tiểu thư nhà nàng để quên ở ngoài chín tầng mây. . . . . .

Mắt thấy Vũ Văn Tiểu Tam từng bước từng bước bị vác lên lầu, Mộc Thanh Y đứng lên nói: "Hi Vương Gia, nếu vị tiểu huynh đệ này không muốn đi lên cùng với ngài, ngài cần gì làm người khác khó chịu?"

Bóng dáng màu trắng chợt dừng lại, đưa lưng về phía hắn, trong nháy mắt sắc mặt thật khó coi, quay đầu sang một bên, trên dung nhan tuyệt mỹ hiện lên một nụ cười làm cho người ta rợn tóc gáy: "Đây vốn là chuyện nhà của Vương! Mộc Tiểu Hầu gia không nên nhúng tay thì tốt hơn!"

Thêm vào đó, một mùi chua rất nồng rất nồng quẩn quanh bên người. . . . . .

Lần này tất cả mọi người hoàn toàn kinh hãi rồi. Điều này chẳng khác nào Hi vương gia ngầm thừa nhận hắn léng phéng với cái vị Vũ Văn lão nhị kia! Nhìn bộ dạng Hi vương gia tỏ ra ghen tuông quá mức, lại thêm một Vũ Văn Lão Nhị có râu ria rất khôi hài ở trên mặt, trong lòng mọi người cảm thấy thật quái dị!

Vũ Văn Tiểu Tam nhất thời rơi vào trạng thái sững sờ. Chuyện nhà? Chợt, khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên đau khổ. . . Đúng, Hiên Viên Ngạo là cháu của hắn, hắn giúp cháu của mình dọn dẹp kẻ thù hình như cũng coi là chuyện nhà. . . Hiên Viên Vô Thương sẽ không nghĩ trực tiếp gϊếŧ chết nàng chứ?

Điều này vượt quá năng lực suy đoán của nàng. . . . . .

Lời vừa nói ra, Mộc Thanh Y thấy Vũ Văn Tiểu Tam sững sờ không phản bác, còn tưởng là nàng chấp nhận, vì vậy có chút xấu hổ nói: "Là tại hạ nhiều chuyện!"

Lúc này mỗ nữ rốt cuộc mới phản ứng, hét lên chói tai: "Huynh đài, ngươi không có nhiều chuyện, chuyện của ngươi rất ít, thật, ngươi phải tin ta, huynh đài cứu mạng a, huynh đài. . . . . ."

Mộc Thanh Y hồ nghi lại quét mắt nhìn tới. . . . . .

Con ngươi tà mị của nam tử tuyệt mỹ nhiễm thêm chút buồn bực, nữ nhân đáng chết này vẫn còn ở đây quyến rũ nam nhân!

Mặt không biến sắc, vươn tay điểm á huyệt của nàng. . . . . .

Rồi kéo xuống hai chòm râu chướng mắt trên mặt nàng vứt bỏ đi, nói cho nàng biết một thông tin: ngươi sẽ bị nhận ra là nữ nhân, đàng hoàng một chút cho ta!

Nhưng sau đó, nhìn gương mặt trắng mịn đang tức giận của nàng, lại nhìn tới sắc mặt những người đứng tại chỗ, trong lòng vô cùng hối hận, sao có thể để người khác nhìn thấy dáng vẻ dễ thương này chứ!

Mọi người đều nhìn thấy, chợt bừng tỉnh hiểu ra: Thì ra là một tiểu công tử thanh tú! Kìa, khuôn mặt nhỏ nhắn, mềm mại mịn màng lại lộ ra sắc màu đỏ tươi, dáng dấp thật là đáng yêu, khó trách Hi vương gia tỏ ra ghen tuông quá mức như vậy, ngay cả bọn họ nhìn cũng động lòng a!

Tiểu Nguyệt nhìn màn này mà thực hoảng sợ. Xong rồi, họ bị phát hiện rồi! Hi vương gia có thể nói cho Vương gia biết không? Các nàng chết chắc rồi! Tiểu thư còn mới vừa nói những thứ chuyện xưa kia. . . . . . Tiêu đời rồi! Nghĩ tới đây, trước mặt Tiểu Nguyệt bỗng tối sầm, hôn mê bất tỉnh. . . . . .

Đình Vân đứng ở gần, không kịp suy nghĩ liền vươn tay đỡ lấy thân thể suýt nữa rơi xuống đất của nàng, chân mày nhíu lại thật chặt. . . . . .

