Cưỡng Ép Cô Nàng Nằm Vùng Làm Vợ

Chương 45

Chương 47: Vũ Văn Bác
"Không cần suy nghĩ, Hi Nhi với cậu không có bất kỳ chuyện gì!"

Kèm theo thanh âm trầm thấp nặng nề, một cỗ ấm áp từ sau lưng Y Hi Nhi chậm rãi tới gần.

Bên tai truyền đến thanh âm Vũ Văn Bác, có chút khàn khàn , lại mang theo mị hoặc, lọt vào tai Y Hi Nhi , quả thật chính là chi âm.

Không thèm quay đầu lại trực tiếp tựa vào l*иg ngực Vũ Văn Bác , Y Hi Nhi chưa từng vui mừng như vậy khi nhìn thấy Vũ Văn Bác, thanh âm kích động, "Cha, cha tới rồi!"

Bàn tay bao quanh hông của Y Hi Nhi, Vũ Văn Bác nhìn cũng không thèm nhìn Hạ Hải Yến, một đôi mắt sắc bén nhàn nhạt quét về ba người còn đứng, làm bọn hắn sợ đến hai chân như nhũn ra.

"Mang về thẩm vấn!" Vũ Văn Bác ra lệnh một tiếng, hai thuộc hạ trực tiếp đánh ngất hai người, khiêng đi, còn dư lại một tên bị sợ đến đi tiểu không khống chế.

Thình lình xảy ra biến chuyển, khiến Hạ Hải Yến cũng bối rối, xem người đàn ông một thân khí thế hào hùng, cặp mắt bén nhọn, Hạ Hải Yến không khỏi nheo mắt lại.

Y Hi Nhi quay đầu hướng Hạ Hải Yến nói: "Ôn thần a, bái bai ngày mai gặp, dĩ nhiên, trừ công việc ra, tôi không phải nghĩ có bất cứ chuyện gì liên quan đến anh, anh quá xui xẻo."

Lôi kéo cánh tay Vũ Văn Bác, Y Hi Nhi hận không thể lập tức rời đi nơi xui xẻo này, chưa ăn cơm, cô thật muốn té xỉu rồi, lúc nãy chạy trốn, bụng cô đã khó chịu.

"Đi thôi đi thôi, nhanh mời con ăn ngon , con đói muốn chết." Thấy Vũ Văn Bác nhìn chằm chằm Hạ Hải Yến không thả, Y Hi Nhi vội vàng lôi kéo Vũ Văn Bác, mặc dù Hạ Hải Yến rất xui xẻo, nhưng không có nghĩa vì xui xẻo phải liều mạng, nhìn đôi mắt nhãn thần của cha như sắp sửa đem Hạ Hải Yến ăn tươi nuốt sống.

Nghe Y Hi Nhi nói đói bụng, Vũ Văn Bác lúc này mới thu hồi ánh mắt, cúi đầu cau mày, "Chưa ăn tối?"

"Vốn là ăn rồi, lại bị mấy người kia đuổi gϊếŧ." Y Hi Nhi đáng thương nhìn Vũ Văn Bác, mặc dù giày cao gót chín centi mét vẫn bị chênh lệch chiều cao, cô không thể không ngước đầu nhìn Vũ Văn Bác.

Nghe vậy, Vũ Văn Bác trực tiếp ôm ngang Y Hi Nhi xoay người rời đi, anh vừa rồi đã chú ý tới chân Y Hi Nhi, bởi vì đau đớn mà không được tự nhiên.

Trở lại xe, Vũ Văn Bác một tay nâng một chân Y Hi Nhi , làm Y Hi Nhi sợ đến mức thiếu chút nữa nhảy dựng lên.

Làm ơn, cô hôm nay mặc quần bó, nếu nâng một chân khẳng định sẽ thấy hết, "Cha làm gì thế? Con là con gái a!"

Vũ Văn Bác không để ý đến lời nói Y Hi Nhi, cứng rắn giơ lên, đặt chân Y Hi Nhi lên đùi, đưa tay cởi giày cao gót, nhìn mu bàn chân hồng hồng một mảng, ánh mắt chợt thâm thúy lên, một loại không khí tên là nguy hiểm bắt đầu quanh quẩn.

Y Hi Nhi sợ đến không dám nói lời nào, mặc cho Vũ Văn Bác giúp mình xoa chân, giúp huyết dịch lưu thông.

Qua mười phút, cảm giác hơi thở nguy hiểm của Vũ Văn Bác biến mất, Y Hi Nhi lúc này mới cẩn thận từng li từng tí mở miệng, "Cái đó. . . . . . Bụng con đói!"

Cha ruột a, Lão Nhân Gia có phải quên mất con gái đói bụng hay không? Y Hi Nhi ở trong lòng lặng lẽ kêu thảm.

"Nhịn một chút!" Vỗ vỗ đầu Y Hi Nhi, ánh mắt chuyên chú mà nhu tình.

Nghe được Vũ Văn Bác nói như vậy, Y Hi Nhi cười tươi, thật tốt quá, thật may là không quên, coi như còn có lương tâm a.

Trong chốc lát, xe ngừng lại, Vũ Văn Bác ôm Y Hi Nhi ra ngoài, Y Hi Nhi liếc mắt nhìn, đây là một biệt thự tư nhân.

Trong thành phố phồn hoa này có biệt thự tư nhân, đây là mơ ước của bao nhiêu người a, nếu là biệt thự này cô, thật tốt biết bao a!

Vũ Văn Bác không bỏ sót hâm mộ trong mắt Y Hi Nhi, xem ra, chính anh có một đứa con gái rất thích tiền a, thật là một đứa bé thấy tiền là sáng mắt.

