Chương 2
Sau khi rời khỏi câu lạc bộ tư nhân đó, Điền Điền không về kí túc xá của trường mà bắt hai chặng xe về thẳng nhà. Trên đường, Jack gọi điện đến, anh ta mắng cô xối xả một trận. “Tiểu thư à, cô có nhầm không thế? Tối nay công ty cử cô đi ăn cơm ở câu lạc bộ đó nhưng cô lại ra tay đánh khách quý của người ta cơ đấy. Cô đã đắc tội với khách hàng lớn rồi. Sớm biết thế này, tôi thà thiếu một người cũng không dám cử cô đi. Đám đàn bà con gái các cô hành động hoàn toàn chẳng hề suy nghĩ đến lợi ích công ty, chẳng có một chút đạo đức nghề nghiệp gì cả!”Ở vào lập trường cá nhân, Điền Điền tự nhận thấy việc cho Liên Gia Kỳ một cái tát là hoàn toàn chính đáng, nhưng đứng trên lập trường của công ty thì quả thật cô đã sai rành rành rồi. Cô chỉ có thể im lặng nghe Jack trách mắng mà thôi. May mà khi anh ta đang tiếp tục lải nhải thì di động bỗng vang lên tiếng tút tút báo ngắt tín hiệu, thế nên những lời trách móc chói tai cũng bị ngắt luôn. Nhờ vậy tai cô tạm thời được giải thoát.
Về đến nhà đã gần mười một giờ đêm. Điền Điền móc chìa khóa ra mở cửa. Cánh cửa vừa đẩy ra, bức chân dung của bố cô – ông Diệp Chấn Hùng treo trên tường đang nhìn cô âu yếm. Người đã đi xa nhưng nụ cười trên khung ảnh vẫn như hồi còn sống.
Mẹ Điền Điền, bà Điền Quyên vừa mới chợp mắt, nghe thấy tiếng mở cửa, vội khoác áo đi ra ngoài:
“Điền Điền, sao con lại về nhà vào giờ này?”
Có điều muốn nói nhưng lại không thể nói ra, cuối cùng, Điền Điền vẫn quyết định giữ im lặng:
“Mẹ, con nhớ mẹ mà.”
Bà Điền Quyên phân vân nở nụ cười:
“Con lớn như vậy rồi mà còn làm nũng sao? Con có đói không? Mẹ đi nấu cho con bát mỳ nhé?”
“Không cần đâu mẹ ạ! Con không đói. Mẹ mau đi ngủ đi, cẩn thận kẻo bị lạnh.”
Sau khi đẩy mẹ vào phòng để bà ngủ tiếp, Điền Điền một mình ở trong phòng khách ngắm bức chân dung của bố mình. Cô cứ ngắm mãi, ngắm mãi, rồi không kìm được mà nước mắt ướt nhòe, nụ cười hiền từ nhòa đi trước mắt cô…
***
Tám năm trước, Điền Điền mới mười tuổi. Cô là viên minh châu trong tay bố. Gia đình ba người trải qua cuộc sống bình dị nhưng vô cùng hạnh phúc. Nhưng vào một đêm mùa hạ, một vụ tai nạn xe bi thảm đã thay đổi tất cả mọi thứ.
Cho đến tận bây giờ, Điền Điền vẫn nhớ như in buổi tối ngày hôm đó. Lúc ấy, mọi thứ vốn dĩ rất tuyệt vời, rất ấm áp. Bố cô phá lệ không đi làm thêm mà về nhà từ rất sớm để hướng dẫn cô làm bài tập rồi lại tự mình vào bếp nấu mấy món sở trường. Cả gia đình cô vui vẻ ăn cơm tối. Sau đó, bố cô nói có chút chuyện phải ra ngoài. Khi ấy, cô xách giày da ra cho bố thay, còn bắt chước mẹ thơm bố rồi dặn dò: “Bố nhớ về sớm nhé!”
Bố mỉm cười, bế cô lên thơm một cái thật kêu: “Được rồi, con gái rượu của bố.”
