Chồng Ấm Giường

Chương 17

Cô quay đầu lại, thấy một cô gái không quen biết, tóc xoăn lọn, làn da nâu. Người này cô không biết.

Nhưng xuất hiện cũng phô trương quá đi.

Trên người mặc toàn đồ hiệu, chưa kể phía sau còn có ba vệ sỹ ngoại quốc.

“Tôi đây….”

Trình Bái Nghê nghe không rõ lắm.

“Tôi biết cô là cô nhi, cũng biết cô sống cũng không sung túc gì, như vậy đi, tôi cho cô một trăm ngàn, sau đó giúp cô xin học bổng đến Anh, nếu cô muốn đi học tiếp cũng không thành vấn đề, cô cảm thấy thế nào?”

Cô đúng là cô nhi, cuộc sống cũng khó khăn, số tiền một trăm ngàn quả thật rất lớn, cô cũng muốn đi du học ở Anh, nhưng điều quan trọng là, cô gái trước mắt tại sao lại cho cô nhiều như vậy?

“Tôi muốn cô….”

Gì?

“Chắc là không có vấn đề gì chứ?”

Cô thật sự nghe không rõ!!!

Bất ngờ, người bên cạnh cô gái kia sao lại đột nhiên xông tới vậy?

Giãy giụa, xô đẩy, sau đó cô vô tình trượt chân té ngã, rồi cả người cô lăn xuống, cô đột nhiên cảm thấy rất sợ hãi, bởi vì cô nhớ tới, phía dưới chính là vách đá, vách đá cheo leo trên mặt biển dữ dội .

Lẫn trong những câu tiếng Anh hỗn độn, cô nghe thấy cô gái kia thét lên, “Nhanh lên, kéo cô ta lên, chỉ cần đe dọa là được rồi, đừng làm chết cô ta….”

Rồi sau đó cô rơi xuống nước.

Nước biển rất lạnh, rất mặn, sóng biển đánh vào đầu cô, choáng váng.

Sao có thể xảy ra chuyện đau lòng như vậy, có ai không, mau tới giúp cô, cô không muốn chết ở đây, Chu Khắc Phi vẫn đang chờ cô trở về.

Cô không thể để anh một mình.

Bọn họ còn rất nhiều chuyện chưa làm, anh còn đang đợi cô về.

Nước biển sao lại lạnh như vậy, đã sang tháng tư sao vẫn lạnh thấu xương.

Ánh sáng... chập chờn..

Chóng mặt quá….

%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%

“Mẹ, mẹ tỉnh dậy đi.”

Ai đang gọi cô?

“Mẹ.” Một trận lay động kịch liệt, “Mẹ tỉnh lại đi.” Trình Bái Nghê mở to mắt, nhìn Tiểu Đông Ly nước mắt đầy mặt, “Mẹ nằm mơ thấy ác mộng, con gọi mẹ mấy lần cũng không được.”

Nhìn đôi mắt hồng hồng của con trai, cô tràn đầy áy náy, vội ôm chầm lấy nhóc, “Con đừng sợ, mẹ xin lỗi.” “Mẹ.” Con trai ôm lấy cô, “Mẹ lại gặp ác mộng.” Đúng vậy, cô lại gặp ác mộng.

Thỉnh thoảng, cô lại gặp một giấc mơ như vậy, nội dung giống hệt, kết thúc cũng gần giống hệt--- luôn là thanh âm của Tiểu Đông Ly kéo cô ra khỏi giấc mộng này.

Kỳ lạ là, , trước kia khoảng hai đến ba tháng mới xuất hiện một lần thì dạo gần đây tần suất lại ngày càng tăng, liên tiếp vào những đêm cuối tuần hay cả khi cô tranh thủ chợp mắt vào buổi trưa. .

Có lần Vi Vi nói, đó nhất định là tình huống trước khi cô rơi xuống nước, là ký ức cuối cùng năm 23 tuổi nên mới luôn ám ảnh cô.

“Gần giống như tình huống rơi xuống biển của chị, cùng bạn học đi chụp ảnh, một người bị đau bụng cho nên một mình chị một nhóm, sườn núi kia nguy hiểm như vậy người bình thường không thể đi tới, vậy mà chị lại rớt xuống biển, nếu như là bị ai kéo tới thì có thể lý giải được.” “Nhưng mà cô gái kia là ai?”

“Đi tới cục cảnh sát báo sẽ biết thôi.”

“Vấn đề là căn bản chị không nhớ rõ bộ dạng của cô ta, chỉ nhớ cô ấy có tóc xoăn lọn và làn da nâu, những cái khác đề không nhớ được.”

Vi Vi nhăn mặt, “Tại sao… Nếu chị nhớ lại được, chỉ cần điều tra một chút là có thể tìm ra người hại chị, không để cho cô ta hại người mà có thể sống nhởn nhơ, chị có biết không, lúc các sơ nói với bọn em chị gặp tai nạn, bọn em rất khổ sở.”

Cô nghe xong rất cảm động, sờ đầu Vi VI, “Chuyện đã qua coi như xong, dù sao chỉ là mộng, cho dù chị nhớ được nhưng một chút chứng cứ đều không có, cảnh sát không thể chấp nhận cáo buộc này đâu.” Đó chỉ là một giấc mơ.

Chỉ là một giấc mơ mà thôi.

Nhưng trong suốt bảy năm qua, cứ cách một thời gian nó sẽ lại xuất hiện, sau khi cô tỉnh dậy luôn thấy rất đau lòng, cứ dội lại trong cô cảm giácđau đớn và không muốn rời xa một người là thế nào.

