Tô Bắc dừng một chút, tiếp tục nói: “Tuy rằng tôi biết, lời tôi nói, cô có thể không thích nghe, nhưng tôi vẫn là muốn nói, hiện tại cô tốt nhất bảo trì khoảng cách thích hợp với Lộ Nam, anh ta cũng không thích hợp với cô bây giờ!”
Giọng nói Nghiêm Nghệ Đình bình tĩnh, nghe không hề có dao động: “Tôi đã biết, Bắc Bắc, chị đi trước đi!”
Cúp điện thoại, trên mặt Nghiêm Nghệ Đình lộ ra một tươi cười trào phúng.
Đúng vậy, cô nên là bảo trì khoảng cách với Lộ Nam, như vậy Tô Bắc mới có cơ hội để vào, không phải sao?
Lộ Nam đích xác không thích hợp với mình bây giờ, nói như vậy, anh là thích hợp với Tô Bắc bây giờ?
Nghiêm Nghệ Đình hung hăng cắn răng, nếu không phải hiện tại cô cần Tô Bắc, cô thật sự sẽ hoàn toàn trở mặt với người phụ nữ này.
Loading... Tô Bắc ở trong phòng chờ máy bay đợi nửa tiếng, lúc nghe được tiếng loa đăng ký, cô nhanh chóng tiến đến chỗ kiểm tra an ninh.
Giây phút rốt cuộc ngồi ở trên máy bay kia, trong lòng Tô Bắc mới hoàn toàn kiên định.
Bây giờ cô thật sâu cảm giác được, ảnh hưởng của Lộ Nam với mình càng ngày càng nghiêm trọng.
Vì giảm bớt loại ảnh hưởng này, cô vẫn là tận lực cách xa Lộ Nam mới tốt.
Tô Bắc híp mắt, tính toán ngủ một giấc trước.
Đột nhiên, cô cảm giác có người đứng ở bên cạnh mình.
Còn không đợi cô mở to mắt, liền nghe thấy giọng nói quen thuộc truyền đến: “Có thể phiền toái nhường đường một chút không?”
Tô Bắc đột nhiên mở mắt, nhìn gương mặt tươi cười quen thuộc trước mặt.
Cô giật mình mở miệng: “Lộ Nam, sao anh lại ở trên máy bay?”
Lộ Nam cười đến mặt đầy thâm ý: “Như thế nào, chỉ cho phép cô ngồi máy bay này, lại không cho phép tôi ngồi?”
Tô Bắc vẻ mặt mộng bức.
Lúc mình đi, không phải anh còn ở khách sạn sao?
Cô cũng nhìn không ra, anh có tính toán rời đi thành phố Khai Tâm.
Lại nói, không phải Nghiêm Nghệ Đình còn ở thành phố Khai Tâm sao?
Chẳng lẽ anh không cần bồi cô ta sao?
Nhìn sắc mặt Tô Bắc thay đổi lại thay đổi.
Lộ Nam nhướng mày: “Đừng nghĩ nữa, có cái gì nghĩ không ra, để tôi đi vào trước, cô lại chậm rãi nghĩ!”
Trên mặt Tô Bắc mang theo một chút giật mình, chậm rãi nghiêng người, để Lộ Nam đi vào.
Đợi cho Lộ Nam ngồi xong, cô mới bán tín bán nghi nhìn Lộ Nam: “Anh xác định chỗ ngồi của mìnhvở chỗ này sao?”
Lộ Nam liên tục gật đầu: “Xác định, xác định trăm phần trăm!”
Tô Bắc quái dị nhìn anh một cái, lại là trùng hợp như vậy!
Ngay sau đó cô xoay người, tính toán tiếp tục ngủ.
Tối hôm qua bị Lộ Nam và Nghiêm Nghệ Đình quấy rầy đến hơn nửa đêm, cô này sẽ còn vây đâu!
Lộ Nam nhìn khuôn mặt nhỏ trắng nõn tinh xảo của cô, trên mặt lộ ra một ý cười nhàn nhạt.
Tô Bắc ngủ chưa đến năm phút, lại có người lại đây.
Đối phương là một người đàn ông trung niên thô cuồng.
Anh ta nhìn nhìn Lộ Nam, lại nhìn nhìn vé trong tay mình, anh mở miệng nói: “Anh em, vị trí anh ngồi, là của tôi đi?”
Lộ Nam nhanh chóng lấy vé mình ra, làm một động tác im lặng với đối phương.
Anh nhẹ giọng mở miệng: “Đại ca, anh nhỏ giọng một chút, thật sự ngượng ngùng, chiếm chỗ ngồi của anh, hiện tại vợ của tôi đang mang thai, tôi muốn ngồi bên cạnh cô ấy, chiếu cố tốt cho cô ấy, ai ngờ sáng sớm hôm nay không có mua được vé máy bay gần nhau, hơn nữa, hôm nay cô ấy đang giận dỗi với tôi, lúc này không phải vừa mới ngủ sao, anh liền châm chước một chút, ngồi ở vị trí của tôi, được không?”