Trong căn phòng lấy màu hồng làm chủ đạo…
Long Tịch Bảo có chút mất hồn tựa vào đầu giường, không khỏi nhớ tới cuộc tranh cãi ngày hôm qua… (Em làm anh quá thất vọng.) (Bắt đầu từ hôm nay chúng tôi cũng không quản em nữa, em muốn làm gì thì làm!) Không bao giờ quản mình nữa a… thất vọng à… Tự giễu cười cười, cúi đầu thấy điện thoại di động trong túi… Đúng rồi, phải gọi điện thoại cho anh Thiên… Lấy điện thoại di động ra, gọi vào dãy số kia. Rất nhanh liền truyền đến âm thanh từ tính của Doãn Thiên…
"Bảo Nhi, ăn no chưa?"
"Ăn no rồi, anh Thiên."
"Em… có thể đi ra ngoài không?"
Long Tịch Bảo ngẩn người, nhẹ giọng nói: "Có thể."
"Như vậy anh ở trong nhà chờ em, còn biết đường không?"
"Biết, bây giờ em qua."
"Đi đường cẩn thận một chút, muốn anh đi đón em không?"
"Không cần, tự em đi cũng được"
"Được, vậy anh chờ em."
"Dạ, vậy lát nữa gặp, bái bai."
"Bái bai."
Long Tịch Bảo nhấn phím kết thúc cuộc gọi, có chút sững sờ nhìn điện thoại di động sáng lấp lánh, là cô làm sai sao? Mặc dù anh Thiên từng lợi dụng cô, nhưng cô từ đầu đến cuối luôn tin tưởng… anh ấy không phải người xấu, anh ấy và cô làm bạn ba năm, trong ba năm cùng nhau ăn, cùng nhau chơi đùa, lúc cô vui vẻ, anh đi cùng cô đến khu vui chơi, lúc cô không vui, anh theo cô đến võ quán Judo để luyện võ, trong lòng cô… anh chính là anh trai của cô a, chẳng lẽ thân mật với anh trai mình một chút cũng có lỗi sao… Bọn họ vì sao chính là không tin cô… Vì sao… Nghĩ tới đây, hốc mắt của cô lại đỏ hồng, lau đi nước mắt sắp rơi xuống, cô đứng dậy đi về phía cửa…
Cặp sinh đôi chuẩn bị đi làm nhìn Long Tịch Bảo đỏ mắt, bước chân có chút hư không đi về phía bọn họ, không hẹn mà cùng nhíu mày kiếm, trong lòng rất không vui…
Long Tịch Bảo nhìn bọn họ một chút, mở miệng muốn nói gì đó, nhưng chung quy nói không ra lời, chỉ là cắn môi dưới, âm thầm đi qua bên cạnh bọn họ, cái gì cũng không nói.
Cặp sinh đôi nhìn cô, mặc cho cô đi ra khỏi cửa, không mở miệng hỏi cô muốn đi đâu… Bọn họ biết… cô muốn đi tìm Doãn Thiên.
Đợi đến khi bóng lưng của cô biến mất ở trước mắt bọn họ, Long Tịch Bác lấy điện thoại di động ra bấm số gọi Phượng Lăng…
"Đi theo tiểu thư, bảo vệ cô ấy, đừng để cô ấy phát hiện ra cô."
"Vâng" Phượng Lăng cung kính đáp lại, rồi sau đó cúp điện thoại, thi hành mệnh lệnh rời đi.
Long Tịch Bác nhìn Long Tịch Hiên một chút, trực tiếp đi về phía nhà để xe… Tịch Nhi, anh nhất định muốn cho em biết, khi em được người khác ôm vào trong ngực, tụi anh có cảm giác gì… .
Bọn họ thật sự nói được làm được, mặc kệ cô… cũng tốt… như vậy là tốt nhất… cô tự do rồi… Long Tịch Bảo ngồi trên xe taxi, cười có chút quái dị… Cười cười… Nước mắt liền khiến tầm mắt của cô mơ hồ… Tại sao… ngược lại cô lại không vui đây
----- ta là đường phân cách tuyến không vui -----
"Em đã khóc." Doãn Thiên nhìn Long Tịch Bảo có chút tiều tụy, khẽ nói, chính là dùng câu khẳng định chứ không phải câu nghi vấn.
Long Tịch Bảo nhìn hắn, gật đầu một cái.
"Ngày hôm qua… bọn họ lại đánh em sao?" Doãn Thiên không vui nhíu mày kiếm.
Long Tịch Bảo lắc đầu một cái.
"Bắt nạt em sao?" Doãn Thiên tiếp tục hỏi.
