Cô Dâu Bất Đắc Dĩ Phần 2

Chương 57: Quấn quýt như vậy

Cố Học Võ không nói gì chỉ nhìn cô và con gái vô cùng quấn quýt, con bé cũng là con anh nhưng anh ôm thì khóc còn với Kiều Tâm Uyển lại quấn quýt như vậy. Sự trái ngược rất lớn này khiến lòng anh thấy rất không chấp nhận được.

Anh không đi, Kiều Tâm Uyển cũng không quan tâm. Còn tiếp tục tranh ầm ĩ với Cố Học Võ chỉ làm lãng phí sức lực của cô. Dù sao anh cũng chỉ là muốn có con gái, chỉ cần cô không để ý tới anh thì xem anh có thể làm gì cô? Ôm con gái về phòng, trước khi Cố Học Võ vào cửa, cô nhanh chóng đóng cửa rồi khóa ngay lại.

“Nhất định không cho anh vào.” Trong lòng cô hiểu hành động này hết sức trẻ con, nhưng cô không muốn để anh nhìn thấy cảnh cô cho con gái bú.

Cho con gái bú xong, nhìn Bối Nhi thỏa mãn ngáp một cái, dáng vẻ như muốn ngủ, trong lòng cô lại bật cười, con bé này hết ăn rồi ngủ, ngủ rồi lại ăn. Nếu như ai cũng có thể sống đơn giản như lúc thơ bé vậy thì tốt biết bao. Ôm con gái vào phòng bên cạnh giao cho dì Chu trông coi. Không có tâm tư nghĩ đến việc Cố Học Võ đã biến mất, cô muốn nghĩ một chút, kế tiếp phải làm sao.

Đỗ Lợi Tân bảo tối nay mời mọi người ăn cơm bàn chuyện tiền vốn, cô biết trong ngành giải trí mới nổi của thành phố nếu đầu tư càng lớn thì lợi ích càng cao. Nếu thực sự có thể khiến người ta hùn vốn vào thì ảnh hưởng đối với Đỗ Lợi Lân là rất lớn. Nếu anh ta đồng ý thì bản thân món nợ ân tình này cũng không hề nhỏ.

Nhưng so với Trầm Thành, thì cô thà nợ Đỗ Lợi Tân. Nghĩ đến Trầm Thành, cô cũng không biết gần đây anh thế nào. Kiều Tâm Uyển có chút buồn bực, biết trước thì ban đầu đã không lấy Trầm Thành ra làm bia đở đạn. Kết quả lại là hại anh. Nói đi nói lại, cũng đều do Cố Học Võ, nếu không phải anh từng bước ép sát thì sao cô lại…

Đúng vậy, trong lòng nghĩ như vậy, Kiều Tâm Uyển sẽ không để cho mình bị Cố Học Võ ảnh hưởng. Từ nay về sau tránh xa tầm tay của anh. Chẳng qua là hiện tại nhất thời vẫn chưa có biện pháp rời khỏi Bắc Đô. Cố Học Võ thế nào cũng sẽ tới làm phiền. Cô không thể ngăn anh đến, nhưng dù sao cô cũng phải làm cho mình không bị ảnh hưởng? Chỉ cần cô giữ vững trái tim mình, chỉ cần cô không để cho mình lại bị Cố Học Võ ảnh hưởng, cô tin, anh nhất định không thể có cơ hội tổn thương cô nữa.

Trong lòng đã có quyết định, Kiều Tâm Uyển cũng không quan tâm nữa, có chuyện gì cứ đợi ngày mai Đỗ Lợi Tân trả lời. Nếu như không được, vậy cô cũng muốn sớm quyết định. Xem còn có biện pháp nào khác hay không.

Sáng sớm hôm sau Kiều Tâm Uyển vào công ty, chuyện đầu tiên là gọi điện cho Đỗ Lợi Tân.

“Sao rồi? Chuyện tôi nhờ ngày hôm qua ấy?”

