Cô thật vẫn không chê bẩn nha, bộ ngực cảm giác thấm ướt nói cho anh biết, cô đã thành công mà đem tất cả nước mắt, mũi nước toàn bộ hướng trên người anh lau, nhưng ông trời phù hộ, theo cô mè nheo, cô nức nở nghẹn ngào cùng với thút thít dần dần dừng lại.
Được rồi, là anh lúc trước chọc giận cô, cho nên không trách cô trả thù, anh khẽ thở dài, lần nữa cầm đầu nhỏ đang chôn ở trước ngực anh, để cho cô ngẩng đầu lên.
Nước mắt trên mặt khóc đỏ còn có không khô, rất dễ nhận thấy, áo sơ mi của anh đã ướt một mảnh nước mắt của cô rồi, trên người anh không có mang giấy lau, toàn bộ lại ở trong xe, nhưng thật may là bên cạnh cửa chính phía trên tủ giày để một hộp giấy lau, anh rút ra mấy tờ, không chê bẩn lau sạch sẽ.
Người đàn ông vì phụ nữ mà lau nước mắt đây vốn là một màn rất duy mỹ, chỉ tiếc nữ chủ ánh mắt khóc giống như cá ươn một dạng, nam chủ trên người một đoàn xốc xếch, dù thế nào muốn đẹp cũng không tìm nổi một chút đẹp nào, chớ nói chi là nam chủ cuối cùng còn nói một câu phá hư phong cảnh.
“Có muốn hỉ mũi hay không?” Thấy cô càng không ngừng hít hít mũi, anh tốt bụng rút ra mấy trang khăn giấy, đảo ở chóp mũi của cô…
Trần Hoa Nghiên hậu tri hậu giác phát hiện mình luống cuống, trợn lên giận dữ nhìn anh một cái, đoạt lấy giấy lau mà lau.
“Tốt lắm, tôi đều xin lỗi rồi, mà cô cũng báo qua thù rồi, đừng giận tôi nữa có được không?” Anh lôi kéo áo sơ mi dính trên người, mặt bất đắc dĩ hỏi.
Cô mắt liếc vải vóc bị ướt đẫm này, gương mặt cùng với lỗ tai đồng thời nóng lên, cũng không nhớ qua mình sẽ có nhiều nước mắt như vậy.
Cô cắn cắn môi, nói một câu: “Chờ một chút.” Liền xoay người đi vào trong phòng của mình.
Không có được cô cho phép, anh sẽ không theo phía sau cô đi vào gian phòng của cô.
Trong khoản thời gia này anh lập tức liền nhìn khắp bốn phía, quan sát ổ nhỏ của cô, trừ tấm ghế sa lon có chút xốc xếch bên ngoài, có thể thấy được Trần Hoa Nghiên thường ngày cũng có thói quen dọn dẹp.
Anh quan sát đến một nửa, Trần Hoa Nghiên lần nữa đi ra, trên tay còn cầm một cái T-shirt thật to.
“Nhà tôi chỉ có cái này, có muốn hay không đổi tùy anh.” Vốn là cô cũng nghĩ thoải mái đưa quần áo cho anh, nhưng là cô vừa nghĩ tới cư nhiên mình nằm ở trong ngực anh, hơn nữa còn khóc đến rối tinh rối mù, cô liền không được tự nhiên, cho nên thời điểm đưa quần áo cho anh, mắt cũng không có nhìn thẳng anh.
Phương Lỗi đưa tay tiếp nhận y phục, T-shirt không phải hoàn toàn mới, anh theo bản năng nhăn mày lại, anh không muốn vô nhà của cô lại có thể biết được có áo quần đàn ông, đó có phải hay không cô có người đàn ông cực kỳ thân cận?
Anh đột nhiên phát hiện người đàn ông ở trong điện thoại, khắp nơi tiết lộ ra đối cô quan tâm, lo lắng, giả thiết này để cho lòng anh một cảm giác cực kỳ không dễ chịu.
Thấy anh cau mày, cho là anh là ghét bỏ y phục, Trần Hoa Nghiên rất bất đắc dĩ mở miệng, “Nhà tôi cũng chỉ có bộ y phục này anh mặc tạm đi, mặc dù bị tôi làm thành áo ngủ, nhưng mà tôi lại có tắm, hơn nữa dù sao cũng hơn áo sơ mi trên người anh là được rồi?”
“Áo ngủ của cô?” Anh sững sờ, bắt được trọng điểm, “Đây không phải là áo của đàn ông khác?”
“Nhà tôi nào có đàn ông khác…” Cô bất mãn lầu bầu, rồi sau đó giống như tức giận hai tay chống nạnh, “Có mặc hay không mặc tùy anh thôi, dù sao cũng không phải là tôi mặc quần áo dơ ướŧ áŧ là được.”
Âm thanh của cô mặc dù nhỏ, nhưng để cho anh nghe, trong tim buồn bực lập tức toàn bộ tiêu tán, anh nở nụ cười, “Cũng không biết là người nào đem áo sơ mi tôi làm ướt.”
Bị châm biếm, cô đưa tay muốn cướp áo về, “Không mặc thì thôi, lấy đâu nhiều lời như thế!”
Phương Lỗi tay phải khẽ nâng cao, tránh thoát tay cô, vô tội cười hỏi cô, “Tôi không có nói không mặc, chỉ là muốn xác nhận một chút, chủ nhân y phục này có thể hay không để ý tôi mặc nó vào mà thôi, cô đã không để ý rồi, tôi làm sao có thể không mặc, hơn nữa cô nói cũng đúng, mặc cái gì cũng so với áo sơ mi trên người tôi được lắm.”
