Chương 42
p3Nắm tay, Dịch Đình nghi ngờ nhìn Vũ Văn Bác.
Mặc dù chuyện điện thoại di động có thể lừa dối, nhưng Vũ Văn Bác sống sờ sờ ở trước mắt không thể trốn tránh được.
"Vậy anh ta là ai?" Dịch Đình nheo mắt, quan sát Vũ Văn Bác, nghĩ thầm dáng vẻ Y Hi Nhi có thể đem về mặt hàng tốt vậy sao?
"Tôi là. . . . . ." Vũ Văn Bác cực kỳ khó chịu khi bị người chăm chú nhìn như vậy, nếu không phải biết cô ta là bạn tốt nhiều năm của con gái, anh đã trực tiếp ném cô ra ngoài.
"Aha. . . . . . cậu vừa trở lại nhất định mệt chết đi, tớ đưa cậu về phòng, đừng ăn mỳ ăn liền nữa, nếu không ngày mai cậu lại tập Gym cả ngày. Đi đi!" Y Hi Nhi cuống quít áp tiếng Vũ Văn Bác, cắt đứt lời nói của anh, sau đó lôi kéo Dịch Đình vào phòng.
Nói giỡn, cả thế giới chỉ có Vũ Văn Bác coi thanh niên lớn tuổi như mình thành đứa nhỏ, hơn nữa còn khi thế hào hùng, hoàn toàn làm mình làm mẩy. Người khác không biết coi như xong, có thể dựa vào bề ngoài của mình lừa dối được, nhưng Dịch Đình ngay cả trên người mình có mấy nốt ruồi cũng biết, làm sao có thể đồng ý quan điểm của Vũ Văn Bác, đến lúc đó đem Vũ Văn Bác chọc giận, ngay cả mình cũng không cứu được.
Đem Dịch Đình đẩy mạnh vào phòng, trở tay đóng lại, sau đó lấy lòng cười, "Ha ha ha. . . . . . Dịch Đình nhà con rất thú vị, cô ấy thích nhất nói giỡn."
Đi tới bên người Vũ Văn Bác, cảm thụ trên người Vũ Văn Bác đã bắt đầu hình thành bão tố lãnh khí. Quả nhiên, Dịch Đình chết tiệt đã chọc tới vị Đại Phật rồi, cô nàng thiếu đầu óc còn không phát hiện, dám can đảm nói chuyện như vậy cùng Vũ Văn Bác.
Thật may là cô cơ trí!
"Này! Khoan đã!" Y Hi Nhi nghe được tiếng mở cửa, Dịch Đình vừa nói chuyện, vừa ném cái gì tới.
"Vốn là tớ mua chuẩn bị dùng trên đường đi diễn, nhưng không dùng đến, cho cậu." Dịch Đình mập mờ nhìn Y Hi Nhi, sau khi nói xong trực tiếp đóng cửa phòng mình.
Dịch Đình vừa nói như thế, Y Hi Nhi cũng biết là thứ gì, không phải là bαo ©αo sυ vì kế hoạch hoá gia đình sao?
Chỉ là. . . . . . Có ý tứ gì? Tiện nghi cho cô?
Len lén để tay phía sau, Y Hi Nhi cười chỉ chỉ phòng mình, "Cha vào trước, con đi trải giường chiếu."
Vũ Văn Bác chẳng những không vào phòng, ngược lại ỷ vào ưu thế chiều cao, liền lấy bαo ©αo sυ bị Y Hi Nhi dấu phía sau. Sắc mặt xanh mét, tức giận trợn trừng mắt nhìn cửa phòng Dịch Đình, "Nói, con dùng qua chưa?" thanh âm Vũ Văn Bác âm u, làm người ta cảm thấy một cỗ hơi thở đè nén đập vào mặt.
Y Hi Nhi lập tức bị sợ đến mức ném bαo ©αo sυ phải thật xa, cà lăm nói: "Không có, chưa dùng. . . . . . con chưa dùng." Chính là cô muốn dùng, cũng không có vật kia a. Đàn ông dùng là được rồi, phụ nữ chỉ cần một viên thuốc là xong, cần gì dùng phiền phức như vậy.
Nghe Y Hi Nhi nói như vậy, sắc mặt Vũ Văn Bác hơi hòa hoãn một chút, xem ra, Dịch Đình này quá nguy hiểm, không thể để cho con gái đáng yêu đơn thuần của mình đi theo người phụ nữ nguy hiểm này.
Bực bội đem Y Hi Nhi chặn ngang ôm lấy, Vũ Văn Bác sải bước tiến vào phòng.
Phòng của Y Hi Nhi là phòng ngủ chính, có phòng tắm riêng, thuộc hạ Vũ Văn Bác đã sớm chuẩn bị áo ngủ và đồ dùng rửa mặt cho anh rồi.
Mặc quần ngủ thỏ lưu manh, Y Hi Nhi nỗ lực trải giường chiếu.
Ôm chăn, nhìn Vũ Văn Bác vẫn là vẻ mặt mưa gió sắp đến, nuốt vài ngụm nước miếng, "Cha, con trải tốt rồi, ngài. . . . . . Ngủ ngon. Bái bai. Ngày mai gặp!" Nói xong nhanh như chớp từ trên giường lăn xuống, chuẩn bị bằng tốc độ nhanh nhất chạy đến phòng khách, bởi vì, cô đột nhiên có một loại dự cảm không tốt.
