Cô Vợ Nhỏ Cay Cú Không Chọc Được

Chương 7

Anh thô lỗ níu lên con rối gấu kia, đôi tay đặt ở đầu gấu dùng sức mà giày xéo, “Thật vô dụng! có ý tốt với người ta mà không giải thích, lại nói những thứ kia làm cho người ta hiểu lầm, khiến người ta tức giận bỏ đi, mày hiện tại vui mừng đi, thật vô dụng!”

Con rối gấu vô tội chịu khổ, cho đến lúc người đàn ông tàn bạo này nhớ tới Trần Hoa Nghiên sẽ có khả năng đến những phòng khám bệnh khác, mới ném con rối gấu xuống, móc điện thoại ra bắt đầu liền hệ mấy người bạn học cũ.

Mấy cú điện thoại đều là giống nhau, anh nửa là uy hϊếp nửa là cầu khẩn mấy người bạn học cũ, nếu như có một cô gái tên là Trần Hoa Nghiên tới cửa nói muốn chỉnh hình, bất luận cô nguyện ý giao bao nhiêu tiền, đều không giúp cô, nếu như cô hỏi nguyên nhân, liền trực tiếp báo ra tên của anh, để cô đi đến tìm anh.

Mấy bạn học cũ này, đảm nhiệm chức vị quan trọng trong phòng khám bệnh chỉnh hình chia ra ở cả nước, chỉ cần bọn họ nguyện ý giúp việc khó của anh, như vậy trên căn bản trừ phi là ra khỏi nước, nếu không thì sẽ không có người giúpTrần Hoa Nghiên làm phẫu thuật chỉnh hình.

Bạn học cũ cũng không quá quan tâm sự việc rõ ràng thế nào, còn tưởng rằng Trần Hoa Nghiên đắc tội Phương Lỗi, nhưng là bất luận nguyên nhân như thế nào, nếu Phương Lỗi mở miệng, bọn họ cũng không thể không giúp một tay, thứ nhất, bọn họ có chút buôn bán trung gian qua Phương Lỗi, nhận ân tình của anh, cũng liền phải hồi báo; thứ hai, bọn họ cũng không muốn cùng Phương Lỗi không qua được.

Trước không nói người này phía sau đài rất cứng, không có mấy người dám đắc tội anh, lại nói anh kỹ thuật chỉnh hình lừng danh trong ngoài nước, nước ngoài một chút seminar càng thêm cố ý mời anh xuất ngoại, kinh nghiệm giảng thuật cùng với kỹ thuật mới nhất, đắc tội anh nhất định không có kết quả tốt.

Phương Lỗi cúp điện thoại, kế tiếp chỉ cần ôm cây đợi thỏ.

Anh có dự cảm, Trần Hoa Nghiên nhất định sẽ trở về tìm anh nữa, bất luận là vì chỉnh hình, hay bởi vì anh khiến tất cả bác sĩ chỉnh hình cả nước không chịu giúp cô làm giải phẫu.

Nếu như là lần trước, anh còn là không nói hai lời, không giúp cô chỉnh hình chính là không giúp cô, về phần lần sau chứ sao… Làm đàn ông nếu có thể cúi có thể duỗi, loại chuyện nhỏ xệ mặt xuống nói để lời xin lỗi này anh làm được, cũng thường làm.

“Rất xin lỗi, Trần tiểu thư, chúng tôi không thể làm phẫu thuật chỉnh hình cho cô được.” Y tá mặc đồng phục màu hồng mở miệng nói xin lỗi, nhưng vẫn không nhịn được mà tò mò.

Bọn họ mở cửa làm ăn, cơ hồ là ai đến cũng không cự tuyệt, cô làm việc ở phòng khám chỉnh hình này cũng được năm năm, vẫn là lần đầu tiên gặp chuyện tất cả các bác sĩ nhất trí không chịu nhận case.

Buôn bán chính là tiền, nhưng viện tưởng của cô vừa nghe đến tên Trần Hoa Nghiên, không nói hai lời để cho cô mời Trần Hoa Nghiên đi.

“Tại sao?” Mang theo mấy phần tức giận cùng với trong lòng không hiểu, Trần Hoa Nghiên mở miệng.

“Viện trưởng nói nếu như cô muốn đáp án, mời đi tìm Phương Lỗi.” Y tá một chữ không lọt đem lời viện trưởng nói cho cô chuyển lại cho Trần Hoa Nghiên.

Đôi mắt to tròn hắc bạch phân minh trong nháy mắt dâng cao ngọn lửa khó chịu, phẫn hận, Trần Hoa Nghiên chỉ muốn gϊếŧ chết anh ta ngay lập tức.

Cô căn bản cũng không biết mình rốt cuộc ở nơi nào trêu chọc đến Phương Lỗi để anh ta không chịu giúp cô thì thôi giờ cô tìm một bệnh viện chỉnh hình khác lại gây khó dễ?

Nhưng cô tuyệt đối không nghĩ tới Phương Lỗi thậm chí có thể khiến tất cả các phòng khám chỉnh hình lớn nhỏ trong cả nước vừa nghe đến tên của cô liền cự tuyệt.

Suốt cả một tháng, cô cơ hồ đi khắp tất cả các phòng khám chỉnh hình nổi danh mà an toàn khắp cả nước, dâng trào quyết tâm được ăn cả ngã về không một lòng muốn thay đổi đôi mắt này, nhưng là tháng này ngoài việc cô bị sập cửa vào mặt không ngừng ra, đôi mắt to tròn như cũ vẫn lớn đến kinh người.

Phương Lỗi, tên bác sĩ xấu xa đó thật không có tí y đức hành nghề nào!

