Vợ Yêu Ngọt Ngào: Tổng Giám Đốc Sủng Hôn

Chương 128

Thấy Tô Bắc không hề có dấu hiệu dừng lại, đối phương cũng không có lại tiếp tục mở miệng.

Chẳng qua, đợi một lát.

Tô Bắc nghe được tiếng thở dốc dồn dập, cảm giác như là không hít thở được, cái loại tiếng hít thở người bệnh nguy cấp mới có thể phát ra.

Tô Bắc sửng sốt, vừa rồi cô quá sốt ruột, cũng không có quá chú ý.

Cô nhớ rõ, lúc chính mình mới vừa đi vào thang máy, đối phương là một người đàn ông khỏe mạnh

Hơn nữa, anh ta thoạt nhìn cũng không có suy yếu như vậy!

Loading... Cô dò hỏi mở miệng: “Tiên sinh, anh vẫn ổn đi?”

Đối phương chậm rãi mở miệng, như là nỗ lực áp chế thống khổ nào đó: “Thang máy………… Không khí…… Quá ngộp, tôi bị…… Suyễn……”

Tuy rằng lời nói đối phương không quá hoàn chỉnh.

Nhưng Tô Bắc cũng hiểu được ý anh ta.

Anh ta bị bệnh suyễn, trách không được giọng nói anh ta nghe suy yếu như vậy.

Tô Bắc nghĩ nghĩ, cô bình tĩnh bật di động, chiếu sáng lên, lấy ra từ trong túi xách một bình xịt làm sạch không khí.

Sau đó, cô nhanh chóng đi đến bên cạnh người đàn ông.

Dựa vào ánh sáng mỏng manh của di động, Tô Bắc có thể thấy, sắc mặt đối phương tái nhợt, môi đã tái xanh.

Cô lập tức có chút hổ thẹn, đối phương có bệnh trong người, còn an ủi ngược lại mình.

Cô nhanh chóng cầm bình xịt làm sạch không khí, phun lên chung quanh người đàn ông.

Cô vừa phun, vừa mở miệng nói: “Phun bình xịt làm sạch không khí này, anh hẳn là sẽ dễ chịu một chút, tôi nghĩ đám người cứu viện hẳn là sắp tới rồi.”

Cố Niệm Thành hô hấp khó khăn, anh ta chậm rãi gật đầu, không nói chuyện nữa.

Tốc độ đội cứu viện thực mau.

Đại khái đợi khoảng năm phút, Tô Bắc liền nghe được tiếng bước chân bên ngoài.

Cô nghe thấy có người đứng ở cửa thang máy, mở miệng hỏi bọn họ: “Người bên trong, các người có thể nghe thấy tôi nói chuyện không?”

Tô Bắc nhanh chóng đứng lên, đi đến cửa thang máy: “Nghe thấy, còn bao nhiêu thời gian chúng tôi mới có thể đi ra ngoài, chỗ chúng tôi có một người bị……”

Tô Bắc còn chưa nói xong, liền nghe thấy người đàn ông trong góc thang máy liều mạng phát ra một tiếng: “Không!”

Tô Bắc kinh ngạc, ngừng nói, xoay người đi đến bên người anh ta.

Cô nhẹ giọng mở miệng nói: “Tiên sinh, anh làm sao vậy? Có phải nơi nào không thoải mái không?”

Cố Niệm Thành lắc đầu: “Đừng…… Đừng…… Nói cho…… Bọn họ biết…… Có…… Có…… Người bệnh!”

Tuy rằng anh không phải nhân vật công chúng, nhưng lực ảnh hưởng ở thành phố Nam Hi cũng không nhỏ, anh cũng không muốn cho ngoại giới biết, anh có bệnh suyễn.

Tô Bắc ngẩn người, chẳng qua, nếu đối phương yêu cầu như vậy, cô cũng không dám nói cái gì.

Người bên ngoài thang máy nghe thấy bên trong không có âm thanh, lập tức lo lắng mở miệng: “Tiểu thư, các người có khỏe không? Sao lại đột nhiên không nói?”

Tô Bắc mở miệng: “Không có gì, các người nhanh lên đi, thang máy có hơi tối, làm người cảm giác thực không thoải mái!”

Đối phương gật gật đầu: “Chúng tôi sẽ mau chóng!”

Kế tiếp, Tô Bắc ngồi ở bên người Cố Niệm Thành, vừa quan sát trạng huống anh ta, vừa sốt ruột chờ đợi cứu viện.

Cô cũng không biết, sau khi chính mình đi ra ngoài, Tiểu Hàn rốt cuộc thế nào?

Thang máy không có một chút tín hiệu, thật là gấp chết người.

Tuy rằng Cố Niệm Thành không biết Tô Bắc làm sao, nhưng bộ dáng sốt ruột gấp gáp của cô, anh vẫn là có thể cảm giác được.

Anh muốn an ủi Tô Bắc, nhưng anh cảm giác sức lực trong cơ thể mình vẫn luôn đang không ngừng xói mòn, anh chỉ có thể vô lực dựa vào trên thang máy.