Hợp Đồng Tình Nhân: Sa Vào Vòng Tay Của Ác Ma

Chương 58: Vì an toàn của em

Lục Cẩn Hiên thừa biết nếu hỏi Vân Mộng, với tính cách của cô chắc chắn sẽ đồng ý tham gia vào chuyện này. Cho dù anh muốn giấu thì Tần Mạch cũng có cách lôi kéo cô!

Hai người đàn ông ngồi đối diện nhau, nhất thời đều không lên tiếng. Một lần nữa đối diện với Lục Cẩn Hiên, khí thế của Tần Mạch đã yếu hơn trước rất nhiều. Nói thật, hắn thừa nhận mình kém hơn đối phương, nếu không phải lần trước Lục Cẩn Hiên nương tay thì hắn đã chết rồi. Muốn một đấu một với anh ta quả thật là mơ mộng!

Lát sau, Lục Cẩn Hiên mới chậm rãi nói:

“Tôi sẽ thử hỏi ý Vân Mộng.”

Anh đã biết trước cô sẽ làm theo lời Tần Mạch, vậy thì chỉ còn cách giúp cô nâng cao thể lực và kỹ thuật phòng thân trong thời gian ngắn để giảm thiểu thương tổn.

Khi Vân Mộng nghe được kế hoạch lấy thần làm mồi nhử, cô hơi khựng lại, rồi ngay lập tức đồng ý với một điều kiện.

“Cẩn Hiên, em không sợ chết, nếu có thể đổi được bình yên cho thành phố, em sẽ làm.”

May mắn gia đình cô không sống ở đây, nhưng ngộ nhỡ sự phát triển của những ma cà rồng lang thang kia ngày càng mạnh, thì sớm muộn gì mẹ và em trai cô cũng sẽ gặp nguy hiểm. Một lần hành động thành công sẽ xóa bỏ mọi nguy cơ trong tương lai.

Lục Cẩn Hiên nằm nghiêng trên giường, sờ mái tóc xoăn dài mềm mượt của cô, nhẹ nhàng hôn một chút:

“Vậy thì em phải chuẩn bị tinh thần, cách ngày nghỉ lễ còn một ít thời gian, anh sẽ tận hết sức lực giúp em tiến bộ.”

Lúc này, Vân Mộng thật ra vẫn chưa hiểu thấu câu nói của anh, chỉ nghĩ rằng cần chuẩn bị tinh thần gặp nguy mà thôi. Cho đến khi anh nghiêm khắc huấn luyện cô, bắt cô ngày đêm chiến đấu với anh ở tầng hầm!

Lục Cẩn Hiên không hề nhường nhịn Vân Mộng, mỗi lần đều khiến cô bị đánh toàn thân ê ẩm, sau đó đêm đến sẽ dịu dàng giúp cô xử lý vết thương.

Nhìn lòng bàn tay vốn mềm mại đã bắt đầu xuất hiện vết chai, Vân Mộng uất ức cắn vào ngực anh một cái:

“Anh có cần phải dùng sức như thế không? Quật em đau chết đi được!”

“Cần.” Lục Cẩn Hiên để mặc cho cô làm càn. “Vì an toàn của em.”

Trước khi kì nghỉ đến, sự tiến bộ tần tốc của Vân Mộng khiến Lục Cẩn Hiên rất tán thưởng. Lần đầu cầm súng cô còn không bắn trúng được bia ngắm đứng im một chỗ, nhưng sau những lần sống dở chết dở dưới tay Lục Cẩn Hiên, cô đã có thể bắn trúng mục tiêu đang di chuyển.

Lục Cẩn Hiên nhìn màn hình hiển thị điểm số, cuối cùng cũng chịu khen cô:

“Tuy rằng không trúng hồng tâm, nhưng trúng được mục tiêu đang di động là giỏi rồi, em rất có năng khiếu.”

Cô nở mày nở mặt, hất cằm nói:

“Nếu biết bản thân nhạy bén thế này, em đã đi làm cảnh sát rồi.”

Lục Cẩn Hiên sờ sờ tóc cô, ánh mắt dịu dàng như thể đang nhìn bảo bối của mình:

“Chỉ giỏi tự luyến.”

Anh cười người con gái bên cạnh, nhưng không phủ nhận sự nhanh nhạy và phản ứng tuyệt vời của cô khi trải qua vài lần huấn luyện. Có những người trời sinh đã giỏi chiến đấu, cô được tính là một trong số đó.

Ngày nghỉ lễ đến gần, Tần Mạch phối hợp với phía chính phủ triệu tập không ít thợ săn, mang theo vũ khí chuyên dụng, chuẩn bị di chuyển đến vị trí mà nhân viên Lục thị cắm trại để mai phục. Trong đoàn người, ngoại trừ Vân Mộng ra thì ít có ai biết được chuyến đi chơi lần này lành ít dữ nhiều.

Từ sau vụ của Vương Khánh, mọi người cũng cảnh giác với đồng nghiệp hơn, vốn người đi chơi không nhiều, nhưng có thông báo chuyến đi lần này được Lục thị tài trợ toàn bộ chi phí, họ khó mà từ chối được.

Lục Cẩn Hiên đưa cho Vân Mộng một con dao và một khẩu súng, nghiêm túc dặn dò:

“Chỉ khi bị đâm hoặc bắn xuyên tim, ma cà rồng mới chết ngay, nếu chỉ là vết thương ở vị trí khác, chúng sẽ hồi phục sau một thời gian dài nghỉ dưỡng. Em biết phải tấn công vào đâu rồi chứ?”

“Biết. Anh có thể yên tâm.” Vân Mộng siết chặt nắm tay.



Lúc này, ở trong nhà tù lớn nhất thành phố. Lương Ninh ôm đầu co rúc trong góc, bị “bạn cùng phòng” hành hạ liên tục nhiều ngày, thần trí đã trở nên không tỉnh táo nữa, mặt mũi đầy các vết bầm.

Người trong phòng mới di chuyển đến gần, ả đã ôm đầu khóc hô:

“Đừng lại đây! Aaa! Đừng đánh tôi!”

“Mày có im đi không?”

Chát.

Một bạt tai vang dội giáng xuống khuôn mặt đã sưng đỏ của ả.

Tại phòng giam của Lương Ninh có ba phạm nhân, họ đều bị xem là những kẻ thần kinh. Mỗi ngày quản ngục sẽ nhắc nhở họ không được dùng bạo lực với tù nhân khác, nhưng nhắc bao nhiêu lần cũng vô dụng, họ căn bản không hề sợ, có người mới vào liền ra tay đánh đập.

Lương Ninh ôm mặt run rẩy, ả muốn chết, toàn thân đau nhức rã rời khiến ả chỉ muốn chết đi cho xong!