Liên Sương nét mặt trêu chọc nhìn hắn, hắn sững sờ, ngay sau đó ném nữ nhân trong tay về phía Liên Sương. Hắn không muốn dính dáng một chút nào tới loại nữ nhân giống như Vũ Văn Tiểu Tam!

Liên Sương bất đắc dĩ túm lấy cổ áo phía sau của Tiểu Nguyệt đang té xỉu, chẳng qua hắn cũng chỉ liếc mắt nhìn thôi mà đã thấy phiền rồi! Rõ ràng trong lòng tiểu tử Đình Vân này có ma!

Đột nhiên có người nói: "Ui chà, dung mạo của Vũ Văn Lão Nhị thật giống Tam vương phi!"

Nữ nhân vừa bị xé râu ria nào đó quay sang nhìn một bên mặt của Hiên Viên Vô Thương, híc. . . đã bị nhận ra. . . . . .Hắn xé râu mép của nàng để nàng bị người khác nhìn ra. Làm thế nào bây giờ? Nghe người ta hỏi như vậy, nàng càng sợ hơn!

Hiên Viên Vô Thương không cần phải lo lắng về điểm này, bởi vì một dân thường tuyệt đối không thể ngờ rằng đường đường là Tam vương phi sẽ dán râu mép lên mặt rồi chạy đi nói Nhị vương gia và Tam vương gia là đoạn tụ yêu nhau!

Tiếp đó có người tranh cãi: "Nói nhảm! Khẳng định là biểu đệ bà con xa của Tam vương phi rất giống Tam vương phi!"

"Cũng đúng!"

"Nếu không ngươi còn tưởng là Tam vương phi tới đây sao, ha ha. . . . . ." Lại một người mở miệng.

Lập tức có người nhớ lại nội dung câu chuyện vừa nãy, phản bác: "Tam vương phi không phải người ngu, sao có thể làm chuyện như vậy được!"

"Đúng, đúng . . . . . ."

. . . . . .

Ngươi nói một câu ta nói một câu khiến Vũ Văn Tiểu Tam thấy an tâm, nhưng, sắc mặt lại tối đen đến đáng sợ! Cái gì mà "Tam vương phi không phải người ngu, sao có thể làm chuyện như vậy được"? Nàng đã làm rồi, như vậy có phải nói rõ nàng chính là kẻ ngu hay không?

Tức giận quay sang hung hăng trợn mắt nhìn Hiên Viên Vô Thương một cái. Đều tại ngươi!

Giờ phút này, trong lòng nam tử tuyệt mỹ tràn đầy ghen tức, không thèm nhìn đến nàng, chỉ quét ánh mắt lạnh lùng nhìn khắp khách điếm, nhất thời cả tầng lầu im lặng như tờ, rồi sau đó giọng nói rất chậm rãi nhưng cực kỳ bén nhọn vang lên: "Hắn là người của bổn vương, tin rằng chư vị đã hiểu ý của bổn vương!"

"Hiểu! Hiểu!" Mọi người lập tức đồng loạt gật đầu, cá biệt nổi lên một vài suy nghĩ xấu xa cũng bị những lời này làm cho tắt lịm!

Đừng có đùa, ở kinh thành có một câu nói: "Thà chọc Diêm La Vương, cũng không chọc tới Chiến thần Ngạo vương!" Còn có một câu: "Thà cùng Ngạo vương kết thành tử địch, cũng chớ chạm một chút xíu nào tới Hi vương gia!"

Bởi vì nếu đắc tội với Tam vương gia Hiên Viên ngạo, bọn họ rất có thể bị thẳng tay gϊếŧ sạch. Nhưng mà đắc tội vị Hi vương gia này thường chỉ có hai kết quả, thứ nhất: sống không bằng chết; thứ hai: cái chết cực kỳ thê thảm, thông thường sẽ chịu mọi loại hành hạ, sau khi chết đến hài cốt cũng không còn!

Cho nên, về sau bọn họ nhìn thấy Vũ Văn Lão Nhị thì phải cách ly từ rất, rất xa! Nhưng lại nghĩ nghĩ, không được, bọn họ rất tò mò về chuyện tình của Nhị vương gia và Tam vương gia, vì vậy sau này nếu có gặp hắn thì sau khi nghe xong những điều cần biết rồi, hãy tránh xa hắn, nếu như bị Hi vương coi thành tình địch. . . . . . Bọn họ cũng không muốn phải đi Địa phủ gặp lão tổ tông sớm như vậy đâu!