Nhưng bố cô đi mãi mà không về. Đến chín giờ tối, mẹ đang chuẩn bị cho cô đi ngủ thì nhận được điện thoại. Chưa nói được mấy câu bà đã òa lên khóc. Bà vừa khóc vừa lôi cô từ trong chăn ra, vội vàng mặc quần áo rồi kéo cô lao như điên đến bệnh viện. Đợi họ ở đó là một tấm vải trắng tinh dính vết máu loang đỏ chói. Dưới tấm vải đó, bố cô đã nhắm chặt đôi mắt và không bao giờ có thể tỉnh dậy được nữa. Bác sĩ khoác chiếc áo blouse trắng nói với họ rằng người bị thương đã chết trên đường tới bệnh viện.
Bố cô đã ra đi như vậy. Mẹ cô khóc xé ruột xé gan. Mới mười tuổi, cô vẫn chưa hiểu rõ “chết” nghĩa là gì nhưng thấy mẹ đau khổ như vậy cô cũng gào lên khóc theo. Đến lúc khóc mệt quá, cô mới ngủ thϊếp đi. Ngày hôm sau, khi mở mắt thức dậy, theo thói quen, cô gọi bố. Sáng nào bố cũng gọi cô dậy, nhưng hôm đó không còn nụ cười của bố chào đón cô nữa. Sau này cũng không. Cuối cùng, cô đã hiểu “chết“ nghĩa là gì. “Chết“ chính là không còn nữa, mãi mãi không còn nữa. Cô không còn bố nữa rồi. Bố đã vĩnh viễn rời xa cô rồi.
Bố cô chết vì tai nạn giao thông. Khi đó, ông đang vội vàng băng qua đường thì một chiếc xe hơi rồ ga lao tới, hất ông văng ra xa. Người lái xe đâm vào ông không những không dừng lại cứu người mà còn tăng tốc bỏ chạy. Nhưng một tiếng đồng hồ sau, người đó lại chủ động đến đồn cảnh sát tự thú. Đó là một sinh viên đại học. Chiếc xe gây tai nạn là xe riêng của anh ta. Anh ta kể rằng, sau khi xảy ra sự việc, vì quá lo sợ nên đã vội vàng rời khỏi hiện trường nhưng Điền Điền và mẹ cô không thể nào tha thứ cho anh ta được, cũng không thể nào chấp nhận nổi lời giải thích đó. Vì khi vụ tai nạn xảy ra, người đi đường chứng kiến, camera ở đầu đường cũng ghi lại, dù chiếc xe có chạy thì vẫn có thể bắt người gây tai nạn thông qua biển số xe. Anh ta quay lại tự thú chắc cũng vì biết rõ điều này, chứ tuyệt đối không phải vì lương tâm gì đó thức tỉnh.
Trong quá trình xử lý sau vụ tai nạn, Liên Gia Kỳ, người lái xe gây tai nạn luôn tránh mặt, chỉ ủy thác cho luật sư đến nói chuyện. Anh ta sẵn sàng bồi thường và chỉ mong kết thúc vụ việc càng sớm càng tốt. Bà Điền Quyên, mẹ của Điền Điền kiên trì đòi gặp mặt đương sự, cuối cùng cũng khiến Liên Gia Kỳ phải xuất hiện ở đồn cảnh sát.
Anh ta vừa bước vào, bà Điền Quyên đã lao đến cào cấu vào mặt anh ta như một con sư tử cái hung dữ. Bà vừa đánh vừa khóc: “Hung thủ gϊếŧ người, tôi không cần tiền của cậu, cậu trả lại chồng cho tôi, trả lại chồng cho tôi!”
Điền Điền cũng vừa khóc vừa giúp mẹ đánh người đó. Cô còn nhỏ, sức còn yếu, đánh người cũng không đau nên chỉ có thể túm lấy một cánh tay của kẻ thù mà cắn một cái thật mạnh. Bảy tám bàn tay hùa vào, cộng thêm những lời khuyên nhủ nhưng cũng không thể nào kéo được bà Điền Quyên ra. Bà giống như con cua kẹp chặt càng, sống chết không chịu buông, bám chặt lấy cánh tay Liên Gia Kỳ khiến anh ta thở hổn hển vì phải kiệt sức xô đẩy.
