Chương 47: Hội nghị năm nước
Trong xe ngựa, Ngũ công tử dựa nửa người trên ghế nhìn thẻ tre trong tay. Hai thiếu nữ sinh đôi thanh lệ ngồi phía sau hắn, một trái một phải xoa nắn bả vai cho hắn. Lư hương được khảm ở giữa xe lượn lờ bay ra một làn khói mỏng.Mà bản thân Ngũ công tử, mặc áo trong màu xanh nhạt, bên ngoài tùy ý khoác một kiện áo choàng màu xanh.
Lúc này trong xe , tràn đầy một cỗ hơi thở phú quý an nhàn.
Tôn Nhạc thấy thế, chậm rãi thối lui đến vách tường xe ngựa, im lặng ngồi xổm xuống.
Chỉ chốc lát sau, màn xe lại mở ra, A Phúc cũng vào trong.
A Phúc đi đến bên trái Tôn Nhạc cũng ngồi xổm xuống, “Ngũ công tử, phải lên đường rồi.”
Ngũ công tử gật gật đầu, cũng không nói lời nào.
Chỉ chốc lát, bên ngoài có người thét to một tiếng, xe ngựa liền đung đưa.
Xe ngựa đung đưa có điểm lợi hại, Ngũ công tử buông thẻ tre, lưng tựa về phía sau, dựa vào sập nhắm mắt dưỡng thần.
A Phúc quay đầu nhìn Tôn Nhạc cười nói: “Tôn Nhạc có phải là lần đầu tiên ngồi xe ngựa không?”
Tôn Nhạc đáp nhẹ: “Vâng.”
A Phúc khen: “Ngươi không tồi nha, mặc kệ ở địa phương nào đều thực an tĩnh.” Tôn Nhạc thấp giọng nói: “Tạ Phúc đại ca khích lệ.”
A Phúc ha ha cười nói: “Đây không tính là khích lệ. Nếu không bởi vì điểm này của ngươi Ngũ công tử cũng sẽ không gần đến giờ xuất hành thì nghĩ tới chuyện bảo ngươi cùng đi.” Nói tới đây hắn dừng một chút“Lúc này gọi ngươi đi là tham gia hội nghị năm nước.”
” Hội nghị năm nước?”
Tôn Nhạc kinh ngạc hỏi.
A Phúc gật đầu nói: “Đúng là, Tề quốc chúng ta cùng Lương, Trần, Yến, Triệu bốn nước, sĩ tử tài trí tụ tập các nơi cũng tụ hội một lần.”
Đối diện với ánh mắt sáng trong suốt của Tôn Nhạc, A Phúc nở nụ cười,“Cảm thấy hứng thú phải không? Lần tụ hội này sẽ rất náo nhiệt, ba năm mới có một lần. Tiểu nha đầu vận khí không tệ, lần này có thể mở rộng tầm mắt.”
Tôn Nhạc kinh hỉ đáp: “Vâng.”
A Phúc nở nụ cười.
Lúc này, Ngũ công tử thản nhiên mở miệng, “Tôn Nhạc, đọc cho ta nghe” dứt lời, hắn đem thẻ tre ném tới.
Tôn Nhạc vươn tay tiếp nhận, mở thẻ tre ra chậm rãi đọc lên.
Nội dung cuốn thẻ tre này là một ít lý luận quan hệ giữa Âm Dương Ngũ Hành cùng trị quốc an bang. Có điểm giống ngôn luận của các nhà âm dương thời Chiến quốc mà Tôn Nhạc trước kia đã học qua, nhưng đơn giản thô thiển hơn nhiều lắm.
Tôn Nhạc từ khi biết hết thể chữ lệ thường dùng, thường ngày vô tình hay cố ý sẽ cùng Ngũ công tử nói chuyện với nhau một ít. Nội dung nàng nói chuyện, thường có một chút chữ theo thể lệ nàng nhận biết, nhưng không thể phát âm chuẩn xác. Sau khi giằng co nhiều lần như vậy, hiện tại đã có thể đem tất cả chữ thể lệ đều nhận ra, phát âm chuẩn xác.
Có lẽ là do tác dụng tâm lý, thanh âm của Tôn Nhạc lúc này thanh thúy hơn, không phải hèn nhát bỉ ổi yếu đuối như lúc mới tới kia.
Thanh âm thanh thúy của nàng từ trong xe ngựa sang sảng truyền ra, tiếng cười một thanh niên từ bên cạnh truyền đến, “Ngũ đệ, ngươi làm cái gì vậy? Ngồi ở trên xe ngựa cũng bảo mỹ nhân đọc sách cho ngươi a.”
Trong tiếng cười, A Phúc vội vàng nghiêng mình tìm tòi, đem rèm xe xốc lên.
Một chiếc xe ngựa đang chạy song song cùng xe ngựa của bọn họ, trong xe , một thanh niên vận hắc y ôm một cô gái xinh đẹp, đang nhìn qua bên này.
Diện mạo người thanh niên này cùng Ngũ công tử có ba phần tương tự, bất quá không giống Ngũ công tử trong trẻo nhưng lạnh lùng như ánh trăng ở chỗ, thanh niên này mày rậm mắt to, hai mắt như điện, mũi ưng, lộ ra vài phần âm tàn cùng khôn khéo. Lúc này cô gái trong lòng hái một quả nho nhét vào trong miệng hắn, thanh niên vừa ngậm, ánh mắt kia lại nhìn hướng mọi người.
Thanh niên liếc mắt một cái liền thấy được Tôn Nhạc cầm trong tay cuốn trúc, nghiêng mắt nhìn đến nàng thì trong mắt của hắn lộ ra một chút thất vọng, “Lại là nha đầu xấu xí! Ta nói lão Ngũ a, nữ nhân xấu như vậy ngươi cũng mang theo bên người sao?” Ngũ công tử cũng không trả lời.