Này, này, này, những lời này là có ý gì hả? Vũ Văn Tiểu Tam không thể nói ra miệng, nhưng vẫn hung tợn nhìn hắn. Ai là người của hắn? Không biết xấu hổ à!

Hài lòng khi thấy phản ứng của mọi người, Hiên Viên Vô Thương khiêng Vũ Văn Tiểu Tam lên trên lầu nhã gian. . . . . .

Tâm tình của mọi người trong khách điếm cực kỳ phức tạp, vốn đang lo lắng bọn họ biết nhiều như vậy có thể bị gϊếŧ người diệt khẩu hay không, nhưng khi nhìn dáng vẻ rất kiêu ngạo của Hi vương gia kia khiến họ thật sự im lặng. Hiện tại, chuyện nam nhân thích nam nhân đã là một việc rất phổ biến, rất đáng được tự hào rồi sao?

Tâm trạng của Mộc Thanh Y càng thêm phức tạp. . . . . .

Đình Vân bước lên lầu, canh giữ ở bên trái cửa, Liên Hoa lập tức đứng ở bên phải, Liên Sương rất bất đắc dĩ mang theo nha đầu kia đứng ở một bên. . . . . . Tiểu nha đầu này thoạt nhìn sao gầy thế, vậy mà mang theo lại nặng như vậy a!

Hiên Viên Vô Thương vác nàng đi vào, khẽ vung tay phát ra một cỗ nội lực, đóng cửa phòng lại. . . . . .

Nhẹ nhàng đặt xuống, người trên vai liền tựa vào ngực mình. . . . . .

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn thở phì phò vì tức giận, vươn tay khai mở huyệt đạo cho nàng. . . . . .

"Hiên Viên Vô Thương, ngươi muốn chết! Dám điểm á huyệt của lão nương!" Mỗ nữ tức giận mặt đỏ rực, muốn từ trên đùi hắn đứng lên.

Hắn nhẹ nhàng ôm nàng nhìn tựa như không dùng một chút sức lực nào, vậy mà lại khiến nàng không thể động đậy.

"Buông ra!" Mỗ nữ lớn tiếng gào thét! Thật ra nàng cũng không hiểu tại sao hỏa khí của mình lớn như vậy, bình thường chỉ có thời điểm đối mặt với Hiên Viên Ngạo thì nàng mới như thế.

"Không thả!" Âm thanh trầm thấp vang lên, xem ra rất phẫn nộ. Hôm nay gặp mình lại không thấy nàng chủ động chạy tới, cũng không có chảy nước miếng, mình chủ động ôm mà nàng còn né ra. Nha đầu hẹp hòi!

"Ta bảo ngươi buông ra!" Thật bực bội, chỉ cần nghĩ tới ngày đó gặp Hiên Viên Mặc mà hắn lại không giúp nàng nói chuyện, trong lòng nàng thấy bức bối khó chịu!

"Không thả!" đôi mắt tà mị của mỹ nam tử nâng lên, vô cùng quyến rũ nhìn nàng.

Nhưng hiện tại mỗ nữ rất tức giận, hoàn toàn không bị ảnh hưởng: "Ngươi rốt cuộc có buông ra hay không!"

"Chết cũng không thả!" Giọng điệu của hắn cũng cực kỳ kiên định!

Những lời này thành công khiến mỗ nữ giùng giằng muốn đứng lên liền dừng lại, quay mặt sang kinh ngạc nhìn hắn. Cái này nghe giống như là biến thành lời tỏ tình a!

Nhìn ánh mắt kinh ngạc của nàng, mỗ Vương gia có chút xấu hổ quay đầu qua chỗ khác, mặt hơi hơi đỏ lên. . . . . .

Lần này cơn giận của mỗ nữ tiêu tan hơn một nửa, nhìn gương mặt đo đỏ của hắn: "Hôm nay dù chết cũng không thả à? Vậy tại sao ngày đó không giúp lão nương nói chuyện với Hiên Viên Mặc?"

Hiên Viên Vô Thương quay đầu lại, mặc dù còn có chút mất tự nhiên, nhưng vẫn mở miệng giải thích: "Chúng ta đều nhận ra nàng, làm thế nào khiến Mặc dễ dàng đồng ý với nàng được đây, dẫu gì Mặc là vua một nước, sao có thể hạ chỉ phế bỏ người mà chính mình vừa mới ban hôn mấy ngày trước đó. Đấy không phải là tự tát vào miệng ư? Cho nên người ta phải đổi đề tài khác. Thương Thương và Tam nhi mới là một phe, sao có thể cố ý không giúp Tam nhi chứ!"