Luật sư vội vã giãi bày: “Vì biết gia đình bên nguyên không giữ được bình tĩnh nên tôi luôn phải thay mặt đương sự đến nói chuyện. Đấy, đấy, thế này là thế nào chứ? Tai nạn giao thông là chuyện ngoài ý muốn. Các người làm như vậy là cố ý làm người ta bị thương mà.”
Nếu như không phải khi đó, Điền Điền đang thay một cái răng sữa, vì cắn quá mạnh nên cái răng đó rụng ra thì cô cũng không biết sẽ cắn Liên Gia Kỳ đến tận lúc nào. Khi cô chịu buông ra thì cánh tay của Liên Gia Kỳ đã có thêm một vết thương mờ mờ. Luật sư nhanh chóng đưa anh ta rời khỏi đó và cuộc nói chuyện hòa giải hôm ấy đã hoàn toàn thất bại.
Sau một hồi giằng co kịch liệt, dưới sự tham vấn hòa giải của đội cảnh sát và luật sư, cuối cùng, mẹ của Điền Điền đã phải ký vào quyết định hòa giải và nhận bồi thường. Bà buộc phải chấp nhận sự thực rằng, chồng mình đã không còn nữa nhưng cuộc sống vẫn phải tiếp tục, những ngày tháng cô nhi quả phụ sau này có tiền bồi thường vẫn còn hơn là không có gì. Luật sư đại diện cho Liên Gia Kỳ, người gây tai nạn, bồi thường cho mẹ con họ năm trăm nghìn tệ. Khoản tiền bồi thường này đối với một người bình thường mà nói là rất lớn. Nhưng dùng tính mạng của người cha để đổi lấy, dù có nhiều tiền hơn nữa thì cũng không thể nào bù đắp được nỗi đau tan cửa nát nhà.
Trong suốt một khoảng thời gian rất dài, Điền Điền bé bỏng luôn nhớ đến kẻ thù đã cướp mất bố cô. Cô ngây thơ cầm phấn viết khắp nơi: Liên Gia qi(1) là kẻ xấu xa! Liên Gia qi là kẻ khốn nạn! Khi đó, cô vẫn chưa biết viết cả tên họ đầy đủ của Liên Gia Kỳ mà chỉ có thể dùng phiên âm để ghi lại những chữ mình không biết viết. Cái tên này đã khắc sâu vào trong lòng cô, kẻ thù gϊếŧ cha, cô sẽ mãi mãi không bao giờ quên.
Mặc dù sự việc đã trôi qua tám năm nhưng khi vừa nghe đến cái tên Liên Gia Kỳ trong buổi tiệc của Chủ tịch Hoắc thì Điền Điền lập tức bị sốc. Cô ngoảnh đầu lại nhìn thật kỹ, không phải tình cờ trùng họ trùng tên, khuôn mặt kia rõ ràng chính là Liên Gia Kỳ năm đó. Tám năm trước, tuy mới chỉ gặp một lần nhưng cô nhớ rõ khuôn mặt đó đến tận ngày hôm nay. Nhận ra kẻ thù mình từng để lại vết răng trên cánh tay, cô bị kích động đến mức quên mất thân phận của mình lúc này, chẳng nghĩ ngợi gì, lập tức giáng cho anh ta một cái tát.
Nhìn bức ảnh bố mình đang mỉm cười, Điền Điền thầm rơi lệ, nói: ”Bố! Hôm nay, con đã gặp Liên Gia Kỳ, kẻ đâm xe vào bố tám năm trước. Con đã tát cho hắn một cái. Loại người này vẫn có thể sống một cách sung sướиɠ như vậy, ông trời thật là bất công!”
***
Sáng hôm sau, Điền Điền không phải lên lớp. Sau khi rời khỏi nhà, cô đến công ty xin thôi việc, tiện thể trả quần áo và giày mà cô đã mượn Sa Mỹ hôm qua.
