Hứa Cho Em Một Đời Ấm Áp

Chương 45

Trở lại bàn, Lỗ Hành vẫn vừa nhai quẩy vừa nhìn hai người họ, “Hai người định diễn trò ngọt ngào cho tôi xem đấy à?”.

“Không rỗi rãi đến mức đó đâu, tiểu thư, cô muốn ăn, muốn uống thì nhanh lên. Gây chuyện xong rồi thì đi nhanh cho”.

“Bùi Trung Khải, anh đúng là đồ vong ân bội nghĩa, không có tôi, liệu anh có theo đuổi được Hứa Ảo không?”.

Cố Hứa Ảo đang quét mứt hoa quả vào miếng bánh mỳ, không xen vào đối thoại của hai người. Bùi Trung Khải nhìn Cố Hứa Ảo một cái, rồi kéo dài giọng, nói: “Tôi phải có cách của tôi chứ”.

“Hứa Ảo, cậu nhìn điệu bộ hung hăng của anh ấy này. Hừ, Hứa Ảo, đừng có vội nhận lời anh ấy, hãy thử thách cho thật kỹ đã. Muốn làm anh rể của tôi, thì anh phải đợi cho bà dì này nói tốt về anh đã nhé.

“Chúng tôi không kết hôn đâu, cô đừng có mà tưởng bở nhé, không có cơ hội đâu”. Bùi Trung Khải để tay lên vai của Cố Hứa Ảo, rồi khẽ kéo cô về phía mình, nhìn Lỗ Hành vẻ thách thức.

“Bùi Trung Khải, anh là người lớn rồi đấy, tôi không đấu lại được với anh”. Lỗ Hành kêu lên.

Cố Hứa Ảo ngồi thẳng người lên, mỉm cười, “Anh ấy đã là người lớn rồi thì mình phải lấy anh ấy à? Đâu ra lý lẽ ấy thế?”.

Lông mày của Bùi Trung Khải nhíu lại, bàn tay để trên vai Cố Hứa Ảo hơi dùng lực. Cố Hứa Ảo khẽ liếc mắt nhìn anh, người khác nhìn thì tưởng đó là cái nhìn nũng nịu, nhưng sao anh lại thấy nó không bình thường, ánh mắt ấy đầy ẩn ý, vừa có đôi chút chẳng mấy quan tâm, vừa có đôi chút nhạo báng, xem ra, chủ đề hôn nhân không phải là một chủ đề hay.

“Không lấy thì không lấy chứ sao, bây giờ hai người có khác gì lấy nhau đâu. Tôi không phải cha, không phải mẹ, cần gì phải lo lắng”. Nói xong, Lỗ Hành uống sữa ừng ực, rồi đứng dậy, đẩy chiếc cốc sang một bên, “Tôi đi làm visa đây, hai người cứ ăn đi nhé”.

“Hôm nay có phải đi làm không?”. Bùi Trung Khải hỏi Cố Hứa Ảo với vẻ không yên tâm, vừa rồi trong lúc nói đùa anh đã nói bừa và quên mất điều kiêng kỵ của cô. Nhớ có một lần vì bị dồn quá mức, Cố Hứa Ảo đã nói, “Bùi Trung Khải, anh cứ nhắc đến hai chữ hôn nhân với em, anh thực sự là muốn kết hôn hay sợ em bỏ chạy?”. Cô đã nói đúng phần nào suy nghĩ của anh, nên trong chốc lát anh cứng họng. ✯ Lê ✯ Quý ✯ ๖ۣۜĐônĐúng là anh có ý thăm dò và đùa vui. Sau đó anh biết, hai chữ “hôn nhân” là cái hố không thể vượt qua trong lòng Cố Hứa Ảo. Anh thực sự không hiểu, những cô gái khác thì chỉ mong kết hôn ngay với bạn trai để yên tâm một bề, nhưng còn cô, sao cô lại sợ hôn nhân đến vậy? Hôm ny anh đã hùa theo với Lỗ Hành, thiếu thận trọng nên đã lại nhắc đến vấn đề kết hôn, lại còn nói là chúng tôi không kết hôn, lại động đến điều tối kỵ rồi.