Hiện tại hắn phát hiện ra nha đầu này thích mềm không thích cứng, khi nàng tức giận, mình nên biểu hiện yếu ớt một chút thì hơn!

Quả nhiên, mỗ nữ nhìn dáng vẻ hắn dịu dàng lại có chút dễ thương, hơn nữa giải thích cũng hợp tình hợp lý, một nửa ngọn lửa còn dư lại trong lòng cứ như vậy tắt ngóm, liếc xéo hắn: "Còn dám có lần sau không?"

"Không dám!" Mỗ Vương gia lập tức biểu hiện quyết tâm, chỉ lên trời thề thốt. . . . . . Trong lòng có chút lặng im, hắn - Hiên Viên Vô Thương vậy mà cũng có một ngày chân chó như thế này!

"Hừ, xét thấy thái độ nhận lỗi thành khẩn, lần này bản tiểu thư tạm tha cho ngươi!" Nhìn vẻ khúm núm sợ sệt của hắn, tâm lý mỗ nữ thay đổi đạt tới sự thỏa mãn cực lớn, phất phất tay làm ra dáng vẻ tha thứ cho ngươi vô tội.

Thấy nàng hết giận, con cừu non nào đó lập tức hóa thân làm lang sói, trong con mắt dấy lên hừng hực lửa ghen, nặng nề cắn lên đôi môi nàng, một nụ hôn mang theo mưa to gió lớn. Vũ Văn Tiểu Tam bị hắn hôn suýt nữa tắt thở, muốn đẩy hắn ra,nhưng người nọ không chịu, vươn tay ấn gáy nàng, răng môi giao hội, hấp thụ lấy mật ngọt trong miệng của nàng. . . . . .

Mỗ nữ rốt cuộc không chịu nổi, mềm nhũn ở trong lòng hắn. . . . . .

Thấy nàng rốt cuộc đã suy yếu, hắn rời khỏi đôi môi như cánh hoa anh đào của nàng, lại phát hiện bụng dưới của mình dấy lên ngọn lửa quen thuộc, tức giận đè nén xuống, sau đó hướng về phía tiểu nữ nhân trong ngực đang ngước đầu lên nhìn mình còn chu chu cái miệng nhỏ nhắn, thở khẽ, nói: "Biết mình làm gì sai không?"

Híc híc. . . . . . Nàng lại làm sai cái gì ư? Mỗ nữ co rúm lại nhìn hắn. . . . . .

Khi nãy còn muôn vàn hào khí, cơn giận vừa mất đi, hơn nữa lại vừa hôn triền miên xong, liền biến trở thành cái thứ đức hạnh này!

Hiên Viên Vô Thương thấy dáng điệu sợ sệt của nàng, con ngươi tà mị nhướn lên, nhìn nàng: "Nàng nói hay là ta nói đây?"

"A. . . . . . Ngươi nói hay ta nói khác nhau ở chỗ nào?" Vũ Văn Tiểu Tam nuốt một ngụm nước miếng, nhìn hắn.

Chỉ thấy khóe môi của người nào đó nâng lên một nụ cười như hoa anh túc: "Nếu Tam nhi nói đúng, người ta sẽ cho nàng một phần thưởng nhẹ nhàng, nhưng mà nếu muốn Thương Thương nói, thì phải trọng thưởng một chút mới được!"

Hai chữ "Phần thưởng" giống như nặn ra từ giữa kẽ răng vậy!

Mỗ nữ cười gượng một tiếng, cái "Phần thưởng" này tuyệt đối không đáng mong chờ! Vì vậy bắt đầu suy nghĩ thật nhanh, mình lại phạm vào sai lầm gì rồi. . . . . .

"Có phải vì người ta nói xấu Hiên Viên Ngạo hay không?" Mỗ nữ suy đoán, thuận tiện nhìn nhìn hắn, thấy hắn chuẩn bị mở miệng, nàng lập tức cho thêm một câu, "Thương Thương, ngươi phải tin tưởng ta, người ta nói đều là thật, người ta thật sự nhìn thấy. . . . . ."

Nói tới chỗ này thì sắc mặt người kia rất khó coi: "Là thật nhìn thấy sao?"

Sặc. . . . . . Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy Hiên Viên Vô Thương lộ ra vẻ mặt kinh khủng này, vì vậy mỗ nữ co rúm lại : "Thật. . . . . . Thật. . . . . ."

