Edit : Phương Thiên Vũ
Trong lòng thở dài, bây giờ anh đối với chuyện Kiều Bối Nhi lúc trước đi dứt khoát như vậy không hề cảm thấy kỳ quái nữa. Dạ đế là người như thế nào ? Có thể tùy ý đùa giỡn với cô ta sao ? Nói vậy lúc trước cô ta thật sự có cảm tình với Vũ Văn Lạc sao ? Nếu không Vũ Văn Lạc sẽ không có khả năng còn sống đến giờ, nhưng bây giờ chỉ sợ là không thể vãn hồi rồi. Không nói Kiều Bối Nhi đã ở cùng một chỗ với Tư Minh Dạ, cho dù không có liên quan đến Tư Minh Dạ, muốn Kiều Bối Nhi tha thứ cho Vũ Văn Lạc chỉ sợ có chút khó khăn. Đó cũng không phải là cô gái bình thường mà tùy tiện dụ dỗ liền ngoan ngoãn.
“Thiên…” Thấy Vân Thiên nửa ngày không nói lời nào, Vũ Văn Lạc có chút sốt ruột.
Vân Thiên do dự nói, “Lạc, hay là cậu bỏ đi !”
Vũ Văn Lạc nhíu nhíu mày, “Có ý gì ? Có phải cậu đã biết cái gì ?”
Vân Thiên lo lắng một chút nhưng không có nói ra thân phận của Kiều Bối Nhi, chỉ thở dài, “Kiều Bối Nhi đã ở cùng một chỗ với Tư Minh Dạ.”
Sắc mặt Vũ Văn Lạc trầm xuống, anh sao lại không nghĩ tới ? Bối Nhi dính lấy Tư Minh Dạ như vậy, bây giờ rời nhà trốn đi tìm cậu ta cũng không phải chuyện kì lạ gì. Hoàn toàn không để ý đến ý trong lời nói của Vân Thiên.
“Tôi đã biết, cám ơn !”
Vân Thiên còn muốn khuyên cậu ta vài câu nữa nhưng điện thoại lại truyền đến từng tiếng tút tút. Nhịn không được nhíu mà, Lạc thật sự hiểu không ? Ngược lại nghĩ đến chuyện Kiều Bối Nhi là Dạ đế, Bùi Diệc khẳng định đã sớm biết, hơn nữa xem ra Kiều Bối Nhi và Tư Minh Dạ ở cùng một chỗ cũng không phải ngày một, ngày hai nhưng tên kia lại không nói lời nào !
Anh cũng không phải là trách Bùi Diệc, dù sao Bùi Diệc cũng là người của Tư Minh Dạ, cậu ta cũng có lập trường của mình.
Vũ Văn Lạc đi vào hoa viên, thấy rõ Lục Mạn Nhã và Kiều Tịch Nhan có chút cao hứng, lửa giận trong lòng càng ngày càng mạnh mẽ, bọn họ đang cao hứng không tìm thấy Bối Nhi sao ?
“Mẹ, sinh nhật ba cũng sắp đến rồi, hay là mẹ đi về trước đi !”
Lục Mạn Nhã sửng sốt, nó đang đuổi bà đi sao ? Giương mắt nhìn sắc mặt Vũ Văn Lạc khó coi, nhíu nhíu mày, “Lạc, không phải chỉ là một người phụ nữ thôi sao ? Đi cũng đi rồi, đáng để con khổ sở như vậy sao ?” Ngay cả chuyện đuổi bà đi cũng làm ra được, nó không phải là đau lòng quá độ nên hồ đồ chứ ?
Kiều Tịch Nhan dịu dàng chen ngàng nói, “Lạc, bác gái rất vất vả đến đây một chuyến, anh sao có thể nhanh như vậy đã đuổi bác trở về chứ ?”
Lục Mạn Nhã vừa mới cùng cô bàn bạc ổn thỏa, đúng lúc Kiều Bối Nhi lại không ở đây, mấy ngày này nhất định phải nghĩ biện pháp làm cho Vũ Văn Lạc chấp nhận cô, sau đó mới có thể trong buổi tiệc sinh nhật của Vũ Văn Liệt tuyên bố chuyện bọn họ đính hôn. Chỉ là nghĩ thôi cô cũng không nhịn được cao hứng.
Vũ Văn Lạc lạnh lùng nhìn cô một cái, âm thanh lạnh lùng, “Kiều tiểu thư có phải đã quên mình là con gái Kiều gia hay không ? Vẫn ở lại Vũ Văn gia chỉ sợ không tốt, tôi đã bảo người hầu thay cô thu dọn hành lý, Kiều tiểu thư vẫn là sớm trở về một chút đi !”
