May mắn Diệp Đình Lạc đưa thằng bé tới kịp thời, nếu không, hiện tại chính mình đều không có chỗ để hối hận.
Cô ngẩng đầu nhìn Cố Niệm Thành một cái, mở miệng nói: “Đúng vậy, là thật trùng hợp, không nghĩ tới anh cũng tới bệnh viện, anh là tới kiểm tra sao? Có phải thân thể có nơi nào không thoải mái không?”
Cố Niệm Thành lắc đầu, nghĩ nghĩ liền mở miệng nói: “Tôi không phải tới kiểm tra, tôi cảm giác thân thể vẫn tốt, chính là vừa rồi gặp được một người quen ở cửa bệnh viện, vừa lúc tiến vào nhìn xem. Đúng rồi, người quan trọng kia của cô, hiện tại thế nào?”
Tô Bắc nghĩ đến lời vừa rồi của bác sĩ, bởi vì Tô Hàn được đưa tới kịp thời, làm giải phẫu sớm, cho nên cũng không có bao nhiêu vấn đề.
Cô thở ra một hơi, chậm rãi mở miệng: “Đưa tới tương đối kịp thời, cho nên vẫn tốt!”
Loading... Cố Niệm Thành có chút tâm phiền ý loạn, đặc biệt là nghĩ đến chuyện em gái Cố Niệm Từ.
Anh thở dài: “Tiểu thư, xin thứ cho tôi có chút mạo muội, nếu tiện, tôi có thể đi nhìn xem người cô phải chiếu cô không, thuận tiện đợi một lát, bây giờ tôi chỉ muốn tìm một chỗ an tĩnh một chút!”
Tô Bắc kinh ngạc nhìn anh ta một cái, chẳng lẽ anh ta không ngại mùi nước sát trùng trong bệnh viện sao?
Lại nói, chẳng may anh ta nhận thức Lộ Nam……
Cô nghĩ nghĩ, mở miệng hỏi: “Anh là nhân viên tập đoàn Thịnh Thế sao?”
Cố Niệm Thành lắc đầu: “Không, hôm nay tôi đi Thịnh Thế, chỉ là có chút việc mà thôi, tôi cũng không phải nhân viên tập đoàn Thịnh Thế!”
Tô Bắc nhẹ nhàng thở ra, chỉ cần không phải nhân viên Thịnh Thế, hẳn là không có vấn đề gì lớn.
Cô cười cười: “Vậy anh đi theo tôi!”
Cố Niệm Thành đi theo Tô Bắc, đi vào phòng bệnh của Tô Hàn.
Diệp Đình Lạc đang chiếu cố Tô Hàn, nghe thấy tiếng đẩy cửa, cô quay đầu nhìn nhìn.
Khi nhìn thấy người đàn ông phía sau Tô Bắc, cô hoàn toàn xem ngây ngốc.
Trên thế giới này, sao sẽ có người đàn ông đẹp như vậy?
Anh ta và chị Bắc Bắc, là quan hệ gì?
Tô Bắc nhìn bộ dáng xuân tâm nhộn nhạo của cô gái nhỏ, cô nhịn không được ho nhẹ một tiếng: “Đình Lạc, nếu trường học em có chuyện, vậy em đi về trước đi, đêm nay để chị chiếu cố Tiểu Hàn!”
Diệp Đình Lạc nghe được giọng nói Tô Bắc, cô ấy lập tức lấy lại tinh thần, cúi đầu, sắc mặt hồng giống như tôm luộc.
Cô ấy ngượng ngùng đan ngón tay, thấp giọng: “Vậy em đi trước, chị Bắc Bắc……”
Nói xong, cô ấy cúi đầu, cầm lấy túi xách của mình từ trên sô pha, chạy ra bên ngoài!
Tô Bắc cười cười, cô gái nhỏ thẹn thùng.
Cô xoay người nhìn Cố Niệm Thành mặt đầy tâm sự: “Tiên sinh, anh đi vào ngồi đi!”
Cố Niệm Thành gật gật đầu, đi qua ngồi ở trên sô pha.
Thật ra khi anh thấy Tô Hàn trên giường bệnh, vẫn là có chút kinh ngạc.
Xem Tô Bắc gấp như thế, đứa nhỏ này, hẳn là con cô đi!
Tô Bắc đi qua, cầm khăn lông lau mặt cho Tô Hàn, sau khi giúp cậu bé đắp kỹ chăn, lúc này mới xoay người, tùy tiện kéo một cái ghế dựa, ngồi ở trước mặt Cố Niệm Thành.
“Tiên sinh, tôi thấy thần sắc anh không được tốt, nếu gặp phải chuyện phiền lòng gì, có thể nói cho tôi biết, nói không chừng tôi còn có thể giúp anh chia sẻ!”
Ở trong lòng Tô Bắc, cô và Cố Niệm Thành chính là người xa lạ.
Sau lần gặp mặt này, nói không chừng về sau sẽ không bao giờ gặp mặt nữa, xem đối phương trở thành thùng rác, nói hết một chút không vui trong lòng mình, chưa chắc không phải một loại phương thức.