Nhìn sắc mặt hắn càng khó coi hơn, hốt hoảng vội nói: "Giả vờ đấy!"

Thấy nàng đã nói sự thật, nét mặt của hắn thoáng hòa hoãn đi một ít, trầm giọng mở miệng: "Không phải cái này!"

Không phải cái này? Không phải cái này, vậy vừa rồi sắc mặt ngươi khó coi như thế làm cái gì? Mặc dù trong lòng mỗ nữ đang phỉ nhổ hắn, nhưng vẫn nghiêm túc suy nghĩ rốt cuộc mình đã làm sai chỗ nào. . . . . .

"Có phải vì làm bộ không biết Thương Thương hay không?" Run rẩy mở miệng.

"Không phải!" Việc này không đến mức để cho hắn tức giận như vậy.

"Có phải vì thấy người ta đào được hố tiền nhưng không chia cho ngươi đúng không?" Chẳng lẽ Thương Thương ghen tỵ đỏ mắt?

(đỏ mắt: nhìn thấy người khác có danh lợi hoặc đồ vật quý thì ngưỡng mộ nhưng sinh ra đố kỵ, thậm chí muốn chiếm lấy hoặc cướp lấy làm của riêng)

Mỗ nữ nói xong ngay lập tức đưa tay che lên đống ngân phiếu ở trong ngực. Tuyệt đối không thể giao ra!

Thấy nàng càng đoán càng sai, còn che che đậy đậy ngân phiếu phòng bị nhìn hắn, Hiên Viên Vô Thương trong sự tức giận mang theo chút cảm giác vô lực, cúi đầu nhìn nàng: "Tam nhi vừa cùng trò chuyện thật vui vẻ với Tiểu Hầu gia của Mộc phủ a!"

Tiểu Hầu gia Mộc phủ? Ai vậy? Mỗ nữ vẻ mặt ngu ngơ không hiểu nhìn hắn. . . . . .

Nhéo mạnh một cái ở ngang hông của nàng: "Còn giả bộ ngu! Xưng huynh gọi đệ, lại còn mời hắn uống trà!" Nói tới đây thì nghiến răng nghiến lợi.

Sặc . . . . . . Sao nàng ngửi thấy một mùi chua rất nồng nặc thế nhỉ?

Mỗ nữ yếu ớt giải thích: "Đó là vì ta lừa gạt tiền của hắn, nói mời hắn uống trà vậy thì ngày mai có thể đào tiếp cái hố tiền của hắn rồi!"

"Tam nhi thiếu tiền thì có thể tìm Thương Thương lấy!" Hắn nói xong liền lấy ngọc bài bên hông kéo xuống đưa cho nàng, "Cầm cái ngọc bài này, có thể lấy tiền tại các ngân hàng ở Trung nguyên mà trên bảng hiệu chỗ phía dưới góc phải có biểu tượng ngọn lửa. Không được để ý tới gã Mộc Thanh Y đó nữa!"

Mỗ Vương gia sắp chết đuối trong một vò dấm rồi!

Mỗ nữ nuốt nước miếng, nhìn khối ngọc bài màu tím kia, nhìn tính chất ngọc cực quý giá, trong suốt óng ánh, chạm vào cơ thể thấy trơn nhẵn, ở giữa còn trạm khắc hình một ngọn lửa . . . . . . Tiếp theo. . . . . . Cặp mắt đẹp kia bắt đầu biến thành rất nhiều hình Kim Ngân nguyên bảo[1] phát ra ánh sáng lâp lánh như sao. . . . . .

Ái dzà . . . . . . Muốn tặng đồ tốt như vậy cho nàng ư? Mỗ nữ ra vẻ ngại ngùng: “Áí dzà, người ta sao có thể nhận một vật quý giá như thế được chứ?" nhưng ánh mắt lại dính chặt trên cái vật kia, luyến tiếc không di dời . . . . . .

"Tam nhi không muốn?" Hắn mở miệng cười gian.

"Còn nói vậy, người ta không phải không biết xấu hổ mà nhận vật quý như thế, nhưng nếu Thương Thương nói nhất định phải đưa, người ta cũng không phải là không thể tiếp nhận!" Nói xong liền từ từ đưa tay ra nhận, trên mặt còn thể hiện dáng vẻ rất đắn đo.

"Nếu Tam nhi không phải rất muốn thì thôi vậy!" Mỗ Vương gia vừa nói vừa làm bộ muốn lấy lại ngọc bài.