“Tôi xin lỗi.” Điện thoại bên kia Đỗ Lợi Tân nhún vai: “Hôm qua tôi đã hỏi rồi, anh ta nói bởi vì lúc trước tôi từ chối nên anh ta đã đem tiền đầu tư vào chỗ khác…”

Câu kế tiếp không cần nói, Kiều Tâm Uyển cũng hiểu được ý của anh ta. Trong lòng tràn đầy mong đợi thoáng chốc đổ vỡ hết cả, vẻ mặt cô trở nên hết sức mất tự nhiên: “Vậy à?”

“Xin lỗi, không giúp được cô.” Giọng Đỗ Lợi Tân nghe hết sức chân thành, Kiều Tâm Uyển kéo kéo khóe miệng: “Làm phiền rồi, tôi sẽ tìm người khác.”

“Kiều Tâm Uyển.” Đỗ Lợi Tân lên tiếng ngăn Kiều Tâm Uyển cúp máy: “Mặc dù tôi không giúp được cô, nhưng có một người có thể.”

“Ai?”

“Cố Học Võ.”

Đề nghị của Đỗ Lợi Tân khiến Kiều Tâm Uyển lại lần nữa ngẩn ra, cô còn tưởng rằng anh ta muốn nói là Trầm Thành. Nghe anh ta nhắc tới Cố Học Võ, sắc mặt cô đột nhiên trở nên không vui.

“Không cần. Tôi sẽ không tìm anh ta.”

“Tại sao lại không?” Đỗ Lợi Tân chau mày, trong lòng không hiểu cho lắm: “Cô nói sao cũng đã sinh cho anh ấy một đứa con gái. Lão đại không phải là người máu lạnh vô tình. Cô chỉ cần tìm anh ấy nói chuyện, anh ấy nhất định sẽ giúp cô.”

“Không cần. Cám ơn.” Kiều Tâm Uyển không kiên nhẫn để nghe nữa, trực tiếp cúp điện thoại, nhìn bàn tay vẫn nắm chặt điện thoại, tim cô đập có mấy phần lạc nhịp.

Tìm Cố Học Võ? Để anh nắm lấy điều này uy hϊếp cô, sau đó tái hợp? Rồi thuận lợi lấy được quyền nuôi con? Không, tuyệt đối không. Cô sẽ không làm chuyện như vậy. Bảo thư kí cầm hợp đồng vào, Kiều Tâm Uyển gọi cho Hồ Nhất Dân, Hồ Nhất Dân nói hiện tại đang ở ngoại tỉnh, đến chiều mới về. Kiều Tâm Uyển gật đầu, gọi điện thoại cho luật sư cố vấn của công ty, muốn kiểm tra xem hợp đồng này có thể không thực hiện mà không vi phạm hợp đồng hay không.

Cô cùng luật sư nói chuyện hồi lâu, hợp đồng là Kiều Kiệt ký, cậu ta là phó tổng giám đốc, có quyền này. Quan trọng hơn là trên đó đóng con dấu của công ty. Tất cả mọi thứ đều không thể cứu vãn.

Kiều Tâm Uyển trong lòng buồn bực đến cuống cuồng. 100 triệu. Dùng tài sản của Kiều gia để thế chấp cũng không mượn được. Nhưng cứ như vậy sẽ tạo thành ảnh hưởng gì?

Kiều Kiệt vào công ty không lâu, lại không thông qua sự đồng ý của hội đồng quản trị đã chọc vào một cái sọt lớn như vậy, e là sau này tiếp nhận vị trí, những thành viên hội đồng quản trị sẽ càng không phục. Đến lúc đó Kiều Kiệt muốn nhảy vào quản lý công ty cũng khó?

Thân là trưởng nữ Kiều gia, chị của Kiều Kiệt, Kiều Tâm Uyển phải xem xét mọi khía cạnh của sự việc thật kỹ càng. Xem thời gian cũng đã giữa trưa. Kiều Tâm Uyển quyết định về nhà ăn cơm, nhân tiện cho Bối Nhi bú.

Ra khỏi cửa phòng làm việc, liền thấy Kiều Kiệt dẫn theo một người đàn ông nữa đang đi về bên này. Cô dừng bước lại, Kiều Kiệt nhìn cô, thở phào nhẹ nhỏm, nhanh chóng chạy tới chào.

“Chị.”

