Tô Bắc bị những ánh mắt này nhìn cực kỳ không được tự nhiên.
Cô nhanh chóng lên lầu.
Thang máy vừa đến, Tô Bắc lập tức đi ra ngoài.
Trong nháy mắt cô đi ra, liền nghe thấy Ngô Dao lớn tiếng ở nơi đó chế nhạo trào phúng.
Cô ta nói: “Các người nhìn một chút, một người đại diện như người ta, thủ đoạn rất lợi hại! Hiện tại có thể đều muốn nổi hơn những đại minh tinh đó, phỏng chừng ở thành phố Nam Hi, chính là người nhà nhà đều biết!”
Loading... “Đúng vậy đúng vậy!” Có người phụ họa Ngô Dao nói: “Cô cũng không nhìn xem, người ta chính là người có một chân với tổng giám đốc, có thể so sánh với chúng ta sao! “
“Còn không phải sao! Tiểu minh tinh dưới tay người ta còn chưa nháo ra động tĩnh gì, người ta khen ngược, tai tiếng vừa lên chính là đầu đề! Lợi hại!”
……
Tô Bắc nghe các loại châm chọc mỉa mai của bọn họ, thần sắc cô tựa hồ thờ ơ, mặt vô biểu tình đi đến văn phòng.
Giống như người bọn họ thảo luận lúc này không phải là mình.
Nhưng như vậy, những người đó còn không muốn buông tha cô.
Ngô Dao tựa hồ vì trả thù chuyện lần trước Tô Bắc làm cô ta không xuống đài được, giọng nói cô ta cố ý đề cao đê-xi-ben.
Cô ta vui cười nói: “Người nào đó, da mặt có thể so với tường thành, hiện tại người khác nói cô ta cái gì, cũng có thể mặt không đổi sắc, thật không biết đến tột cùng cô ta làm sao làm được!”
“Đúng vậy, công phu da mặt, công phu trên giường của người ta, đều là bản lĩnh giữ nhà……”
Tô Bắc nhanh chóng đi vào văn phòng, một tay đóng cửa lại, chặn toàn bộ những âm thanh quạ đen ồn ào ở ngoài cửa.
Tô Bắc đi đến trước bàn làm việc, cô mở máy tính ra, nhìn tin tức giải trí hôm nay.
Hình tượng của cô hoàn toàn bị nói xấu, tuy rằng cô đã sớm có chuẩn bị tâm lý, nhưng nhìn những bình luận khó coi phía dưới, trong lòng cô vẫn là khó chịu.
Có lẽ, đây là mục đích của những người đó đi.
Tô Bắc tắt máy tính, điều tiết cảm xúc một chút, tâm tình chậm rãi bình phục.
Cô không nghĩ ra, quan hệ hôn nhân của cô và Lộ Nam, có thể nói là khiêm tốn đến không thể lại khiêm tốn hơn, sao còn sẽ có người có thể tới chú ý bọn họ?
Chẳng lẽ nói, bọn họ là chú ý sinh hoạt cá nhân của Lộ Nam, chính mình chỉ là cá trong hồ chịu tai ương?
Tô Bắc suy nghĩ nửa ngày, cũng nghĩ không ra nguyên nhân.
Cô ở văn phòng buồn bực một buổi sáng, giữa trưa, Tôn Lệ Lệ tới gọi cô ăn cơm.
Tô Bắc lắc đầu: “Cô đi đi, tôi không có tâm tình ăn cơm!”
Nhìn bộ dáng uể oải ỉu xìu của Tô Bắc, Tôn Lệ Lệ có chút đau lòng.
Cô ấy đi qua, lo lắng nói: “Anne, mặc kệ phát sinh chuyện gì, cơm vẫn là muốn ăn, chúng ta đi ra ngoài ăn một chút đi, thuận tiện giải sầu, tôi nhìn bộ dáng cô bây giờ, cũng không thể làm việc cho tốt đi!”
Trên mặt Tô Bắc nặn ra một nụ cười, tươi cười của cô có chút miễn cưỡng.
Cô nói: “Lệ Lệ, tôi biết ý tốt của cô, nhưng hôm nay tâm tình tôi thật sự rất không tốt, tôi không muốn lại làm ra một bộ dáng miễn cưỡng cười vui, như vậy thật sự rất mệt, cô hiểu không?”
Tôn Lệ Lệ gật gật đầu, cô ấy đi qua, vỗ vỗ bả vai Tô Bắc.
Cô ấy nghĩ nghĩ, mở miệng nói: “Nếu cô không muốn đi ra ngoài ăn cơm, vậy tôi gọi cơm hộp, chúng ta ở văn phòng ăn một chút!”