"Ai nói không muốn, chẳng qua là người ta ngượng ngùng thôi! Nếu Thương Thương có thành ý như vậy, người ta đành miễn cưỡng nhận!" nói cực nhanh rồi dật lấy ngọc bài từ trong tay hắn, ôm vào trong ngực của mình, sau đó thè lưỡi ra liếʍ liếʍ môi, khuôn mặt tươi cười nhìn hắn. . . . . . Động tác thật liền mạch lưu loát!

Nhìn dáng vẻ tham tiền này của nàng, mơ hồ sau gáy Hiên Viên Vô Thương có giọt mồ hôi hiện ra. Lại còn “miễn cưỡng”. . . . . . Phủ tướng quân rất nghèo sao?

Chợt, nụ cười của mỗ nữ cứng lại: "Thương Thương, đừng nói với ta rằng thật ra có rất ít ngân hàng có biểu tượng ngọn lửa, hơn nữa bên trong cũng không có tiền nhé?"

Khuôn mặt Hiên Viên Vô Thương ngay tức khắc tối đen. Hắn thân là người giàu nhất thiên hạ lại bị nàng khinh thường như vậy ư?

"Bên trong có rất nhiều tiền, Tam nhi dùng mấy đời cũng không hết!" Hắn nói rồi cắn một cái ở trên môi của nàng, như là trừng phạt nhẹ nhàng.

"Nếu ta lấy ra xài hết tiền thì làm thế nào?" Một nữ liếc mắt nhìn hắn, ánh mắt ám chỉ: bây giờ ngươi hối hận còn kịp!

Nam tử tuyệt mỹ khẽ cười một tiếng: "Tam nhi dùng hết rồi, Thương Thương lại đi kiếm."

"Kiếm thêm bỏ vào ngân hàng cho ta lấy có được hay không?" Mỗ nữ vẻ mặt mong chờ nhìn hắn.

Vươn tay gãi gãi cái mũi của nàng: "Được!"

Mấy người ở ngoài cửa thật không muốn nghe nữa! Đình Vân nhìn Liên Sương, Liên Sương lại nhìn Liên Hoa. . . . . .

Nữ nhân tham tiền như vậy có cái gì tốt chứ! Hai người ở bên trong còn chàng chàng thϊếp thϊếp, khiến toàn thân bọn họ nổi lên một đống da gà. Thật là hành hạ thần kinh của bọn họ!

"Về sau không cho Tam nhi để ý đến Mộc Thanh Y nữa!" Hiên Viên Vô Thương lặp lại yêu cầu ban đầu của mình.

Ai ngờ mỗ nữ lắc đầu thật nhanh: "Không được, không được, ta còn muốn kiếm tiền! Mặc dù bây giờ ta là người có tiền, nhưng mà càng có nhiều tiền càng tốt, cho nên phải nắm bắt thật tốt mọi cơ hội, không ngừng kiếm tiền bằng mọi cách!"

"Là Thương Thương quan trọng hơn, hay là tiền quan trọng hơn?" Hiên Viên Vô Thương rất căm tức, mở miệng nói.

Mỗ nữ nhìn hắn giống như nhìn một kẻ ngu ngốc: "Đương nhiên là tiền quan trọng hơn! Có tiền để dùng thì thật phong độ * , nhưng ngươi thì bất lực vô dụng!"

(*nguyên văn là “tiêu sái” nghĩa là phóng khoáng, tự tại miêu tả về cử chỉ, phong độ)

Mấy người ngoài cửa cùng nhau che kín lỗ tai. . . . . . Chúng ta không muốn nghe, thật sự là nghe không nổi nữa!

Lời nói này khiến mặt của mỗ Vương gia tối sầm, đứng lên ôm nàng ném tới trên giường: "Thương Thương hôm nay nói cho Tam nhi biết thật ra ta cũng có thể rất phong độ!"

"Ôi ôi, phong độ không phải là ý này..., ngươi hiểu sai rồi!" Mỗ nữ hối hận không ngừng, sao lại biến thành tình cảnh như vậy chứ.

"Bổn vương khẳng định không hiểu lầm, Tam nhi cũng không cần ngượng ngùng!" Hắn dùng một kiểu giọng điệu giống như của nàng.

Dứt lời bàn tay thon dài vươn ra, cởi bỏ thắt lưng của nàng . . . . . .

"Này, không nên vọng động! Không nên vọng động!" Mỗ nữ sợ đến hồn bay phách tán.