“Từ trước tới giờ em không bao giờ kỳ kèo chuyện lương bổng, ngày công chỉ còn thiếu một ít nữa thôi. Không còn sớm nữa, em đi nhờ xe anh đến bến tàu điện ngầm”.

“Đi cùng hay hơn”. Bùi Trung Khải thấy Cố Hứa Ảo không giận, bèn được đằng chân lân đằng đầu. Anh sợ những câu nói về hôn nhân lại khiến cho Cố Hứa Ảo không vui. Anh đoán trong lòng Cố Hứa Ảo đang cố gắng chống lại ý nghĩ ấy.

Xe dừng lại bên vỉa hè, Cố Hứa Ảo nhắm nghiền hai mắt, Bùi Trung Khải nhìn kỹ cô một lúc lâu, mãi cho tới lúc có tiếng còi xe giục ở phía sau anh mới lên tiếng khẽ gọi cô.

Dường như Cố Hứa Ảo đã ngủ thật, cô mơ màng mở mắt ra, ngơ ngác mấy giây rồi cúi đầu nhìn chiếc đồng hồ trên tay, hốt hoảng: “Sắp muộn rồi, không biết có kịp chuyến tàu điện nhanh nhất không nữa”. Nói xong, cô cầm túi lên mở cửa định đi, tay trái liền bị Bùi Trung Khải giữ lại.

“Không hôn từ biệt sao?”.

“Có thể sửa lại một chút không, là goodbye kiss, không đến mức kịch tính như hôn từ biệt”. Cố Hứa Ảo nói xong, ghé lại khẽ hôn nhẹ lên má của Bùi Trung Khải, nháy mắt tinh nghịch với anh, nhảy xuống xe, rồi chạy vào ga tàu điện ngầm trong tiếng còi xe giục giã từ phía sau. Bùi Trung Khải đưa tay lên sờ vào chỗ đôi môi đỏ vừa chạm vào, hé miệng cười rồi lái xe đi, chút nghi ngại trong lòng đã được dẹp bỏ.

Đứng bám vào tay vịn của tàu điện, rất khó đóan được tâm trạng của Cố Hứa Ảo. Cô cười nhạo mình sao lại có thể tham lam đến vậy, sao lại có thể buông thả mình, lại còn muốn nhiều hơn, chẳng phải bây giờ rất tốt sao?

Ở công ty, Cố Hứa Ảo bận rộn suốt nửa ngày. Lỗ Hành gọi điện tới, nói trong nước mắt, bảo cô đến một nơi. Cố Hứa Ảo thực sự không biết mình đã trở thành chị từ bao giờ, trong một thời gian mấy tháng từ một người định sống độc thân đến hết đời bỗng nhiên cô có bạn trai và có thêm một người em gái.

Nhìn Lỗ Hành đang dựa vào bức tường kính nước mắt lưng tròng như ở chỗ không người, tình cảm chị em trong cô bỗng chào dâng, cô nói: “Bây giờ đang là mùa xuân, gió to, khóc là da mặt sẽ nhăn nheo đấy”.

Lỗ Hành vẫn cứ khóc, “Mình thực sự là một đứa ngốc, cậu nghĩ mà xem”.

Cố Hứa Ảo kéo Lỗ Hành tới một góc khuất gió, lau nước mắt cho cô, không nói câu nào, hình như có điều gì đó đang chạm đến tình cảm của cô.

Một hồi lâu sau, cô mới lên tiếng: “Hay là chúng ta đi uống chút gì cho ấm?”.

Lỗ Hành ôm vai Cố Hứa Ảo vào quán cà phê trong tầng một của tòa nhà.