Trần Hoa Nghiên tức giận nheo lại đôi mắt vẫn có chút sưng vù, thật sâu cảm giác mình không nên mềm lòng đối với tên khốn kiếp này, chỉ cần có cơ hội, người đàn ông này sẽ cười nhạo cô, kí©ɧ ŧɧí©ɧ cô.
“Phòng tắm ở bên kia? Tôi thuận tiện tắm qua một chút, nhớp nhúa quá không thư thái.” Nói xong anh liền hướng phòng tắm đi tới. Vốn là Trần Hoa Nghiên cũng không nhớ để ý tới anh, nhưng nghĩ đến trong phòng tắm chỉ có khăn tắm tự mình dùng, không có cái dự bị khác, cô liền không nhịn được kêu anh, “Chờ một chút, tôi giúp anh cầm khăn tắm mới.”
Phương Lỗi nhìn cô tựa như cô vợ nhỏ đi vào phòng tắm, sau đó từ trong rương lấy ra hai cái khăn tắm mới.
Vừa ngẩng đầu đưa khăn tắm, Trần Hoa Nghiên liền nhìn thấy Phương Lỗi không nháy mắt nhìn cô, cô cực kỳ không được tự nhiên, hai gò má như bị phỏng liền vội vã rời phòng tắm.
Nhìn bóng lưng cô vội vã chạy trốn, Phương Lỗi không có cố gắng đuổi theo.
Phản ứng của cô quá mức không lưu loát, cho dù bây giờ cô đối với anh có thể còn không có thích, nhưng ít ra anh nhìn ra, cô đối với anh không phải là không có cảm giác.
Còn dư lại cũng chỉ là vấn đề thời gian, anh tin tưởng nếu như muốn so sức kiên trì, anh tuyệt đối là người xuất sắc nhất.
Nhưng trước hết, anh phải biết rõ cô đột nhiên mất tích ba ngày, sau đó vừa khóc tuyệt vọng như vậy nguyên nhân là gì.
***
Tắm qua xong, Phương Lỗi liền rời đi phòng tắm, không có ở bên trong đợi quá lâu.
Thứ nhất trong phòng tắm phụ nữ độc thân, đã là một chuyện kỳ quái, thứ hai, sự khác thường của cô để cho anh nhớ không dứt, còn không sớm một chút muốn hiểu để mà giải quyết, Phương Lỗi tin tưởng mình tuyệt đối sẽ làm tới cùng.
Một tay cầm khăn tắm lau khô mái tóc ngắn đang ẩm ướt, anh đi tới phòng khách, trên khay trà đã để một chén mì nước nóng hổi, nhìn một cái cũng biết là mới nấu, là cô cố ý giúp anh nấu cơm tối.
Phương hướng phòng bếp truyền đến tiếng vang, chắc là cô vẫn còn ở bên trong lấy cái gì, anh đè xuống lòng hiếu kỳ, đi tới trước khay trà ngồi xuống, phần lưng thoải mái dựa vào ghế sa lon.
Khi Trần Hoa Nghiên cầm chút thức ăn rau trộn đi ra thì Phương Lỗi đã sớm một bộ dáng uể oải, Trần Hoa Nghiên trán căng thẳng, thiếu chút nữa lại một lần nữa bị người đàn ông này giận sôi lên.
Đang êm đẹp chạy đến nhà cô, bởi vì cô phát giận lăn qua lăn lại một phen coi như xong, hiện tại mặc y phục của cô, dựa vào ghế sa lon của cô, ngủ ở phòng của cô là chuyện gì xảy ra?
Trần Hoa Nghiên cố ý thêm nặng bước chân một tiếng, chỉ tiếc trên chân mặc dép mềm nhũn, dù cô dùng sức đi thế nào cũng chỉ là phát ra một tiếng “Bành bạch” nhỏ nhẹ để cho cô hết sức nhụt chí.
Đem chút thức ăn trên tay thả vào trên khay trà, chịu đựng ý nghĩ kích động muốn một cước đạp anh, cưỡng ép mình tỉnh táo lại, mấy chục giây sau mới mở miệng gọi anh, “Phương Lỗi, này, đừng ở chỗ này ngủ.”
Kêu anh mấy tiếng, anh vẫn một bộ dáng vẻ giống như ngủ thật say.
Chưa bao giờ để cho đàn ông ngủ lại nhà mình, hiện tại Trần Hoa Nghiên thật không biết làm sao.
Dùng sức đạp tỉnh anh, sau đó đuổi anh ra khỏi nhà? Biện pháp này có thể được, cũng một lần vất vả suốt đời nhàn nhã, nhưng mới vừa nãy Phương Lỗi mới cho cô mượn l*иg ngực của anh để cho cô khóc ướt đẫm, làm như vậy hơi quá mức mất nhân tình, hơn nữa còn không để ý đạo nghĩa.
Nhưng mà tiếp tục cứ gọi anh như vậy, anh cũng sẽ không tỉnh, cho nên thật rất làm cho người ta khổ sở.
Cũng may, đang trong lúc Trần Hoa Nghiên quyết định đưa chân đạp anh tỉnh, gọi anh ăn cái gì thì Phương Lỗi mở mắt ra, đùa giỡn nhìn tới cái chân kia cách mình không xa lắm, anh miễn cưỡng mở miệng, “Cô định dùng phương thức tràn đầy thành ý như vậy để báo đáp tôi?” Vậy thật rất có “Yêu” rồi.