Long Tịch Bảo lắc đầu một cái, lại gật đầu một cái, tiếp theo nước mắt lấy không hết dùng không cạn lại bắt đầu ngưng tụ …
Doãn Thiên trong lòng đau nhói, đi tới nhẹ nhàng ôm cô, dịu dàng vuốt ve mái tóc dài của cô : "Không khóc, Bảo Nhi, em đừng khóc."
Long Tịch Bảo nghe vậy càng thêm uất ức muốn chết, nước mắt ầm ầm rơi xuống, "Hu hu… Bọn họ không phân rõ phải trái… Bọn họ bắt nạt em… hu hu…"
"Đừng khóc, Bảo Nhi ngoan, anh Thiên thương em." Doãn Thiên nhẹ giọng dụ dỗ, trong lòng cực kỳ không nỡ.
"Hu hu… Bọn họ không cần em nữa… Hu hu… Bọn họ không để ý tới em... hu hu…" Long Tịch Bảo khóc thét lên, giống như một động vật nhỏ bị người ta vứt bỏ, làm người ta thương yêu.
"Nha đầu ngốc, em đáng yêu như vậy, trên thế giới này không có ai nỡ không cần em, không để ý tới em." Doãn Thiên cười khổ an ủi cô gái nhỏ trong ngực, tựa như hắn… cô cười với hắn một lần, hắn liền nhất định phải nhớ cả đời…
"Hu hu… có thật vậy hay không..." Long Tịch Bảo khổ sở vỗ nhẹ phía sau lưng của hắn, phát tiết sự không vui của mình.
"Đương nhiên là thật, anh lúc nào thì lừa gạt em chứ." Doãn Thiên theo bản năng trả lời.
"Hu hu… anh lừa em nhiều hơn… Hu hu…" Long Tịch Bảo không thuận theo tiếp tục đánh vào lưng của hắn.
Doãn Thiên sững sờ, đúng vậy a… Hắn hình như không có tư cách nói câu này... Một lúc sau, "Vậy em hận anh sao? Chán ghét anh sao?"
Long Tịch Bảo hít mũi một cái, kéo ra khoảng cách giữa mình và Doãn Thiên, mở to ‘đôi mắt thỏ trắng’ hồng hồng, meo meo nói : "Không hận anh, nhưng chán ghét anh."
Doãn Thiên có chút cô đơn nhìn cô, không lên tiếng, thật ra thì hắn nên thỏa mãn, không phải sao… Hắn làm ra chuyện quá đáng như vậy với cô, cô chỉ ghét hắn, mà không hận hắn… chẳng lẽ còn chưa đủ khoan dung sao… nhưng ba chữ ‘chán ghét hắn’ từ trong miệng cô nói ra chính là khiến hắn không thoải mái một cách khó hiểu… như bị người ta đánh cho một quyền vậy…
"Nếu anh là tổng giám đốc, tại sao không nói cho em biết, còn để cho em bồi thường cà phê cho anh, anh rất keo kiệt biết không. Anh có thấy xấu hổ hay không, còn nữa, anh đã sớm đoạt lại những thứ thuộc về anh từ trong tay đám người thân thích xấu xa kia rồi, tại sao lúc trước không nói cho em, để cho em vì anh mà tức giận bất bình thật lâu, buổi tối ngủ cũng nằm mơ thấy em là công chúa gϊếŧ rồng giải cứu hoàng tử, cầm bảo kiếm chém gϊếŧ đám người thân thích không biết xấu hổ kia… Như vậy thật lãng phí mộng cảnh của em nha… anh phải bồi thường em thế nào đây ?!" Long Tịch Bảo chu môi, thô lỗ lau nước mắt của mình, vẫn không quên đưa tay đấm hai đấm lên ngực người đàn ông nào đó…
Doãn Thiên ngẩn người, có chút run rẩy hỏi : "Em còn tin tưởng những lời trước kia anh đã nói sao?"
"Tin tưởng, anh Thiên, bi thương trong mắt anh là thật, nó chân chân thật thật tồn tại, em tin tưởng anh, vẫn luôn tin tưởng, đến bây giờ em vẫn tin tưởng anh như cũ… anh không phải người xấu, anh vĩnh viễn là anh Thiên của em, mặc kệ anh đã từng làm gì, em đều sẽ tha thứ cho anh. Nhưng anh có thể đồng ý với em, không cần báo thù nữa, có được hay không. Thù hận là một con dao hai lưỡi, vừa có thể hại người, cũng có thể đả thương chính mình, quên nó đi, buông tha cho chính mình, được không?" Long Tịch Bảo dịu dàng ôm cổ hắn, không khỏi đau lòng cho hắn… Thù hận có lẽ là sức mạnh đã ủng hộ hắn một đường đi tới, cuộc sống như thế… tư vị trong đó, người khác vĩnh viễn đều không cách nào hiểu được…