Cô tới cửa cho anh buôn bán làm ăn, anh không những không chấp nhận, lại còn hướng về phía cô nói nếu như cô chỉnh, chỉ biết trở nên xấu xí hơn.

Cô chính là muốn cho mình được đẹp hơn, trở nên bình thường một chút mới đến tìm anh, thế nhưng anh lại công kích cô. Như vậy còn chưa đủ, cũng không biết rốt cuộc anh sử dụng thủ đoạn gì đẻ cho các phòng khám chỉnh hình khác không chịu giúp cô làm phẫu thuật chỉnh hình.

Mỗi một lần hỏi thăm lý do, đáp án những người này luôn làm cho cô sôi máu khí huyết dâng trào, huyết áp thẳng tắp tăng vọt, để cho cô có cảm giác kích động thật muốn đem Phương Lỗi chặt làm trăm mảnh.

Sĩ có thể gϊếŧ, không thể nhục, lại qua thời gian gần một tháng sau, cô cũng không nhịn nổi nữa.

Gọi taxi, nói địa chỉ cho tài xế, cô Trần Hoa Nghiên muốn đem Phương Lỗi cái tên xấu xa gian ác kia gϊếŧ chết!

Mới vừa xuống xe, Trần Hoa Nghiên liền nôn nóng không đợi được mà xông vào phòng khám bệnh.

Cô dù mang bộ dáng hung ác cỡ nào cũng không hù dọa được y tá khả ái, chỉ thấy y tá đối với cô nở nụ cười ngọt ngào, “A, Trần tiểu thư cô trở lại, lần này cần uống gì? Hoa Trà, Molly còn là hoa hồng? Ngày hôm qua tôi vừa mua trà thảo mộc Lavender, rất thơm đó, cô muốn nếm thử một chút không?”

Đưa tay không đánh người mặt tươi cười, hơn nữa Dương Tâm Nhụy còn một bộ dáng cùng cô rất thân quen, Trần Hoa Nghiên cả người cứng, lắc đầu một cái, “Cám ơn cô, nhưng tôi không phải là tới uống trà, xin hỏi một chút, Phương Lỗi có ở bên trong không?”

Nghe được cô không cần uống trà, đồ tốt không có người cùng chia xẻ khiến Dương Tâm Nhụy cảm thấy thật mất mát một chút, nhưng nghe đến vấn đề Trần Hoa Nghiên, cô ngay sau đó lại hưng phấn bừng bừng, “Ah, bác sĩ Phương vẫn luôn đợi cô, đợi một tháng đấy.”

Trong một tháng này, Phương Lỗi một bộ ôm cây đợi thỏ, mặc dù cửa mở ra, nhưng anh không có tiếp kiến bất kỳ khách hàng nào, suốt ngày cầm quyển tạp chí bên trong có hình Trần Hoa Nghiên, bày la liệt khắp phòng, trong miệng còn nhắc đi nhắc lại như bệnh thần kinh “Đôi mắt thế nào đẹp như vậy”… nếu như không phải là anh vẫn đối xử hết sức bình thường với cô, Dương Tâm Nhụy thật sẽ cho rằng ông chủ điên rồi.

Chỉ là cứ như vậy, Dương Tâm Nhụy cũng biết thì ra là Trần Hoa Nghiên là một người mẫu rồi.

“Trần tiểu thư, cô ngoài đời so với trong hình đẹp hơn nhiều, cô biết không, tôi thích nhất lần cô chụp hình ở tạp chí kia, nhất là lúc cô ăn mặc trung tính thì tôi xem quả là nhanh muốn thét chói tai ra tiếng rồi.” Cô ta hai tay ôm mặt tròn nhỏ nhắn, một bộ dạng hưng phấn ước mơ lúc thấy thần tượng của mình.

Đối mặt với nhiệt tình của cô y tá như vậy, Trần Hoa Nghiên càng thêm tức không nổi nữa, cô bắt đầu tiểu nhân mà nghĩ, Phương Lỗi có phải hay không sợ cô gϊếŧ anh trong phòng nên để cô y tá ở chỗ này làm cô bớt tức giận, nhưng không thể không nói, lời nói Dương Tâm Nhụy rất làm cô hài lòng.

Từ xưa tới nay chưa từng có ai nói với cô hình của cô rất đẹp, bọn họ bình thường đều chỉ sẽ nói hình của cô rất tốt, rất xuất chúng.

“Tốt” cùng với “Xuất chúng” hai người này từ tuy là chỉ mặt, nhưng không nhất định là dùng để hình dung cô rất đẹp, cho nên đối mặt với lần đầu tiên có người khen ngợi mình dáng dấp đẹp, Trần Hoa Nghiên thật có chút thụ sủng nhược kinh.

“Cám ơn cô.” Cô có chút cà lăm nhìn về phía Dương Tâm Nhụy nói cám ơn.

“Không cần cám ơn, không cần cám ơn, cô chờ một chút giúp tôi ký tên ở trên tấm ảnh là tốt, tôi nhất định sẽ cất giữ thật tốt.” Bởi vì lý do công việc, Dương Tâm Nhụy đã tập hợp đủ rất nhiều ảnh kí tên của danh nhân, minh tinh rồi, hiện tại có thêm Trần Hoa Nghiên, cô cảm thấy mình thật hạnh phúc chết mất.

“Tốt…” Bị y tá thay đổi chủ đề, Trần Hoa Nghiên thiếu chút nữa quên lý do mình tới nơi này, vội vàng ngưng tụ lửa giận, “Phòng làm việc của Phương Lỗi hiện tại có ai không?” Mặc dù cô rất giận Phương Lỗi, nhưng cô cũng không muốn phá hoại việc tốt của người khác, nhất là chuyện chỉnh hình như vậy, người bình thường đều không muốn để cho người khác biết.