Thế nhưng hắn lại không để ý, hung hăng hôn lên môi nàng, đầu lưỡi quấn chặt cùng múa với cái lưỡi của nàng, nụ hôn này mang theo cường thế bá đạo, thậm chí có chút mùi máu tươi . . . . . .

Mãi cho đến lúc mỗ nữ một lần nữa mềm nhũn vô lực ở trong ngực hắn, hai người vẫn còn đang nhiệt tình ôm hôn . . . . . . Nàng vòng tay quanh cổ hắn để chống trụ bản thân mình, váy áo mở tung tán loạn. . . . . .

Nữ nhân nằm đó, tóc xanh mềm như tơ buông xõa tản mác ở trên giường, khuôn mặt đỏ lên giống như uống rượu Bồ Đào được ủ cất từ xa xưa, mang theo hấp dẫn trí mạng khiến người ta phải trầm luân, đôi mắt đẹp mê mang vô định . . . . . .

(rượu bồ đào: rượu nho, rượu vang)

Mà hắn, vốn chỉ muốn dọa nàng một chút, nhưng cũng bị mê lạc ở bên trong cái hôn đó, không thể tự kềm chế . . . . . .

Đôi môi hắn hôn dọc theo cổ của nàng đi xuống phía dưới, nhẹ nhàng gặm cắn, lưu lại ấn ký thuộc về mình ở trên người nàng, đốt bùng lên một ngọn lửa. . . . . .

Chẳng biết lúc nào, quần áo hai người đều đã rơi rải rác trên đất. . . . . .

Chợt, nữ tử không kìm nén được, từ miệng phát ra một tiếng than nhẹ: "Thương Thương. . . . . ." lời nói vô ý thức làm cho nam tử tỉnh táo lại . . . . . .

Nhìn nữ nhân phía dưới thân không còn mảnh vải nào, Hiên Viên Vô Thương có chút tức giận kéo chăn đắp lên trên người của nàng . . . . . . Hắn như vậy mà thiếu chút nữa không kìm chế được!

Chiếc chăn lạnh khiến nữ nhân toàn thân như lửa nóng giật mình, thần trí cũng quay trở về, nhìn lại bản thân rồi ngó ngó hắn, toàn bộ khuôn mặt nhỏ nhắn bừng đỏ!

Lắp bắp mở miệng: "Thương Thương. . . . . ."

"Đừng nói gì!" giọng nói đè nén của nam tử tà mị lại vang lên.

Cách một lớp chăn mà gắt gao ôm nàng, mày kiếm vặn siết chặt, cho đến khi đè nén được ngọn lửa ở bụng dưới, ánh mắt khôi phục lại vẻ trong sáng thanh tỉnh, hơi áy náy nhìn nàng: "Tam nhi, thật xin lỗi, Thương Thương không phải cố ý khinh bạc nàng!"

Khi này, mặt của nàng càng đỏ hơn, đáy lòng cũng có chút tức giận. Thật không có tự chủ rồi, thiếu chút nữa vì một nụ hôn mà đánh mất bản thân!

Không khí trở nên lúng túng đến quỷ dị, hai người đều lặng im không nói chuyện . . . . . .

Bên ngoài cửa, mấy người kia càng thêm căng thẳng muốn chết. Vương Gia và Tam vương phi sẽ không như vậy . . . chứ? Bọn họ rất muốn vọt vào ngăn cản nhưng không có gan làm, sợ Vương gia sẽ bổ đôi bọn họ! Việc này như thế nào mới tốt đây!

Khi sắc đỏ trên mặt hai người hoàn toàn biến mất, Hiên Viên Vô Thương đứng dậy, nhanh chóng mặc quần áo . . . . . . Mỗ nữ rất muốn xoay đầu qua nhìn lén, nhưng cục diện bây giờ thật sự làm cho nàng lúng túng quá mức, đành phải đè nén lòng hiếu kỳ không nhìn đến. . . . . .

Đợi mặc quần áo tử tế xong, ngồi trở lại bên giường, nhìn người trên giường đang đắp chăn, trên cổ và ngực vẫn còn vết hôn mình mới vừa lưu lại, cái miệng nhỏ nhắn cũng hơi sưng đỏ, hắn càng thêm áy náy. . . . . .

Mỗ nữ đột nhiên có chút buồn bực mở miệng: "Thương Thương, tại sao ngươi nhịn được?"