Vừa tiến vào biệt thự, sớm đã có người bày xong bữa ăn tối, mùi thơm xông vào mũi, nước miếng Y Hi Nhi thiếu chút nữa chảy xuống, gió cuốn mây trôi lấp đầy bụng, lúc này Y Hi Nhi mới có cảm giác.

Đói bụng, thật đúng là con mẹ nó không dễ chịu! Ăn no xong Y Hi Nhi hận hận nghĩ , sau này có đánh chết cô cũng không cùng Hạ Hải Yến đơn độc ở chung một chỗ, tránh cho xui xẻo liên lụy tới mình.

Ăn cơm xong, tắm xong, Y Hi Nhi mặc quần ngủ ngồi ở trên giường, tóc còn chưa khô đã mệt mỏi trực tiếp nằm xuống không muốn động.

Vũ Văn Bác vào phòng, một tay kéo Y Hi Nhi lên, để cô ngồi trên đùi mình, cầm máy sấy tóc lên.

Làm khô tóc, Vũ Văn Bác lặng lẽ đem Y Hi Nhi rời giường.

"Con muốn ngủ!" Phản ứng đầu tiên chính là Y Hi Nhi nắm chăn không buông tay, cô mệt mỏi gần chết, chân cũng bị trầy da, hơn nữa sáng sớm mai còn phải đi làm.

"Buông tay!"

"Không thả! Con muốn ngủ, có gì ngày mai lại nói!" Tan việc không trở về nhà, đã đủ khiến Vũ Văn Bác nổi giận, hơn nữa cư nhiên bị đuổi gϊếŧ, lỡ may Vũ Văn Bác đánh mông mình thật, cô chẳng phải rất đáng thương sao.

"Cha nói lại lần nữa, buông tay!" thanh âm Vũ Văn Bác tăng thêm, ẩn chứa một tia tức giận.

" Đầu tiên nói trước, không được mắng con, không được đánh con , không được mặt nặng mặt nhẹ với con, không được nói quá mười phút!" Y Hi Nhi nói thật nhanh, tranh thủ cho mình một chút xíu phúc lợi.

Vũ Văn Bác nhẫn nại đến cực hạn, hít sâu, từng chữ từng chữ gầm nhẹ: "Y Hi Nhi!"

Vừa nhìn Vũ Văn Bác nổi giận, Y Hi Nhi lập tức chân chó buông chăn, ôm chặt cổ Vũ Văn Bác, mặc dù thoạt nhìn tính khí Vũ Văn Bác có vẻ rất tốt, trấn định tự nhiên, tỉnh táo. Nhưng không biết vì sao đối với mình luôn không nhẫn nại như vậy, càng thêm không có tí xíu ý thức làm cha, có cha nào đối đãi với trẻ em như vậy?

"Con nhận! Con không nên ham món lời nhỏ, không nên để Hạ Hải Yến đưa về nhà, kết quả còn bị kéo đi ăn cơm, cuối cùng còn bị người đuổi gϊếŧ, con thật sự không biết những người kia là ai, thật ra con cũng rất nghi hoặc, rõ ràng con không đắc tội ai, không biết vì sao bọn họ lại muốn đuổi gϊếŧ con, đại khái. . . . . . khuôn mặt con phổ biến, bọn họ nhận lầm?"

Y Hi Nhi nói xong, cũng cảm thấy kỳ quái.

Những người này, không giải thích đã đuổi gϊếŧ mình, hoàn toàn không có lý do a, nhất định là có người muốn nhằm vào mình, đến tột cùng là ai?

Ánh mắt Vũ Văn Bác u ám, chuyện của Y Hi Nhi anh đều điều tra rõ ràng, ở Hạ Môn, căn bản không có người dám hại cô, xem ra, là người nào đó.

Mặc dù trong lòng có đáp án, nhưng hiện tại không có chứng cớ, Vũ Văn Bác sẽ không khẳng định, nhưng, môt khi bị anh tra được người ấy. . . . . .

"Nói, sau này còn dám chưa xin phép cha đã đồng ý đơn độc cùng người khác đi ra ngoài?" Vũ Văn Bác bỏ qua phiền não, nheo mắt nhìn Y Hi Nhi, ép hỏi.

"Không dám! Con không dám, con thề, nếu con lại không nghe lời, sẽ bắt con ở đây đời không ai thèm lấy!" Y Hi Nhi lập tức giơ tay lên thề.

Gật đầu một cái, rất tốt, Vũ Văn Bác rất hài lòng với biểu hiện của Y Hi Nhi, không ai thèm lấy sao? Không tồi, có thể đi theo mình cả đời, dù thế nào anh cũng rất có tiền, nuôi con gái không có vấn đề.

"Ngoan!" Vỗ vỗ đầu Y Hi Nhi , Vũ Văn Bác không cưõng bách mang Y Hi Nhi rời giường nữa, trực tiếp ngồi trên giường, để Y Hi Nhi dựa vào mình.

Ngẩng đầu nhìn Vũ Văn Bác, Y Hi Nhi nhìn thấy tâm tình Vũ Văn Bác không tệ.

Như vậy, hỏi một chút, sẽ không có vấn đề .

Len lén nhìn mặt Vũ Văn Bác, Y Hi Nhi nghĩ hỏi vấn đề này có chút lúng túng, dù sao, chuyện như vậy, cho dù Vũ Văn Bác vẫn quảng cáo rùm beng mình là con gái anh ta, nhưng trên thực tế chuyện của Vũ Văn Bác cô chưa từng can thiệp, nếu mình chọc anh ta mất hứng, có thể bị ném ra hay không?