“Ừ?” Kiều Tâm Uyển liếc người đàn ông bên cạnh anh ta rồi khẽ gật đầu với Kiều Kiệt: “Có chuyện gì?”

“Đây là tổng giám đốc công ty Chính Quyền. Lần này, chúng ta đang muốn hợp tác với họ.”

Lời Kiều Kiệt nói khiến Kiều Tâm Uyển phải liếc mắt nhìn người đàn ông trước mắt, anh ta nhìn trên dưới ba mươi tuổi, mày kiếm dương cao, lỗ mũi rất thẳng. Môi mỏng khẽ cong lên, ẩn chứa một nụ cười nhạt, nhưng nụ cười đó vẫn không che dấu được sự kiêu căng, ngạo mạn ở trong mắt anh ta.

Chỉ liếc một cái mà Kiều Tâm Uyển liền chau mày, từ trước đến giờ cô đều không thích đàn ông quá mức ngạo mạn. Hơn nữa, người này bày mưu lừa em trai cô, điều này khiến mắt nàng cô nhìn hắn có phần không vui.

Cảm nhận được cái nhìn chằm chằm của cô, người nọ khẽ nhướng mày, nhìn Kiều Kiệt một cái: “Vị này là?”

“Chị tôi, cũng là tổng giám đốc Kiều thị. Kiều Tâm Uyển.”

“Ồ.” Người nọ vươn tay, vẻ mặt có mấy phần tùy ý, cũng chỉ là một người phụ nữ: “Tôi tên là Quyền Chính Hạo. Xin chào.”

Quyền? Cái họ này khiến sắc mặt Kiều Tâm Uyển lộ ra một tia kinh ngạc, nhưng chỉ một thoáng rồi nhanh chóng liếc qua Kiều Kiệt: “Chị nhớ trên hợp đồng ghi rõ thời gian chúng ta là góp vốn cho công ty Chính Quyền là ngày mai kia mà.”

“Đúng vậy.” Kiều Kiệt gật đầu: “Có điều tổng giám đốc Quyền nói, để chúc mừng chúng ta sắp hợp tác hôm nay làm chủ mời chúng ta ăn trưa.”

“Ăn trưa?” Kiều Tâm Uyển trừng mắt nhìn, không chút che dấu lườm Quyền Chính Hạo: “Quý công ty cần tìm người đầu tư vậy chứng minh phương diện tài chính không quá dồi dào. Nếu như vậy, chẳng lẽ không muốn tăng thu giảm chi? Muốn ăn cơm thì cũng không phải là để chúc mừng hợp tác, mà phải là lúc các anh khai thác nguồn năng lượng mới thành công, hơn nữa phải để sau khi hai công ty đều thu được lợi rồi mới chúc mừng chứ?”

Con mắt Quyền Chính Hạo lúc này mới nhìn Kiều Tâm Uyển, trong mắt hiện lên một tia hứng thú: “Nguồn năng lượng mới của công ty chúng tôi nhất định sẽ khai thác thành công.”

Kiều Tâm Uyển cũng không nhìn anh ta mà đưa mắt nhìn Kiều Kiệt, cô chỉ cong khóe môi lên, cười giễu cợt: “Chỉ có kẻ mạnh miệng nói khoác mới có thời gian mà ở đây ba hoa, chi bằng lo suy nghĩ tìm cách làm thế nào cho hai công ty của chúng ta đều có lợi nhuận đi.”

Nói xong câu đó, Kiều Tâm Uyển trợn mắt nhìn Kiều Kiệt chỉ trích. Không biết ngày đó dây thần kinh nào của anh ta bị chập nữa, cái loại người chỉ biết nói khoác, hoàn toàn không có một chút bản lĩnh thực sự nào như thế này mà cũng có thể hợp tác?

Bây giờ thời gian chỉ còn một ngày, cô còn không biết đi đâu chuẩn bị một triệu kia. Trong lòng buồn bực, cô cũng không có tâm tình đi quản hai tên đần độn kia, Kiều Tâm Uyển nhanh chóng rời khỏi công ty, đi về nhà.

Sau khi cô đi, Quyền Chính Hạo vẻ mặt tò mò đưa mắt nhìn về phía Kiều Kiệt: “Chị gái cậu nóng tính quá đó. Có cá tính.”