Lục Mạn Nhã bỗng dưng đứng lên, tức giận nói, “Lạc, con nói gì vậy ? Tịch Nhan đã là người của con, con sao còn muốn đuổi nó đi chứ ?”
Kiều Tịch Nhan cúi đầu không nói lời nào, yên lặng rơi lệ.
Vũ Văn Lạc lạnh lùng liếc mắt nhìn hai người một cái, “Mẹ, con vẫn không muốn chọc tức mẹ nhưng cũng không ngờ mẹ sẽ làm ra chuyện như vậy.”
Cầm túi văn kiện trong tay ném đến trước mặt Lục Mạn Nhã, Vũ Văn Lạc mặt âm trầm nói, “Muốn để cho con chịu trách nhiệm ? Đừng nói là một lần lên giường thì cô ta có con của con, con cũng sẽ không cưới cô ta đâu. Vợ của con chỉ có thể là Kiều Bối Nhi, nếu mẹ muốn khiến con cả đời lưu manh thì cứ tiếp tục xuống tay với Bối Nhi đi !” Nói xong cũng không quay đầu lại mà rời đi.
Lục Mạn Nhã nhìn những thứ kia, mặt liền biến sắc, trầm mặc không nói. Bà biết lần này Vũ Văn Lạc thật sự bị chọc giận rồi.
Kiều Tịch Nhan nắm chặt hai đấm, trong mắt đều là ý hận. Kiều Bối Nhi ! Cô đã chịu nhiều áp bức và lăng nhục như vậy đều là vì con tiện nhân kia ! Mẹ của nó cướp chồng của mẹ cô, nó lại đoạt đi Vũ Văn Lạc, quả nhiên giống y như người mẹ hồ ly tinh của nó vậy !
*****
Mơ mơ màng màng nghe thấy tiếng di động, Kiều Bối Nhi đưa tay sờ sờ. Tư Minh Dạ nhìn tay nhỏ bé rà qua rà lại ở trước ngực anh thì ánh mắt tối sầm lại, vội vàng lấy điện thoại nhét vào trong tay cô.
Kiều Bối Nhi sờ soạng rồi ấn nút nghe, “Uy…” Giọng nói mang theo một chút giọng mũi, khuôn mặt nhỏ nhắn thì cọ cọ trước ngực Tư Minh Dạ, cực kỳ giống con mèo nhỏ lười biếng.
Tư Minh Dạ nhìn trên vai cô dầy đặc dấu hôn thì cổ họng căng thẳng, hai tay cũng có chút không đàng hoàng. Kiều Bối Nhi nghe một hồi mới từ từ mở mắt ra, Miễn cưỡng ngáp một cái, “Là việc này a ? Làm không sai ! Tôi đã sớm không vừa mắt hai người đó rồi !” Nếu lúc trước không phải sợ đả thảo kinh xà thì cô đã sớm động thủ rồi.
“Cái gì ?” Kiều Bối Nhi đột nhiên kinh hô, Tư Minh Dạ nhìn về phía cô hỏi thì cô lại lắc đầu, ý bảo không có việc gì, vẻ mặt có chút dở khóc dở cười.
“Tùy cô ! Đây là chuyện của cô, tôi sẽ không nhúng tay. Hơn nữa mắt nhìn người của cô cũng không tệ lắm !” Nhẹ nhàng vặn vẹo thân mình tránh tay Tư Minh Dạ càng ngày càng quá đáng.
Tư Minh Dạ cười như không cười nhìn cô. Kiều Bối Nhi sửng sốt một chút, nói rất nhanh,“Tôi cúp máy !” Di động vừa cúp đã muốn bỏ chạy.
Tư Minh Dạ giữ chặt cô ở trong ngực, khẽ cười nói, “Bé cưng, em đã ngủ một giấc rồi !”
Kiều Bối Nhi nhắm mắt lại, mềm mại tựa vào trong lòng anh ngáp một cái, bộ dáng mệt mỏi không chịu nổi, chu miệng oán giận, “Người ta còn chưa tỉnh ngủ đâu, mệt mỏi quá.”
Tư Minh Dạ nhíu mày, nhẹ nhàng liếʍ cắn vành tai của cô, đau lòng hỏi, “Thật sự mệt chết sao ?”