Thật sự rất đau lòng, cho nên cô nghĩ, cô nhất định rất yêu người đó.

Nửa đêm tỉnh mộng cô cũng sẽ nhớ đến, bạn trai trước lưu lại tư liệu ở cục cảnh sát, rốt cuộc ở nơi nào?

Năm năm trước, cô có trở lại nơi đó, ông chủ quán ăn nhỏsống gần đó còn nhớ rõ--- đúng vậy a, có một cô gái không biết vì sao gặp phải chuyện không may, rồi, người bạn trai kia đi tìm cô ấy rất lâu, ông có nói với anh ta rằng không có hy vọng nhưng anh ta không tin, mỗi lần gặp thấy anh ta ngày một gầy đi, hỏi anh có ăn cơm không, anh ta đều nói không muốn ăn, thật sự nhìn thấy cũng rất đáng thương.

Lúc ấy, cô ôm Tiểu Đông Ly một tuổi, nghe xong vừa thương tâm lại vừa hạnh phúc.

Con của cô được sinh ra từ tình yêu của cô và người đàn ông cô yêu, yêu đến cả khi cho dù đã mất đi trí nhớ, trong mộng cô cũng không nỡ rời xa anh, mà anh cũng vậy, dùng hết khả năng có thể, liều mạng tìm cô, dù hai năm qua đi, mọi người gần đó vẫn nhớ rõ có một chàng trai như thế….

"Mẹ."

Giọng nói của Tiểu Đông Ly kéo cô về với thực tại.

Thằng bé làm nũng gối đầu lên cánh tay cô, ngước khuôn mặt nhỏ xinh lên nhìn cô, “Mẹ nghĩ về cha sao?”

"Ừ."

“Mẹ cũng nghĩ về chú Chu sao?” Mặc dù mới sáu tuổi nhưng nhóc cũng biết, người đàn ông mua phòng bí đỏ kia đang theo đuổi mẹ.

“Lúc nãy không có nghĩ tới nhưng mà lúc làm việc sẽ nghĩ.” Trình Bái Nghê cũng không muốn giấu diếm con, “Đông Ly thích chú sao?

“Thích.”

Chú ấy và người khác không giống, chú tốt với mẹ, cũng tốt với nhóc.

Hôm đó cậu đã có một khoảng thời gian rất vui vẻ ở khách sạn, ngủ dậy họ cùng đi bể bơi, chú kiên nhẫn dạy cậu tập bơi, rồi tắm bọt khí, bữa tối ăn hamburger còn có rau cuộn.

Họ cùng chơi trò chơi, cùng nghe nhạc. Tối đến, cậu nằm giữa hai người lớn ngủ tới sáng.

Buổi sáng đánh răng rửa mặt xong, nhóc được ngồi trên vai của chú đến nhà hàng cùng ăn sáng, ngồi trên vai nha, cậu đã sớm muốn biết cảm giác ngồi trên vai người khác là thế nào? Nhưng cậu không có cha, không có ai cho cậu thử cảm giác đo.

Hôm đó, cuối cùng cậu cũng được như nguyện.

Bả vai của chú rất rộng, ngồi rất thoải mái, chú đi rất vững, rất chậm, nhóc ngồi trên vai chú cực kỳ thoải mái.

“Mẹ, mẹ sẽ kết hôn với chú sao?”

“Nếu Đông Ly thích chú, cũng đồng ý để chú sống cùng chúng ta, mẹ sẽ suy nghĩ.” “Nếu như con không thích chú?”

“Mẹ sẽ chỉ làm bạn bè bình thường với chú Chu.”

Tiểu Đông Ly rất hài lòng với câu trả lời này, điều này chứng tỏ trong lòng mẹ, cậu vẫn là số một, “Mẹ.”

“Gì hả?”

“Cuối tháng bà ngoại về, chúng ta cùng đi chơi với chú nha.” Trình Bái Nghê hôn lên trán con, “Được.”

¥¥¥¥¥¥¥

Trong văn phòng của Tề thị, Trình Bái Nghê đang xem kế hoạch nghiên cứu phát triển mới--- mặt hàng chăm sóc sắc đẹp, giá 40 %, hy vọng có thể xâm nhập thị trường.

Đây là dòng sản phẩm mới nhất của Tề thị đang trong quá trình nghiên cứu dành cho giới học sinh, sinh viên, không thể tránh khỏi áp lực.không thành công,

Loại sản phẩm này cũng rất phổ biến, thử nghiệm giới thiệu đến người tiêu dùng bằng hệ thống tiếp thị online qua blogger sẽ có hiệu quả cao hơn so với mua quảng cáo. Học sinh có thể không xem ti vi nhưng hầu hết đều thường xuyên lên mạng lướt web.

Đúng lúc cô vừa viết ra mấy chữ “Thử nghiệm Blogger” vào file ghi chép rồi đóng lại thì điện thoại nội bộ reo lên.

“Chị Nghê.” Tiếng của Hà Vi Vi, “Đại diện của Hạ thị có việc muốn thảo luậnvới chị, xin số điện thoại di động của chị, có nên cho hay không? Cô đại diện này hình như không phải Chu Tư Nhàn lần trước.” Trình Bái Nghê không cần nghĩ cũng biết là ai, “Nói với cô ấy em là thư ký của chị, có chuyện gì nói với em là được.”