“Có cá tính sao?” Kiều Kiệt đi theo phụ họa: “Đúng là rất có cá tính.”

“Cô ấy kết hôn chưa?” Quyền Chính Hạo thuận miệng hỏi, trong mắt lóe lên ánh sáng lừa lọc.

“Kết hôn rồi, cũng vừa ly hôn xong.” Kiều Kiệt liếc anh ta một cái, trong mắt có một tia xem thường: “Nếu anh muốn theo đuổi chị tôi thì anh nên mau chóng kiếm tiền cho công ty của anh đi, nếu không, tôi thật sẽ bị anh hại chết đấy.”

“Yên tâm đi. Sau khi chúng tôi nghiên cứu và phát triển ra sản phẩm nhất định sẽ kiếm được tiền.” Quyền Chính Hạo đem tầm mắt từ bóng lưng Kiều Tâm Uyển thu hồi trở lại. Vỗ vỗ bờ vai của Kiều Kiệt: “Đến lúc đó, cậu cứ đợi mà đếm tiền.”

“Hy vọng thế.” Kiều Kiệt hiện tại cũng chóng mặt, ba anh ta đã thuyết phục hội đồng quản trị, muốn để bọn họ đồng ý xuất vốn. Chị gái đã nghĩ cách giải quyết giúp anh ta, nếu như lần này không thể thành công như mong muốn, vậy anh ta sẽ trở thành tội nhân của Kiều thị.

Kiều Tâm Uyển về nhà với con gái xong, liền muốn ra ngoài, Kiều mẹ lúc này gọi cô lại: “Tâm Uyển, chuyện của công ty con không cần lo, con muốn đi Đan Mạch thì cứ đi đi.”

“Mẹ.” Kiều Tâm Uyển không thích nghe những lời này: “Con không phải là người Kiều gia sao? Công ty hiện tại có vấn đề, con làm sao có thể khoanh tay đứng nhìn được?”

“Nhưng mà…” Kiều mẹ không muốn con gái quá cực khổ. Kiều Tâm Uyển khoát tay áo: “Mẹ đừng lo, con nhất định sẽ ở lại, hơn nữa còn giải quyết được nó.”

“Tâm Uyển.” Con gái cá tính bướng bỉnh và cứng đầu, có mười con bò kéo cũng chịu chịu đi, hiện tại chỉ sợ lại như vậy.

Kiều mẹ thở dài, trong lòng vô cùng lo lắng, tuy nhiên bà hiểu tính cách con gái: “Con đi mau đi, mẹ với dì Chu sẽ chăm sóc cho Bối Nhi.”

“Cám ơn mẹ.” Kiều Tâm Uyển nói xong, xoay người rời đi, ra cửa, tốc độ xe có hơi nhanh, tâm trạng cô càng thêm tồi tệ, ban đầu cô đã biết Kiều Kiệt tùy tiện ký hợp đồng với người ta là một việc mạo hiểm, bây giờ nhìn lại, đúng là mạo hiểm tới cực điểm.

Cái tên họ Quyền kia nhìn hết sức lông bông lại không chững chặc, tuyệt đối không thể tin được, một triệu này e là đánh vào nước rồi. Quan trọng hơn là hiện tại cô căn bản không biết lấy đâu ra một triệu này. Suy nghĩ một vòng, liền thấy đèn tín hiệu phía trước đã chuyển sang đỏ, cô nhanh chóng đạp thắng xe, trong lòng oán giận mình lái xe quá nhanh.

Vuốt vuốt mi tâm, khóe mắt cô lại liếc thấy một chiếc xe đậu ở ven đường, chiếc xe đó là của Cố Học Võ?

Không phải là do thị lực cô quá tốt, mà là do chiếc xe kia, cô đã quá quen thuộc, bị Cố Học Võ khi dễ ở trên xe, làm sao không nhìn quen mắt được?

Một giây sau, cô nhìn thấy một người phụ nữ từ trên xe đi xuống, người phụ nữ đó, cho dù có hóa thành tro, cô cũng nhận ra được.

Chu Oánh?