Quả nhiên! Còn chưa lăn đến đáy giường, tay Vũ Văn Bác chụp tới, Y Hi Nhi liền vững vàng bị Vũ Văn Bác đặt trước ngực rồi.
"Ngủ! Đừng có chạy lung tung!" Vũ Văn Bác nói xong, đem Y Hi Nhi thả lại trong mền.
"Nhưng con. . . . . ." Cô không muốn cùng anh ta ngủ a! Cô cũng không phải là con gái thật của anh ta, anh ta không phải biết rõ sao? Một người đàn ông khoẻ mạnh nằm ngủ bên cạnh cô, còn thể thống gì? Chẳng lẽ không sợ người khác sẽ nghĩ lệch sao?
Vũ Văn Bác cảm nhận được giọng nói phản kháng và giãy giụa của Y Hi Nhi, trong lòng rất buồn bực, vốn nhìn thấy người phụ nữ kia đưa đồ này nọ cho con gái mình đã cực kỳ khó chịu rồi, cư nhiên bây giờ ngay cả con gái khéo léo cũng phản kháng mình, uy nghiêm của anh ở chỗ nào?
Vì vậy, giọng nói không tốt nói: "Thế nào?"
Nhìn ánh mắt Vũ Văn Bác sẽ ăn thịt người, Y Hi Nhi rất sợ chết rụt trở về, "Con tắt đèn!"
Không trả lời Y Hi Nhi, Vũ Văn Bác tắt đèn, lên giường đắp kín mền, bắt được Y Hi Nhi đang lẫn xa xa vào trong ngực.
Qua mười phút, Y Hi Nhi bị ép tới thở không nổi, không nhịn được muốn lật người.
Kết quả, nỗ lực nửa ngày, cánh tay Vũ Văn Bác to lớn khiến cô căn bản không thoát được, chặt chẽ đem Y Hi Nhi cố định trước ngực.
Bỏ qua giãy giụa, Y Hi Nhi bình phục hô hấp, "Cha, chúng ta thương lượng một chút đi, có thể không ngủ chung hay không? Con ra ghế sa lon ngủ?"
Trời đánh, bộ dáng như vậy cô làm sao có thể ngủ được? Áσ ɭóŧ còn chưa cởi ra, lại bị đè, hô hấp căn bản không thông suốt, dầu gì cô cũng là một bệnh nhân đi, Vũ Văn Bác cũng không phải không biết, cư nhiên đem tức giận với Dịch Đình ném trên người cô, thật là tức chết người đi!
Y Hi Nhi ở trong lòng bố trí , mặc dù thân thể của cô bị khống chế, chỉ là nội tâm của cô còn tự do, cho nên, cô lại một lần nữa đem tổ tông mười tám đời của Vũ Văn Bác thăm hỏi một lần.
Cảm thấy Y Hi Nhi nói chuyện hình như có chút lao lực, Vũ Văn Bác ở trong bóng tối cau mày, đem Y Hi Nhi lật qua, kéo váy, đôi tay vòng qua sau lưng của Y Hi Nhi.
Vũ Văn Bác cử động, khiến Y Hi Nhi ưỡn cong thân thể, bị sợ đến không dám thở mạnh!
Đây là ý gì? Chẳng lẽ bαo ©αo sυ của Dịch Đình có tác dụng? Hiện tại người đàn ông này không có ý định chơi trò phụ nữ chứ?
Nghĩ tới đây, Y Hi Nhi bị sợ không nhẹ, run rẩy đôi môi, "Cha đại nhân a, con về sau nhất định làm theo lệnh ngài. Con sẽ không chống đối ngài, Lão Nhân Gia ngàn vạn lần buông tha con gái đi. Thật ra con rất khéo léo, hơn nữa đặc biệt nghe lời, ngài nếu phá hư quan hệ này nhất định sẽ hối hận. Thật, phụ nữ xinh đẹp còn nhiều mà, con đây có chút vẻ thùy mị sao có thể lọt vào mắt xanh của ngài."
Theo luân lý, sự trong sạch tương đối quan trọng! Dù sao đã kêu cha rồi, về sau nhất định sẽ trở thành thói quen. Nếu hôm nay cùng anh ta OOXX, cho dù tầng mô kia không có gì to tát, nhưng dầu gì cũng là lần đầu tiên a, thế nào cũng phải tranh thủ.
Vũ Văn Bác buồn cười nhìn Y Hi Nhi, chỉ là trong bóng đêm, Y Hi Nhi không có phát hiện.
Nhìn phản ứng của Y Hi Nhi , Vũ Văn Bác cố ý đưa tay đến trước ngực cô, bóp một cái, thành công đưa tới phản ứng kịch liệt của Y Hi Nhi , cả người nhảy bắn lên, may là Vũ Văn Bác kịp giữ chặt.
"Con như cây đậu cô-ve, còn chưa trổ mã thành thục đâu, ngài nếu cần sinh lý, ra bên ngoài đi, con bồi ngài đi, có được không?" Y Hi Nhi run rẩy nói.
Trời ơi! Chẳng lẽ tối hôm nay là ngày thanh bạch cuối cùng của cô sao?