Sau khi uống xong cà phê, Lỗ Hành lên tiếng: “Mình đã nhìn thấy bọn họ. Ở Bắc Kinh”.

Cố Hứa Ảo khẽ nhíu mày, không hiểu Lỗ Hành đang nói gì.

“Bọn họ không ở Mỹ, mà ở Bắc Kinh, mình thì vẫn một lòng một dạ nghĩ đến chuyện sang nước Mỹ. Thế là mình đỡ được tiền vé. Mình đã gặp bọn họ ở đây”. Lỗ Hành nói một hồi, rồi bỗng nhiên cười, “Cậu nghĩ mà xem, thật buồn cười, mình lại không có tư cách gì để đến trước mặt họ mà bắt quả tang, chỉ còn biết chạy một mình đến đây mà khóc. Khóc xong rồi mới nghĩ, rốt cuộc thì gây được chuyện gì, mình học luật mà lại quên mất, mình mới là người danh không chính, ngôn không thuận”.

Lúc này Cố Hứa Ảo mới hiểu ra chuyện, anh chàng hàng xóm và cô bạn gái ở cùng đã về nước, họ đang ở Bắc Kinh, và Lỗ Hành đã tình cờ thấy họ. Cô năm lấy bàn tay của Lỗ Hành, nói với vẻ xót thương: “Thực ra, nhìn rõ cũng chưa hẳn đã là một chuyện xấu”.

“Mình cũng nghĩ như vậy”. Uống nốt ngụm cà phê cuối cùng, Lỗ Hành đưa mu bàn tay quệt mép, nói với vẻ thoải mái, “Hứa Ảo, cậu có thể ở cùng mình một lúc được không?”.

Chuyện rất tình cờ, trước khi đi làm visa, Lỗ Hành đến làm thủ tục mở tài khoản ở một ngân hàng có vốn nước ngoài, cô lo nếu chẳng may phải ở lại Mỹ trong thời gian dài. Đúng lúc nhân viên ngân hàng đang tư vấn cho cô thì một giọng nói rất quen cất lên, và cô nhìn thấy bóng dáng cao cao của anh hàng xóm lướt qua phía bên kia tấm kính, bên cạnh còn có cả một cô gái tóc dài.

Lỗ Hành giữ chặt lấy trái tim đang muốn bứt ra khỏi l*иg ngực, sững sờ vì đau khổ. Cô nhìn theo anh hàng xóm đi vào một ngôi nhà nhỏ. Khoảng hơn hai mươi phút sau, trở ra, cô cũng chạy ra theo, anh hàng xóm gọi một chiếc xe taxi, cô cũng gọi một chiếc xe khác và đi theo đến đây. Cô không biết phải làm gì mà chỉ đi theo một cách vô thức. Đường đường là thiên kim tiểu thư của chủ tịch hội đồng quản trị thế mà lại phải làm cái việc xấu hổ là đi theo người tình. Mãi cho tới khi nghe tiếng chuông điện thoại réo, nhìn vào thì thấy đó là điện thoại của mẹ, cô mới vội vàng chạy tới nấp vào sau chiếc trụ này. Dường như mẹ đã đoán biết được cô đang gặp khó khăn, nên chỉ nói cho cô biết rằng đã cho cô một tài khoản và đã gửi tiền vào đó, dặn cô cho dù gặp phải chuyện gì thì cũng không được quên chăm sóc bản thân.

Cú điện thoại đơn giản nhưng giống như một tia chớp khiến cho đầu óc của Lỗ Hành tỉnh táo trở lại và nhìn thấy hai người kia đang thì thầm thân mật, còn mình thì không biết bị xui khiến làm những việc hèn kém từ khi nào. Cô bước nhanh ra và khóc ròng, không đi theo hai người nữa, những trái tim thì vẫn không sao kìm lại được, khiến đôi chân lại loạng choạng định đi theo, cô gái kia hình như chính là cô gái mà cô đã nhìn thấy qua webcam.