Kiều Bối Nhi mở mắt ra, đáng thương nhìn anh, gật đầu lại gật đầu nhưng lại thấy độ cong nơi khóe miệng của Tư Minh Dạ dần dần mở rộng. Kiều Bối Nhi sửng sốt một chút, đột nhiên kêu một tiếng sợ hãi, “A… Sắc lang…”
Kí©ɧ ŧìиɧ triền miên lại diễn ra, một phòng kiều diễm.
*****
Bùi Diệc đang bận rộn đến sứt đầu mẻ trán thì đột nhiên nhận được điện thoại của Vũ Văn Lạc, “Diệc, Bối Nhi có phải ở chỗ Tư Minh Dạ không ?”
Bùi Diệc sửng sốt. Bây giờ chị dâu nhỏ hẳn là ở phòng nghỉ cùng lão đại, nhưng Lạc làm sao mà biết được ?
Vũ Văn Lạc không nghe thấy anh trả lời thì tiếp tục hỏi, “Tư Minh Dạ ở công ty sao ?”
Bùi Diệc cứ thế nói, “Ờ”
“Bối Nhi cũng ở đó ?”
Bùi Diệc do dự một chút, hỏi, “Cậu muốn làm gì ?”
“Không có gì, chỉ là muốn nói với cậu sắp đến sinh nhật của ba tôi, đúng lúc chúng ta có thể họp mặt !
Bùi Diệc nhíu mày, chỉ như vậy ? Không đợi anh nói thêm cái gì thì Vũ Văn Lạc đã cúp điện thoại. Bùi Diệc nhìn ống nghe trong tay thì ngẩn ra, luôn cảm thấy Vũ Văn Lạc đang tính toán gì đó.
“Đang suy nghĩ cái gì ?”
“A… Liệt, cậu sao lại ở đây ?” Cậu ta không phải đi rồi sao ?
Nam Cung Liệt ngồi xuống sô pha ở bên cạnh, “Tôi có việc tìm lão đại nhưng tôi không dám đi vào.”
Bùi Diệc cười cười. Cũng đúng, nếu quấy rầy chuyện tốt của lão đại thì anh cũng phải chịu khổ theo ! Bùi Diệc đột nhiên từ phía sau bàn công tác đi đến bên cạnh Nam Cung Liệt, vẻ mặt cười ám muội, “Nhìn bộ dáng cậu không phải rất vội, hẳn không phải là chuyện lớn gì nhỉ ? Cậu vội chạy đến không phải là muốn tôi đi ?” [Vũ: amen =))))]
“Khụ khụ…” Nam Cung Liệt bị nước miếng làm sặc, “Cút !”
Bùi Diệc hắc hắc cười nói, “Liệt, không cần ngại !”
Nam Cung Liệt mặt đen cho anh một quyền, “Chìa khóa nhà cậu đưa cho tôi !”
Bùi Diệc không nói hai lời liền đưa chìa khóa cho cậu. Nam Cung Liệt cầm chìa khóa liền đi, vốn mặc kệ vẻ mặt cười đến sung sướиɠ của Bùi Diệc ở phía sau.
Bùi Diệc thật vất vả làm xong việc, nghĩ về đến nhà có thể thấy Nam Cung Liệt nhưng ai biết cả bóng ma cũng không có thấy. Nhưng rượu của anh thì lại bị cướp không còn chai nào. Bùi Diệc cắn chặt răng, sắc mặt âm trầm, “Nam Cung Liệt, cậu chết chắc rồi !”
Mấy ngày nay coi như yên bình, chuyện Kiều Bối Nhi ly hôn đã giao cho Tư Minh Dạ xử lý. Còn Ám Dạ cũng để cho Diệp Hạm và Tân Vũ đi xử lý, có việc cũng bảo các cô tìm Tư Minh Dạ, bản thân thì vui vẻ đến nhàn.
Lúc này thừa dịp Tư Minh Dạ có việc, Kiều Bối Nhi ôm Tiểu Hùng ngồi xổm trên sô pha xem tivi.
“Ông…” Tiếng di động bên sô pha không ngừng vang lên. Kiều Bối Nhi nhíu mày, lấy lại nhìn thì hình như là di động của Nam Cung Liệt, trên màn hình không ngừng nhấp nháy hai chữ “Bùi Diệc”. Đưa tay ấn nút nghe, còn chưa kịp nói chuyện đã nghe bên kia quát, “Nam Cung Liệt, tôi nói cho cậu biết, trốn được lần đầu nhưng không trốn được lần sau đâu !”
Kiều Bối Nhi cảm thấy hứng thú hỏi, “Sao ? Nam Cung Liệt chọc giận anh à ?”