Nàng hỏi vấn đề này không phải vì nghĩ đến những sự việc sẽ phát sinh sau đó, mà vì thực sự tò mò, mới vừa nãy mình đã chìm đắm mê man, mà hắn lại là một nam nhân bình thường, dựa vào cái gì có thể cứng rắn khắc chế được bản thân như vậy.

Hắn bình tĩnh nhìn vào mắt nàng, rất nghiêm túc nói: "Ta sợ sau khi tỉnh táo nàng sẽ hận ta!" Càng sợ tương lai, nếu ta không thể sống cùng nàng đến trọn đời, nàng sẽ hối hận! Câu này, hắn để lại trong lòng không nói ra.

"Thương Thương là một nam nhân tốt!" Nghe xong lời của hắn, nàng đánh giá một câu.

Sờ sờ cái mũi của nàng: “Tốt với Tam nhi thôi!"

Dứt lời, đứng lên, quay đầu đưa lưng về phía nàng. . . . . . Một hồi lâu. . . . . .

"Thương Thương, ngươi bị phạt đứng ở đây hả?" Mỗ nữ rất buồn bực mở miệng.

Một giọt mồ hôi chảy xuống . . . .”Là để Tam nhi mặc quần áo!" Sợ nàng xấu hổ cho nên hắn mới cố ý đứng ra chỗ khác. Bị phạt đứng? Vậy mà nàng cũng nghĩ ra được!

Chợt, từ sau lưng vang lên giọng nói lúng túng của người nọ: "Thương Thương, thật ra người ta không biết mặc quần áo!"

Sặc. . . . . . Hiên Viên Vô Thương quay đầu lại im lặng nhìn nàng, sao ngay cả y phục cũng không biết mặc vậy! Chắc chắn lúc này không thể gọi Tiểu Nguyệt tới để mặc cho nàng, nếu không chuyện vừa rồi của bọn họ sẽ . . . . . .

"Ta sẽ thử một chút!" nàng nói, đôi mày thanh tú nhíu lại.

Hắn lại quay đầu tiếp tục đưa lưng về phía nàng, từ phía sau truyền đến âm thanh mặc quần áo sột sột soạt soạt. . . . . .

Một nén nhang. . . . . .

Hai nén nhang. . . . . .

(ngày xưa đo thời gian bằng cách xem nhang cháy)

. . . . . .

Đã sắp qua nửa canh giờ, nàng còn chưa mặc xong y phục ư?

Chợt sau lưng âm thanh tức giận vang lên: "Phiền quá! Lão tử không mặc được!" Tức chết nàng thôi, mấy mảnh vải rách này, loay hoay cái trước cái sau mất một lúc lâu, chính là gây chuyện không tốt, nàng dùng sức cả ngày vẫn không buộc được cái yếm ngực này!

"Nếu không, ta giúp nàng mặc nhé? Còn lề mề lèo nhèo như vậy, trời đã tối rồi.

Thốt ra lời này xong, hai người đều rơi vào trạng thái im lặng đến mức quỷ dị . . . . . .

Nam tử là vì lúng túng, nữ nhân là vì quá lúng túng!

Yên lặng một hồi lâu, Hiên Viên Vô Thương xoay người đi tới, hết sức ngại ngùng nhìn tiểu nữ nhân nằm vùi trong chăn. . . . . .

Giúp nàng mặc vào từng lớp từng lớp y phục, mặt của hai người càng lúc càng hồng, đặc biệt là thời điểm trùm yếm ngực lên cho nàng, mặt của hai người đỏ tới mức suýt thì phụt ra máu. . . . . .

Sau khi mặc chỉnh tề, mặt hai người đã đỏ lừ, hắn ôm nàng vào trong ngực của mình, cam đoan: "Về sau Thương Thương sẽ khắc chế!"

"Ừm!" Nàng lắp bắp mở miệng, mặt đỏ rực rỡ giống như cái đèn l*иg.

"Thương Thương, mặt của ngươi vừa rồi thật là đỏ . . . . . ." Nàng muốn nói mấy câu để hóa giải sự bối rối của mình. Kết quả lại khiến nam tử càng thêm lúng túng. . . . . .

Mỗ nữ tiếp tục khe khẽ lẩm bẩm một câu: "Đến y phục cũng mặc cho người ta rồi còn thẹn thùng làm gì, cứ làm như không phải do hắn cởi ra vậy."

Một giọt mồ hôi chảy xẹt sau gáy Hiên Viên Vô Thương, trong im lặng mang theo sự lúng túng nồng đậm xấu hổ .