Không tiếp tục nhìn Bạch Tỉnh Nhiên đi lướt qua cô, Tinh Lạc gõ nhẹ ngón tay trên đùi, vừa ăn táo vừa ngẫm nghĩ, động tác thong thả, ưu nhã nhưng không mất đi năng suất, quả táo rất nhanh chỉ còn lại phần lõi. Tinh Lạc chép miệng, chuẩn xác ném lõi táo vào thùng rác phía xa xa, rút khăn giấy lau tay kỹ càng. Chiếc tai nghe không dây trên tai khẽ rung, cô ngược lại không vội vàng, lau tay xong mới sờ vào tai nghe một cái, lên tiếng.
“Có chuyện mau nói, có rắm mau thả, Tinh Lạc xinh đẹp của anh chuẩn bị đi ngủ.”
Đầu dây bên kia có tiếng thở dài đầy bất lực cùng vô nại. Trong căn phòng hiện đại xa hoa, một người đàn ông mặc âu phục chỉnh tề ngồi trên ghế giám đốc, mái tóc nâu bồng bềnh chải chuốt gọn gàng, đôi mắt nhuốm màu chiều tà đỏ rực bên ngoài cửa kính. Trên tay anh là một ly rượu vang, rượu vang thượng hạng tỏa mùi hương hấp dẫn mê say.
Chênh lệch múi giờ giữa nước ngoài và trong nước đúng là không vui chút nào. Anh tan làm thì cô đi ngủ, cô ngủ dậy thì anh bắt đầu chìm vào giấc nồng, kết quả là những cuộc điện thoại càng ngày càng ít.
“Sao cô biết tôi sẽ gọi?”
Tinh Lạc ăn xong bát mỳ và táo rồi vẫn còn cảm thấy chưa đủ, cô nhón lấy quả nho bỏ vào miệng, thản nhiên nói.
“Tôi lạ gì anh nữa, làm bạn thân với anh bao nhiêu năm, tôi không hiểu tính anh sao? Nói đi, là tên Lucas kia đã bép xép đúng không? Tôi phải xử anh ta!”
Một tiếng trước nói chuyện với Lucas xong Tinh Lạc đã hối hận rồi. Lucas thằng nhãi nhép có biết giữ mồm giữ miệng là cái gì đâu, anh ta không vác loa thông báo cho cả thế giới là còn may.
Ngô Vũ Hằng nhíu mày, với tâm trạng tồi tệ hiện tại thì anh không thể nào trêu đùa với cô được, anh cao giọng.
“Tinh Lạc, đừng lấy Lucas ra làm lá chắn, cô có biết cô đang làm cái gì không? Tôi chẳng lẽ không có quyền biết chuyện này?”
Cô… rốt cuộc coi Ngô Vũ Hằng tôi là cái gì? Tôi ở trong lòng cô không cả bằng Lucas?
Tinh Lạc im lặng độ vài giây, cô nhận ra cảm xúc của Ngô Vũ Hằng không được ổn định. Cô không hiểu, đây là chuyện riêng của cô, anh lo lắng thay cô ư? Tinh Lạc mặc định đó là sự quan tâm chân thành của một người bạn và… cô trân trọng nó.
“Vũ Hằng, chính vì anh hay bị kích động nên tôi mới không vội nói với anh. Tôi biết tôi đang làm gì, tôi biết tôi cần gì và tôi biết mục đích chính tôi về nước là gì. Anh cũng rõ ràng mà…”
Ngô Vũ Hằng nhắm hờ mắt lại bình ổn tâm tình, anh đặt ly rượu sang bên cạnh, trầm trầm đáp trả.
“Nhưng đây là kết hôn, là việc chung thân đại sự. Tinh Lạc, cô cam chịu một cuộc hôn nhân không có lễ cưới, không có nhẫn, không có thề ước sao?”
