Chương 33: Y Hi Nhi Ra Tay (2)
"Tại sao con thích ăn bò như vậy? Khó trách tính tình bướng bỉnh." Vũ Văn Bác như có điều suy nghĩ nhìn Y Hi Nhi, bừng tỉnh hiểu ra.Y Hi Nhi bị nói thành bướng bỉnh, nhất thời liền bất mãn, quệt mồm không vui, "Đó cũng là cha sinh a!"
Vũ Văn Bác cười ha hả, hình tượng một người cha từ ái, nhớ tới hôm qua đi đường nhìn thấy một người đàn ông nâng một đứa bé gái ngồi trên bả vai mình, lập tức hăng hái.
"A. . . . . . Làm gì?" Đột nhiên bay lên không làm Y Hi Nhi giật mình.
Đầu Vũ Văn Bác có phải bị hư hay không? Cũng không phải là đứa bé ba tuổi, làm gì đặt mình ngồi trên bờ vai? Lại nói hôm nay cô mặc váy, không cẩn thận sẽ lộ đồ trong a .
"Con gái ngoan, thích không? Trung Quốc gọi cái này là cởi ngựa, chờ một thời gian nữa cha dẫn con đi cưỡi ngựa chân chính, có được không?" Vũ Văn Bác căn bản không quan tâm tiếng kêu của Y Hi Nhi, chỉ cảm giác mình làm như vậy rất vui, chỉ cần cùng Hi Nhi ở chung một chỗ, anh đều có thể tháo xuống phòng bị, làm tâm tình mình vui sướиɠ.
Đó nhất định là thiên tính cha con! Vũ Văn Bác lặng lẽ nghĩ trong lòng ! Con gái này thật là Sứ giả vui vẻ trời cao phái tới cho mình.
Một ngày tìm không ra, ngày thứ hai Y Hi Nhi tiếp tục đi tìm, lần này ngay cả sàn nhà cô cũng lật tung từng khối, nghe âm thanh vọng lại, dán lên vách tường, lục tung toàn bộ tủ sách của Vũ Văn Bác , thủy chung vẫn tìm không được.
Chán ngán thất vọng nằm ngửa trên sàn nhà, Y Hi Nhi thật sự mệt mỏi, tối mai sẽ phải tham gia đại hôn của lão đại, kết quả bây giờ còn chưa tìm được một địa phim. Y Hi Nhi đột nhiên cảm thấy mình rất vô dụng, nhớ tới Nữ Ma Đầu nếu biết mình không hoàn thanh nhiệm vụ, chắc chắn sẽ bạo phát gõ đầu mình.
Ai! Chỉ suy nghĩ một chút cũng đã cảm thấy nhức đầu.
"SHIT! Thứ gì?" Vừa vào cửa liền bị vấp một cái, Đoan Mộc Thác tức giận mắng.
Không nhìn người cũng biết là Đoan Mộc Thác rồi, Y Hi Nhi vốn tâm tình không tốt, cũng không còn hơi sức mắng lại, cúi gằm đầu, u u mà nói: "Chú Thác, con không phải cứt chó, mà là cháu gái ruột của chú."
Cháu gái ruột? Y Hi Nhi?
Cúi đầu xem xét, quả nhiên là Y Hi Nhi đang nằm trên khung cửa, cho nên vừa vào liền bị đạp trúng. Vốn muốn nói mấy câu, sau lại nghĩ, phòng làm việc của Vũ Văn Bác căn bản không có người đi vào, chính mình cũng không thông báo liền tự tiện xông vào.
Nghe thanh âm sâu kín của Y Hi Nhi, vừa nhìn đã thấy cô không có tinh thần, anh quan tâm ngồi xuống, hỏi: "Thế nào? Không còn hơi sức?"
"Không có việc gì, chỉ là muốn thử xem ngủ trên sàn có thoải mái hay không thôi." Lặng lẽ bò dậy, Y Hi Nhi tỉnh lại. Không tìm được thì thôi, dù sao còn có thời gian, từ từ đi.
"Vậy có kết luận chưa?" một tay giúp Y Hi Nhi ngồi lên ghế sa lon, Đoan Mộc Thác cười hỏi.
Bĩu môi, thoải mái mới là lạ, cũng không phải ngu ngốc, sàn nhà cứng rắn có thể thoải mái sao?"Không thoải mái!"
Nhìn Y Hi Nhi có tinh thần, Đoan Mộc Thác đột nhiên ôm cổ Y Hi Nhi, kéo đến trước ngực, cẩn thận nhìn Y Hi Nhi, đôi mắt hoa đào từ trên xuống dưới quan sát Y Hi Nhi.
Bị nhìn chằm chằm không thoải mái, Y Hi Nhi muốn đẩy lại đẩy không ra, cảm giác trong mắt Đoan Mộc Thác có kí©ɧ ŧìиɧ và ánh sáng quỷ dị làm người ta rợn tóc gáy, sợ sệt nói: "Chú Thác, con biết con rất đáng yêu, nhưng ngài là chú của con, ** đây là hành vi bị khinh thường, là nhiễu loạn đạo đức xã hội, là bị bắn chết ."