Thanh niên kia cũng chỉ là thuận miệng nói, hắn chuyển hướng song xu sau lưng Ngũ công tử (Myu:song xu là hai cô gái đẹp mà ta thấy để nguyên văn hay hơn ^^), chỉ nhìn một cái hai mắt liền sáng choang,“Giỏi cho ngươi lão ngũ! Ta đã sớm nghe người ta nói qua, ngươi rời nhà nửa năm mang trở về một cặp nữ nhân tư sắc tuyệt hảo, hôm nay vừa thấy quả nhiên phi phàm.”
Hắn nói tới đây, không khỏi hung hăng nuốt một ngụm nước bọt, ánh mắt đặt ở trên người song xu kia nháy cũng không nháy . Thẳng đến nhìn chằm chằm một hồi lâu, thanh niên mới lên tiếng: “Lão Ngũ, tiểu mỹ nhân này của ngươi giá bao nhiêu có thể đổi lấy?”
Ngũ công tử thản nhiên trả lời: “Tam ca, ngươi đừng hi vọng, ta sẽ không đổi.”
Tam công tử bị hắn quyết đoán trả lời làm nghẹn họng, sau một lúc lâu mới khẽ hừ thật mạnh, đem rèm xe kéo xuống
Ngũ công tử nhìn về phía Tôn Nhạc, “Tiếp tục đọc.”
Tôn Nhạc khẽ lên tiếng, tiếp tục đọc lên.
Nàng mới đọc năm câu, Ngũ công tử đột nhiên đánh gãy lời nàng, hỏi:“Tôn Nhạc, theo ý ngươi Tam ca của ta đây là người ra sao?”
Thanh âm của Tôn Nhạc không khỏi ngừng một chút, nàng nhẹ giọng trả lời: “Là người có chí lớn.”
Ngũ công tử nghe vậy khóe miệng không khỏi khẽ cong, hai mắt hắn sáng trong suốt nhìn Tôn Nhạc, “Cớ gì nói ra lời ấy?”
Tôn Nhạc đáp: “Hắn vừa rồi đầu tiên là liếc mắt nhìn người đọc sách là tôi.”
Trong ánh mắt Ngũ công tử lộ ra một chút khen ngợi, hắn thở dài nói:“Tôn Nhạc thật không hổ là người thông minh. Tam ca ta đây cả ngày tận tình tửu sắc, dù hắn như thế nhưng không thể gạt được ánh mắt của ngươi!”
Tôn Nhạc biểu tình bình tĩnh như trước, cúi đầu không nói.
A Phúc ở một bên nở nụ cười, “Đây là Ngũ công tử nhãn lực hơn người. Ai ngờ đến bé gái bình thường xấu xí như thế cư nhiên sẽ là một sĩ tử tài trí? Ngũ công tử, lúc này chúng ta nhất định có thể ở trước mặt bổn gia nở mày nở mặt!”
Khóe miệng Ngũ công tử khẽ nhếch, không có trả lời.
Vẻ mặt Tôn Nhạc bình tĩnh, nhưng trong lòng đang kích động: Ngũ công tử lần này xuất hành thì ra còn có nhiệm vụ.
Nàng bấc giác đưa mắt nhìn song nữ xinh đẹp, thầm suy nghĩ: cũng không biết hai cô gái này, có phải lễ vật hắn mang tặng bổn gia hay không?
Tôn Nhạc vừa nghĩ như thế, trong lòng không khỏi có điểm không thoải mái. Bất quá nàng luôn luôn không muốn uổng công suy đoán, loại không thoải mái này chỉ ngẫu nhiên trồi lên liền bị đè xuống.
Xe ngựa còn đang lắc lư, hơn nữa lắc thật sự kịch liệt, Tôn Nhạc phe phẩy đầu, liền có cảm giác đầu choáng váng không khoẻ, chẳng lẽ là say xe rồi? Tôn Nhạc thầm suy nghĩ: nàng cũng không muốn việc này phát sinh. Người như nàng, ngay lúc này không thể sinh bệnh làm cho người ta phiền toái.
Đúng lúc này, Ngũ công tử thấp giọng nói: “Hát một khúc nghe chút đi.”
Song xu đồng thời đáp: “Dạ.”
Các nàng đang muốn mở miệng, chỉ nghe một trận tiếng ca dễ nghe từ bên ngoài truyền đến, “Cảo châm nay ở đâu? Trên núi cao trùng điệp, khi nào thì phá kính bay lên trời.”
Tiếng ca này thập phần dễ nghe êm tai, thực là vang xa mười dặm, thật lâu không dứt. Hai nàng nghe xong không khỏi có điểm không mở miệng nổi. Ngũ công tử khoát tay áo, ý bảo các nàng không cần hát nữa.
Hắn nghiêng tai lắng nghe một hồi, hướng A Phúc hỏi: “Thanh âm này có điểm quen tai.”
A Phúc cung kính đáp: “Ngũ công tử quên mất rồi sao? Nàng là người tốt nhất nước Tần mang đến Tần xu, nàng này kỹ thuật ca múa kinh người, người đem nàng hiến cho Phủ chủ. Hiện tại chắc là bị đặt ở phía sau cùng các mỹ nhân khác chuẩn bị hiến cho bổn gia.”
Lúc này, tiếng ca lại vang lên, “Dây tơ hồng bay theo làn gió, rễ cây không đoạn tình mãi không rời, người có tình sao lại đi xa?”
Khúc ca này giống như khúc trước, là một khúc nhạc tương tư nhưng Tôn Nhạc rõ ràng nghe được từ trong đó nỗi bi thương ly biệt.