Quyến Rũ Vợ Yêu: Chồng Ngốc Không Nên Thế!

Chương 42: Tôi là Nguyệt Tích Lương!

Một cô gái, một cô gái với mái tóc đen tuyền buông thõng sau lưng, không một món đồ trang sức đắt tiền, cô như bước ra từ trong tranh vẽ, quý khí và dịu dàng. Bộ váy xanh nhạt quá đầu gối giản dị nhưng nhìn kỹ thì lại là chất vải lụa tơ tằm thượng hạng được bán đấu giá bên tận nước ngoài, có tiền cũng không mua được.

Đẹp quá!

Trên đời còn có người con gái đẹp tựa thiên tiên như thế sao?

Bất ngờ qua đi, Tinh Lạc hoàn hồn nhận ra đây không phải là cô gái váy trắng ở phim trường lần trước ư?

Lần đó gặp gỡ là một thoáng kinh hồng ngắn ngủi lại xa xời, lần này thì khác, hai người đứng cách nhau không đến một mét. Đứng gần như vậy mới thấy nét đẹp của đối phương không phải dạng tầm thường, là con gái nhưng cũng không kìm được mà mê say.

Cô gái mỉm cười, nhân lúc Tinh Lạc không kịp phản ứng cầm tay cô lên, lấy trong túi xách ra một lọ nhỏ bạch ngọc, đổ ra một ít thuốc cao bôi vào vết bầm tím trên cổ tay Tinh Lạc, nhỏ giọng.

“Xin chào, chúng ta lại gặp nhau rồi.”

Cổ tay là một mảnh mát lạnh thư sướиɠ, cảm giác đau nhức dường như không còn. Tinh Lạc kinh nghi cảm thán công dụng kỳ diệu của thứ thuốc cao lần đầu nhìn thấy, cô mở miệng.

“Xin chào, cô quen biết tôi sao?”

Cô gái đạm nhiên lắc đầu, bình tĩnh cất đồ, nói.

“Trước không quen, bây giờ sẽ quen.”

Tinh Lạc bật cười, không thể nghi ngờ là cách trả lời của cô gái đã làm cô có hảo cảm.

Hai cô gái xêm xêm bằng tuổi đứng cạnh nhau không coi ai ra gì cười nói, quan trọng hơn là cả hai người đều đẹp nghiêng nước nghiêng thành, chói mù mắt mấy gã đứng cạnh.

Tên thiếu gia nhà giàu quệt nước miếng rơi vãi, không cam tâm mình bị ngó lơ, hắn gắt gỏng.

“Người đẹp, cô phá hỏng chuyện tốt của bản thiếu gia rồi, cô phải đền bù cho bản thiếu gia! Nếu không đừng hòng rời đi!”

Thu hoạch ngày hôm nay khá thật! Một lúc có hai đại mỹ nữ vào tay, hắn đêm nay phải uống thêm viên thuốc tráng dương mới được!

Cô gái nghiêng nghiêng đầu, vài sợi tóc đen nhánh rơi trên bả vai, mắt phượng khẽ nhếch.

“Nhưng mà tôi gọi người đến rồi, không tin nhìn xem…”

Đúng như lời của cô gái, bên kia bảo vệ khách sạn đang hướng bọn họ đi tới, chắc hẳn trước đó cô gái đã mật báo với bảo vệ rằng ở đây có cuộc ẩu đả.

Tên thiếu gia nhà giàu còn định vớt vát cái gì thì bị đàn em kéo giật lại, đàn em hắn dè chừng nhìn cô gái mới đến, biết rõ bối cảnh sau lưng cô không dễ chọc. Gã ta thì thầm vào tai tên nhà giàu một lúc, sắc mặt hắn lặp tức biến đổi, hậm hực quay người.

“Chúng ta đi!”

Cô gái cười đến vui vẻ, vẫy vẫy tay.

“Không tiễn!”

Đợi mấy người chướng tai gai mắt không còn ở ban công làm ô uế không khí nữa, cô gái mới thả lỏng cơ mặt, bĩu môi.

“Tí nữa mấy người còn nguyên vẹn về nhà thì lão nương đi đầu xuống đất.”

Tinh Lạc xoa cằm, đôi mắt ngậm ý cười, bỗng dưng lên tiếng.

“Vừa rồi cô vẩy cái gì vào người bọn hắn?”

Khi cô gái đi lướt qua, Tinh Lạc tinh ý nhìn thấy ống tay áo của cô ấy động động, một lượng nhỏ bột phấn màu trắng nhạt phát tán trong không khí, theo chiều gió bám vào người tên thiếu gia nhà giàu và đàn em của hắn.

Bọn hắn thế mà lại ngu ngốc không phát giác mảy may!

Không biết nên nói động tác cô gái xảo diệu hay bọn người kia là gà mờ nữa…

Cô gái khựng người lại, vô nại vuốt vuốt mũi thanh tú.

“Ai nha, đều bị cô chứng kiến hết rồi. Không có gì đặc sắc đâu, chỉ là một ít độc cỏn con, lát nữa cô sẽ biết tác dụng.”

Đúng vậy, cô vốn chúa ghét hạng người háo sắc ỷ ta đây có chút tiền mà ra oai, cưỡng ép con gái nhà lành. Không dạy cho bọn hắn một bài học nhớ đời thì cô không phải là hậu nhân nhà họ Nguyệt.

Độc?

Không gây chết người chứ?

Khóe môi Tinh Lạc co rút, thế nhưng cô không những không sợ cô gái có độc mà còn cảm thấy hai người là cùng một loại người.

Tinh Lạc chủ động chìa tay ra giới thiệu.

“Tôi là Du Tinh Lạc, hân hạnh được làm quen.”