Đoan Mộc Thác vừa nghe sắc mặt liền tối, nha đầu này muốn anh trở thành cái gì?"Trong óc con nghĩ cái gì đấy? Chú chỉ muốn biết con làm thế nào phân biệt chú và chú Triển, chỉ cần nghe thanh âm con có thể đoán được sao?"
A, thì ra là rối rắm vấn đề này, hại cô tự cho mình sức quyến rũ quá lớn, bĩu môi, lần này đến phiên Y Hi Nhi tức giận nói: "Thanh âm của hai người ngay cả máy cũng không phân biệt không được, con nào có bản lãnh nhận ra thanh âm của hai người chứ."
Bất luận là diện mạo hay thanh âm, ngay cả tính tình bọn họ cũng tương tự, Y Hi Nhi đến tột cùng dựa vào cái gì nhận ra bọn họ? Đoan Mộc Thác thật tò mò!
Đoan Mộc Thác quyết định chủ ý, nhất định phải truy hỏi kỹ càng sự việc.
"Vậy con dựa vào cái gì phân biệt chúng ta?"
Thế nào phân biệt được?"Cái đó có quan trọng không?"
Gật đầu một cái, Đoan Mộc Thác nâng mặt Y Hi Nhi, sau đó nghiêm túc nhìn Y Hi Nhi, trầm giọng nói: "Rất quan trọng, đối với chúng ta mà nói rất quan trọng, cho nên, xin hãy nói cho chú biết."
Đưa ra ba ngón tay, "Ba trăm vạn!"
Trước kia ngu ngơ không biết bọn họ là hội Liệt Diễm , còn tưởng rằng ngân phiếu khống điền một trăm vạn đã nhiều, hiện tại biết, thì ngay cả ba trăm vạn cũng không quá đáng.
Lấy ra chi phiếu và bút máy, vung bút một lần đã viết xuống ba trăm vạn Dollar, đưa cho Y Hi Nhi, mặt Đoan Mộc Thác mong đợi nhìn Y Hi Nhi.
Ba trăm vạn. . . . . . Còn là Dollar!
Ánh mắt Y Hi Nhi sắp rơi xuống rồi, đó là số tiền cả đời cô cũng không kiếm được. Vốn chỉ muốn nhân dân tệ, nhưng Đoan Mộc Thác lại viết Dollar cho mình, trời ạ, cô phát tài, xem ra lần ra ngoài này sẽ giúp cô không cần nằm vùng nữa rồi, rốt cuộc không cần lo lắng mình đột nhiên biến mất ở xứ người rồi.
Mặc dù công việc liều mạng rất kí©ɧ ŧɧí©ɧ, còn có thể trải nghiệm những vui thú bất đồng trong cuộc sống, nhưng với điều kiện tiên quyết là bảo toàn tính mạng. Mạng đã mất, thì lấy cái gì mà chơi a.
Có ba trăm vạn Dollar, cô sẽ kêu Dịch Đình không cần liều mạng đóng cái điệu bộ như diễn tuồng rồi, người mẫu chó má gì chứ, vì giữ vóc người mà ba bữa cơm đều không được ăn. Một lần vì tham gia tranh tài quốc tế còn phải nhịn ăn, cuối cùng tuột huyết áp té xỉu nên không thể tiến vào vòng bán kết. Lúc ấy đã nói Dịch Đình không cần làm người mẫu nữa, nhưng cô ấy cố tình không nghe, nói mình trừ người mẫu ra cái gì cũng không biết làm.
Thật không hiểu nổi Dịch Đình, nhìn ngoài mặt thì quang vinh chói lọi , nhưng trên thực tế ngay cả ba bữa cơm cũng khó nuốt, khổ cực như vậy làm gì? Nhưng từ giờ không giống nữa, đã có ba trăm vạn Dollar, Dịch Đình không cần khổ cực như vậy, mình cũng không cần cả ngày lo lắng mạng nhỏ, càng không cần sợ già rồi không kiếm được tiền phải đi nhặt ve chai.
Trong khi Y Hi Nhi đang cầm chi phiếu bắt đầu ảo tưởng tương lai xinh đẹp, chi phiếu đã không cánh mà bay rồi.
Nháy mắt mấy cái, nháy mắt mấy cái nữa, " Chi phiếu đâu? Chi phiếu của tôi ở nơi nào?" Y Hi Nhi cơ hồ là nhảy dựng lên, tìm chung quanh, đây chính là sinh mạng của cô.
"Ai, chú hỏi con trước, con có nghe không? Đến tột cùng làm sao con nhìn ra được?" Đoan Mộc Thác buồn bực kêu lên , nha đầu này làm sao tiến vào thế giới của mình triệt để như thế, một khi bắt đầu thì như đi vào cõi thần tiên mặc cho người ta như thế nào cũng không được.
Y Hi Nhi căn bản không nghe lời nói của Đoan Mộc Thác, một lòng đặt ở tấm chi phiếu, nằm trên mặt đất liều mạng tìm kiếm."Chi phiếu chi phiếu, chi phiếu đâu?"