Có trời mới thấu khi Ngô Vũ Hằng nghe tin Tinh Lạc kết hôn với Bạch Kỳ anh đã sốc tới mức nào. Điều đầu tiên anh nghĩ đến là Tinh Lạc bị Hạ Mai gài bẫy ép buộc, bởi vì danh tiếng Bạch Kỳ trong giới thượng lưu thấp như vậy, cô mới không thèm tự nguyện cưới anh ta. Nhưng không, những câu nói sau đấy của Lucas đã làm Ngô Vũ Hằng chấn động hơn nữa.
Cô tự nguyện!
Tinh Lạc nguyện đổi năm năm hôn nhân để lấy sự ủng hộ của Bạch gia cũng như tập đoàn Bạch thị.
Cô điên rồi à?
Cô ăn đồ ăn trong nước nên đầu óc cô bị chập mạch?
Kể cả có là hợp đồng hôn nhân đi chăng nữa thì Ngô Vũ Hằng vẫn không thể chấp nhận. Trong khi mấy năm nay anh cố gắng nhiều đến vậy…
Tinh Lạc cười nhạt, cô ngắm nhìn dinh thự Bạch gia tráng lệ, tuy hiện đại lại hơi hướng phong cách cổ điển, so với nhà họ Du thì không biết tốt hơn gấp bao nhiêu lần.
“Vũ Hằng, đây là năm nào rồi mà anh còn quan trọng hóa vấn đề hôn nhân? Kết hôn được thì ly hôn được, không ai bắt ép được Du Tinh Lạc tôi làm việc tôi không muốn. Chẳng qua tôi nghĩ… kết hôn với Bạch Kỳ cũng không phải là không có ích với công cuộc trả thù của tôi…”
Ngừng một lúc, Tinh Lạc vui vẻ tiếp lời.
“Ai da! Anh đừng lo nghĩ quá làm gì. Đợi tôi đúng năm năm, năm năm sau tôi sẽ trở lại nhập bọn với hội độc thân các anh, tỷ đệ chúng ta cùng nhau xông pha!”
Ai làm tỷ đệ với cô?!
Nhỏ tuổi nhất mà cứ muốn làm đại tỷ, được chiều sinh hư!
Ngô Vũ Hằng không kìm được nhếch môi cười, nhưng anh cười trong thoáng chốc thôi rồi tắt ngúm. Ngô Vũ Hằng ho khan, tự nhủ không được để Tinh Lạc dắt mũi đánh trống lảng.
“Khụ! Nếu như cô định trả thù thì các anh em ở đây sẵn sàng làm chỗ dựa cho cô mà, chúng tôi cũng không phải dân ăn chay. Hà cớ gì cô phải bán mình cho Bạch gia?”
Bán mình?
Đuôi lông mày Tinh Lạc giật giật liên hồi, kiềm chế ý muốn ngắt máy ngay lặp tức.
Nói khó nghe thế cha nội!
Thứ nhất tôi không phải gái nhà chứa, thứ hai tôi không phải đồ vật. Bán là bán thế nào?! Cái này gọi là thỏa thuận có lợi đôi bên, sòng phẳng, công bình, bác ái.
Bán thật thì bà đây lỗ chỏng vó ra đấy! Bà đây không có rẻ mạt tầm thường nha! Là mỹ nhân hàng hiếm cần được bảo tồn!
Bạn nhỏ họ Du điên cuồng tự luyến trong lòng, ngoài mặt thì làm ra vẻ quang minh lỗi lạc, trả lời.
“Tôi không muốn làm phiền mọi người, thời gian ở nước ngoài mọi người giúp đỡ tôi đủ rồi, vũng nước đυ.c này tốt hơn hết các anh không nên dính vào. Thù của tôi, tôi tự trả!”
Cô không thích nợ ai bất cứ một cái gì cả, cho dù là bạn bè.
“Vậy được…”
Tinh Lạc đã nói đến vậy thì Ngô Vũ Hằng cũng không tiện nhiều chuyện nữa, bất quá anh vẫn băn khoăn về đối tượng kết hôn của cô. Nói thật… Bạch Kỳ kia không xứng với người con gái xinh đẹp đầy bí ẩn này. Nghĩ nghĩ, Ngô Vũ Hằng không tự chủ buột miệng.