Cô gái giơ bàn tay nhỏ nhắn mềm mại nắm lấy bàn tay cũng nhỏ nhắn nhưng đầy vết chai sần của Tinh Lạc, đáp.

“ Tôi là Nguyệt Tích Lương, tôi có thể gọi cô là Lạc Lạc không?”

Nguyệt Tích Lương? Nguyệt Tích Lương…

Tên thật dễ nghe, như là tiếng chuông trong trẻo kêu vang trong một đêm trăng sáng vậy.

“Được!”

………

“Sếp, anh thật sự muốn đeo cái mặt nạ này vào bữa tiệc? Người ta là buổi tiệc công chiếu phim, đâu phải là tiệc hóa trang đâu…”

Hai người đàn ông đeo mặt nạ nửa mặt đang thẳng tiến vào hội trường tổ chức tiệc tối của đoàn làm phim, một trong hai người không ngừng khuyên ngăn người còn lại, anh ta xấu hổ cúi gằm mặt tránh ánh mắt tò mò của những người xung quanh.

Người đi trước thân hình cao lớn rắn chắc, âu phục màu đen chỉnh tề, hàng cúc áo mạ vàng thời thượng và sang trọng. Một nửa mặt của anh giấu trong lớp mặt nạ, một nửa mặt lộ ra ngoài là sống mũi thẳng tắp, môi mỏng phớt hồng và tròng mắt đen thâm thúy.

Anh không để ý vị trợ lý nói liến thoắng bên tai, phán câu xanh rờn.

“Gọi cho quản lý khách sạn, biến nó thành buổi tiệc hóa trang.”

Nói đùa! Không đeo mặt nạ thì Tinh Lạc sẽ nhận ra anh là Bạch Kỳ ngay! Anh còn muốn sống dài dài…

Buổi tiệc hóa trang thì buổi tiệc hóa trang, miễn nó thích hợp để anh che giấu thân phận thật là được.

Trợ lý lau mồ hôi, ai oán kêu Bạch Kỳ yêu sách, chèn ép cấp dưới là giỏi. Nhưng ai bảo anh ta nhân từ độ lượng, là một nhân viên gương mẫu năm tốt đây?

Gọi điện thu xếp mọi thứ ổn thỏa, trợ lý nghe thấy tiếng ồn ào ở một góc hội trường, tất cả mọi người chạy lại đấy ghé tai nhau chỉ chỉ trỏ trỏ. Lòng hiếu kỳ nổi lên, anh ta cười hì hì nói.

“Sếp, đằng kia có chuyện gì thú vị kìa, chúng ta ra xem thử?”

Bạch Kỳ hời hợt đảo mắt liếc qua, giữ nguyên bộ dáng lạnh lùng như tảng băng trôi, mồm nhanh hơn não.

“Không hứng thú.”

Trợ lý: “…”

Xem chút thôi! Xem chút thôi không được à? Đồ bá đạo tổng tài!

Mới mắng xong câu ‘bá đạo tổng tài’, vị tổng tài nào đó tự nhiên phanh gấp làm trợ lý suýt nữa đâm sầm vào lưng anh.

Bạch Kỳ xoay người, nhìn lại nơi náo nhiệt vừa rồi, đổi ý nhanh như chong chóng, lật mặt nhanh hơn lật bánh tráng.

“Đi xem.”

Anh chàng trợ lý không hiểu mô tê ra làm sao chạy theo chân sếp tổng, cho đến lúc anh ta thấy bóng dáng yểu điệu của thiếu phu nhân trộn lẫn trong đám người, trợ lý trực tiếp cạn lời.

Thảo nào! Người làm sếp có hứng thú thì chỉ có thiếu phu nhân!

Sếp, anh thật không có tiền đồ!

Tinh Lạc và Nguyệt Tích Lương trong một thời gian ngắn đã thân thiết như đôi bạn thân tâm giao, hai người tâm sự chán chê, hiện tại lại tập trung tinh thần theo dõi thành quả thuốc độc phát tác của Nguyệt Tích Lương.

Như Nguyệt Tích Lương nói, cô đã đặt cho loại độc này một cái tên rất kêu - Điệp Mộng Phấn.

Điệp Mộng, nghe thì rất thanh nhã, rất văn thơ, nhưng công dụng của nó lại làm người ta đỏ mặt tía tai, gần giống như thuốc kí©ɧ ɖụ©.

Tên thiếu gia nhà giàu bị trúng độc nhiều nhất, hắn ta lăn lộn dưới đất cởi bỏ quần áo không ngừng rêи ɾỉ, những gã đàn em thì thở hồng hộc, mặt mày đỏ ửng, dâʍ ɭσạи sờ mó thiếu gia nhà mình. Điều kỳ lạ là… bọn hắn không sàm sỡ phụ nữ, duy độc sàm sỡ đàn ông. Nói đúng hơn là bọn hắn đang sàm sỡ lẫn nhau, tràng cảnh dâʍ ɭσạи không nói thành lời. Nếu cứ tiếp diễn như vậy, Tinh Lạc sợ bọn hắn sẽ ‘thông cúc’ nhau ở ngay tại hội trường mất.

“Ha ha ha, thống khoái! Lão nương cho các ngươi chơi tập thể luôn!”

Nguyệt Tích Lương phấn khích cười tà, cô lấy điện thoại chụp ảnh lia lịa, định mang về làm tư liệu viết truyện Boys Love.

Nguyệt Tích Lương xuất thân từ dòng tộc có truyền thống Đông y, cô thừa hưởng truyền thừa y học của gia tộc nên những thứ thuốc cô dùng hơi khác biệt so với thuốc hiện đại. Khác biệt cả về hình thức lẫn chất lượng nha!