“Chị dâu nhỏ ? Liệt đâu ?” Bùi Diệc buồn bực, không phải anh giận Nam Cung Liệt a, là anh sắp bị Nam Cung Liệt chọc tức chết rồi. Cư nhiên sau khi thu dọn hết rượu trong nhà anh thì lại biến mất không thấy bóng dáng. Anh cũng không thật sự tính toán những chai rượu đó với cậu ta, làm gì cậu ta lại trốn không thấy chứ ?
Kiều Bối Nhi nhíu mày nói, “Mấy ngày hôm trước bị Dạ phái về tổng bộ làm việc, tối hôm qua mới trở về. Hiện tại đang nghỉ ngơi.”
Bùi Diệc lại buồn bực, anh cư nhiên lại không biết ! Hơn nữa tên kia cư nhiên một cuộc điện thoại cũng không gọi cho anh, anh gọi qua thì không có người nghe. Bây giờ trở về cũng không gọi cho anh, anh nhớ rõ mình không có đặc tội với cậu ta a !
Bùi Diệc buồn bực trong chốc lát, sau mới hỏi,“Chị dâu nhỏ, buổi tiệc tối nay chị có đi cùng lão đại không ?”
“Tiệc gì ?”
“Chị không biết sao ? Vũ Văn Liệt mở tiệc sinh nhật có mời chị và lão đại.” Anh từ đầu đến cuối luôn cảm thấy Lạc sẽ không như vậy mà bỏ qua cho chị dâu nhỏ.
Kiều Bối Nhi sờ sờ mũi, cô thật đúng là không biết. Bây giờ tập đoàn Tuyệt Thế và Vũ Văn quan hệ là hợp tác, mở tiệc mời Tư Minh Dạ cũng được, “Xem Dạ có đi không ? Có muốn tôi giúp anh tìm Nam Cung Liệt không ?” Thấy cô thật khéo hiểu ý người a !
“Không cần, để cho cậu ta nghỉ ngơi đi !” Về tổng bộ luôn không thoải mái, nếu không cũng sẽ không liên tiếp ngay cả thời gian nghe điện thoại của anh cũng không có.
Kiều Bối Nhi cười cười, không nghĩ tới Bùi Diệc lại rất hiểu ý người, “Vậy được rồi !”
Vừa cúp điện thoại liền thấy Nam Cung Liệt từ lầu hai đi xuống, hình như còn có chút mệt. Xem ra đường chủ này cũng không phải dễ làm như vậy a !
Kiều Bối Nhi trực tiếp ném điện thoại di động qua, “Bùi Diệc vừa mới gọi điện thoại tìm cậu, nghe nói cậu đang nghỉ ngơi nên không có quấy rầy cậu !”
Nam Cung Liệt nhìn di động, khóe miệng giật giật, nhiều lần không nghe điện thoại như vậy, anh chết chắc rồi !
Kiều Bối Nhi chống cằm thưởng thức vẻ mặt như trời sập xuống của anh, có lòng tốt nói, “Bùi Diệc giống như không có tức giận lắm !”
Nam Cung Liệt vẻ mặt khổ sở như cũ. Cho dù biết anh rất bận nhưng tên kia vẫn sẽ tìm anh tính sổ. Không được, nếu không anh lại trốn về tổng bộ đi ? Nhưng đợi đến sau này nhất định sẽ thảm hại hơn !
Kiều Bối Nhi cười tủm tỉm nhìn sắc mặt Nam Cung Liệt không ngừng biến hóa, Tư Minh Dạ từ trên lầu đi xuống đúng lúc thấy một màn này thì nhíu nhíu mày, “Bé cưng…” Lạnh lùng liếc mắt nhìn Nam Cung Liệt một cái, Nam Cung Liệt liền giật mình phục hồi tinh thần lại, “Lão đại…” Anh có làm sai chuyện gì sao ? [Vũ: k ạ, nhưng có người bá đạo lắm ạ]
Kiều Bối Nhi cười nhào vào trong lòng Tư Minh Dạ, hỏi, “Buổi tiệc có đi không ?”
Tư Minh Dạ đưa tay ôm lấy eo cô, nhếch môi, “Nếu đã được mời thì đương nhiên phải đi !”
Buổi tiệc chiêu đãi đương nhiên đều là những thương nhân nổi tiếng trong giới. Hôm nay là sinh nhật năm mươi tuổi của Vũ Văn Liệt nhưng nhân vật này sắc mặt lại hồng hào, nhìn qua tuyệt đối không thấy già.
Hết chương 99