Khi gặp Jack, Điền Điền đã chuẩn bị sẵn tâm lý nghe anh ta chửi mắng một trận tơi bời. Nào ngờ, thái độ của anh ta lại hoàn toàn khác với tối qua, không những không giận dữ khiển trách cô mà còn thể hiện sự cảm thông và không đồng ý cho cô thôi việc. “Nghỉ gì chứ? Có công việc mới giao cho cô đây. Cậu ấm Hoắc Khởi Minh của tập đoàn Hoắc thị có ý muốn cô chụp poster quảng cáo cho một câu lạc bộ tennis.”
Điền Điền vẫn còn ấn tượng về cái tên Hoắc Khởi Minh này. Chẳng phải là con trai của Chủ tịch Hoắc, chủ nhân bữa tiệc tối qua sao? Cô thật sự không dám tin vào tai mình nữa. “Không thể nào. Tối qua, tôi đã làm hỏng bữa tiệc, đắc tội với họ. Tại sao Hoắc Khởi Minh lại còn dành cho tôi cơ hội này chứ?”
Jack bày ra khuôn mặt từng trải, chậm rãi nói: “Tuy cô đã phá hỏng buổi tiệc của Chủ tịch Hoắc nhưng không hề đắc tội với Hoắc Khởi Minh. Người được ông bố coi trọng chưa chắc con trai đã thích.”
Nghĩ lại buổi tiệc tối qua, Hoắc Khởi Minh đã tỏ rõ thái độ không vui khi bố anh ta khen ngợi Liên Gia Kỳ, Điền Điền dần dần hiểu ra.
“Được rồi. Đừng nhắc đến chuyện thôi việc nữa. Cô chuẩn bị nhận công việc mới đi. Thù lao lần này khá lắm đấy! Cô gặp may rồi.”
Điền Điền vẫn có chút ngần ngại. “Nhưng mà…”
“Nhưng cái gì? Cơ hội tốt như vậy thì đừng do dự nữa. Bao nhiêu người cầu mà còn không được đấy. Cứ quyết định như vậy đi.”
Điền Điền suy đi nghĩ lại cũng chẳng từ chối nữa. Dù thế nào, đây cũng là một công việc hấp dẫn. Chụp poster quảng cáo còn tốt hơn là làm người mẫu cắt băng khánh thành hay trình diễn thời trang, tiền kiếm được cũng nhiều hơn. Sau khi bố cô qua đời, mẹ cô không tái giá, một mình nuôi dạy cô khôn lớn, bà đã phải chịu không ít cực khổ. Đến giờ, cô đã trưởng thành, ngoài giờ học ra, cô cũng tranh thủ làm thêm kiếm tiền để mẹ cô bớt vất vả. Có cơ hội như vậy thì tại sao cô lại từ bỏ cơ chứ?
Thấy cô gật đầu, Jack lại nghiêm khắc nhắc nhở: “Điền Điền, nếu cô muốn tiếp tục làm việc ở đây thì tôi có chuyện cần nói rõ với cô. Thế này nhé, chuyện như tối qua chỉ có thể phá lệ một lần. Tôi không cần biết cô có ân oán với ai. Tóm lại, vấn đề riêng tư thì cô hãy giải quyết riêng tư. Khi cô là nhân viên, nhận công việc do công ty sắp xếp thì tuyệt đối không được có bất cứ cử chỉ nào luống cuống hay vô lễ với khách. Cô rõ chưa?”
Jack nói một tràng dài, Điền Điền cũng không phản đối gì mà chỉ lặng lẽ gật đầu. Trước khi rời khỏi công ty, Jack còn dặn Điền Điền chín giờ sáng Chủ nhật đợi xe của công ty đến đón ở cổng trường đại học. Xe sẽ đưa cô đến câu lạc bộ tennis chụp hình.
(1)Trong tiếng Hán, âm “qi” là phiên âm cách đọc của chữ “Kỳ”.