“Sống với một người… ừm… không bình thường, cô có ổn không?”
Tinh Lạc nghịch nghịch móng tay sơn bóng màu hồng phấn, nhớ đến dáng vẻ ngốc nghếch khờ khạo của Bạch Kỳ, cô phì cười.
“Cũng thú vị lắm. Khá đáng yêu!”
Tinh Lạc không thích trẻ con, cô tưởng Bạch Kỳ cũng không khác trẻ con là bao nên lần đầu gặp anh cô đã không thích anh, còn thấy phiền hà. Nhưng dần dà, cô ngộ ra Bạch Kỳ khác với trẻ con bình thường, anh không dễ dàng khóc, nghe lời, sức khỏe tốt và quan trọng nhất là đẹp trai. Khuôn mặt đẹp trai của Bạch Kỳ càng xem càng thấy đẹp. Vì anh đẹp trai nên cô sẽ tha thứ cho sự ngu ngốc vô bờ bến.
Ngô Vũ Hằng cười theo Tinh Lạc, các múi cơ trên mặt giãn ra, không còn cau có căng thẳng nữa, yên tâm phần nào. Để xoa dịu bầu không khí nặng nề mà mình tạo ra, anh đùa cợt.
“Tôi cầu phúc cho anh ta không bị cô bắt nạt.”
Tinh Lạc xị mặt, không cho là đúng phản bác.
“Chồng của tôi, tôi được phép uốn nắn, uốn đến khi nào ngoan ngoãn thì đạt tiêu chuẩn.”
Chồng à?
Nghe Tinh Lạc gọi Bạch Kỳ là chồng một cách thoải mái, Ngô Vũ Hằng hơi hụt hẫng liễm mắt, cầm ly rượu uống cạn. Ly rượu vang vì rót ra quá lâu không uống mà có vị đăng đắng, chua chua. Anh dùng hết dũng khí nói ra lời chôn sâu tận đáy lòng.
“Tinh Lạc, dù mai sau như thế nào thì tôi vẫn sẽ là hậu thuẫn vững chãi cho cô. Hứa đấy!”
Tinh Lạc thừa nhận, cô bị rung động bởi lời hứa đột ngột của Ngô Vũ Hằng. Nói không cảm động là giả, thử nghĩ mà xem, Tinh Lạc trên đời này đâu còn mấy ai để thật tâm tin tưởng? Mẹ cô qua đời sớm, ba cô thì không thấy liên lạc mảy may, tất cả tin tức về ba đều bị nhà họ Du chặn đứng. Bốn năm trước đầy rẫy thị phi bất phân đen trắng, bị đuổi ra nước ngoài không nơi nương tựa, Tinh Lạc thiếu chút nữa rơi vào trầm cảm, tự bó mình một góc. Nếu không phải Ngô Vũ Hằng, Lucas và một số người bạn xuất hiện kéo cô từ vũng bùn vực dậy, có lẽ cô sẽ không được vui vẻ, lạc quan như bây giờ.
Tinh Lạc hít hít mũi, vén mái tóc dài ngược ra sau, vành mắt ửng hồng.
“Cảm ơn.”
“Không có gì…”
Cúp máy, mặt trời lúc này cũng đã lặn, Ngô Vũ Hằng chăm chú nhìn màn hình điện thoại không biết đang suy tư cái gì. Hình nền điện thoại anh là ảnh một cô gái kiều diễm choàng tay một anh chàng điển trai, cô gái cầm bằng tốt nghiệp đại học, giơ tay chữ V cười tít mắt, chàng trai thì quay mặt nhìn cô gái một cách âu yếm, tình cảm đong đầy. Tiếc rằng cô gái ấy chỉ mải hướng ống kính tạo dáng mà không biết tâm tư chàng trai dồn hết về phía mình, vô tư và hồn nhiên như vậy…