Đại Chúa Tể (Sắc Hiệp)

Chương 351: Chỉ điểm

Trong phòng trúc yên lặng tao nhã, Mục Trần tỏ ra xấu hổ trước cô gái đang ngồi trên chân. Áo trắng tóc đen, gương mặt xinh đẹp mà lạnh lùng, khiến người khác hiểu rõ nàng không thích tiếp cận.

Vẻ đẹp của cô ta không hề kém cạnh Tô Huyên, nhưng nét lạnh lùng thì quả thật chẳng ai sánh bằng.

Không thể nào ngờ được vị "trưởng lão" tính cách cổ quái kia lại trẻ tuổi và xinh đẹp đến thế...

Bên cạnh Mục Trần, Duẫn nhi cũng ngồi trên chân, cười tủm tỉm nhìn gương mặt xấu hổ của hắn.

Cô gái kia chẳng để ý đến Mục Trần, chỉ lẳng lặng rót trà. Nước trà róc rách chảy vào chén, cất lên những tiếng vang nhỏ trong phòng trúc.

Mục Trần ho khan một tiếng, ôm quyền nói tiếp:

- Đệ tử Mục Trần tham kiến trưởng lão Linh Khê...

- Ngươi tới làm gì?

Cô gái thanh âm bình thản.

- Viện trưởng bảo ta đến... trưởng lão Linh Khê thỉnh cầu chỉ điểm tu luyện linh trận.

Mục Trần nói, hai chữ trưởng lão có vẻ khá miễn cưỡng, vì thật khó mà dùng từ trưởng lão với người con gái trẻ tuổi xinh đẹp như thế này.

-Ta không dạy người khác.

Cô gái cầm chén trà, hớp một ngụm.

Mục Trần liếc sang Duẫn nhi bên cạnh. Ngươi không dạy người khác, vậy Duẫn nhi ở đây làm gì?

- Không dạy nam nhân.

Dường như đọc được suy nghĩ của hắn, cô gái thản nhiên bổ sung.

Mục Trần chưng hửng, chỉ có thể kiên trì:

- Là viện trưởng bảo ta đến.

Cô gái kia hơi nhìn lên, liếc hắn:

- Ta không phải người của Bắc Thương linh viện, chỉ là thiếu nợ Thái Thương viện trưởng một cái ân tình, nên chấp nhận xây dựng vài linh trận cho Bắc Thương linh viện. Chỉ cần ta muốn, thì lúc nào cũng có thể rời khỏi đây, ngươi không cần lấy hắn ra dọa ta.

Mục Trần chẳng nói được gì, trưởng lão Linh Khê cá tính quả nhiên đáng sợ, cả Thái Thương viện trưởng cũng chẳng thèm nể mặt, quả thật chẳng biết phải làm sao bây giờ.

Cô gái kia chẳng hề quan tâm Mục Trần khó xử thế nào, cứ thản nhiên thưởng thức chén trà của mình.

Bỗng dưng trong phòng yên tĩnh chốc lát.

Duẫn nhi đứng bên cạnh thấy vậy cũng chỉ tủm tỉm cười trộm, khẽ nói:

- Linh Khê tỷ tỷ, Mục Trần ca ca có thiên phú linh trận tốt lắm, so với ta phải tốt hơn nữa kia.

- Thiên phú tốt thì nhiều người lắm, thấy một người dạy một người, chẳng phải là mệt chết sao?

Linh Khê liếc sang Duẫn nhi.

- Linh Khê tỷ tỷ, ngươi giúp Mục Trần ca ca đi, hắn tốt với ta lắm.

Duẫn nhi làm nũng.

Linh Khê cũng chẳng chớp mắt.

- Linh Khê tỷ tỷ không đáp ứng, sau này ta không làm việc nữa.

Duẫn nhi chu miệng hờn dỗi.

- Vậy thì phải vượt qua Linh Trận Ốc.

Linh Khê khẽ mỉm cười thì thầm.

Vừa nghe Linh Trận Ốc, Duẫn nhi nhất thời câm như hến, khuôn mặt trở nên đau khổ, không dám nói gì nữa.

Linh Khê thấy Duẫn nhi không nói nữa thì hơi trầm tư một chút, quay sang Mục Trần, thản nhiên hỏi:

- Ngươi bây giờ là Linh Trận sư cấp 4?

- Phải.

Mục Trần gật đầu.

- Có gì thắc mắc?

Linh Khê nói.

- Ta không biết làm cách nào mới có thể nắm vững trạng thái Tâm Nhãn.

Mục Trần lập tức nói ngay, trạng thái Tâm Nhãn hiện tại rất quan trọng với hắn, một khi chân chính nắm giữ trạng thái này, thì hắn có thể dùng năng lực Linh Trận sư cấp 4 dễ dàng bố trí được linh trận cấp 5.

Tuy hắn cũng mơ hồ chạm được trạng thái Tâm Nhãn, nhưng quả thật quá phức tạp, một mình hắn tự mò mẫm thì chẳng biết khi nào mới tiến bộ.

- Tâm Nhãn?

Linh Khê kinh ngạc ra mặt. Nàng không ngờ được Mục Trần ở cái trình độ này lại có thể chạm tới Tâm Nhãn. Xem ra quả đúng như Duẫn nhi nói, hắn có thiên phú tu luyện linh trận cực cao.

- Trạng thái Tâm Nhãn là một trạng thái tương đối cao thâm, được chia làm hư thái Tâm Nhãn và thật thái Tâm Nhãn. Hiện tại ngươi thì có lẽ ngay cả hư thái Tâm Nhãn cũng chưa đạt đến.

Mục Trần hơi ngạc nhiên, không biết trạng thái Tâm Nhãn lại còn có phân chia thế này.

- Hai cấp bậc đó có gì khác nhau?

- Hư thái Tâm Nhãn là một loại cảm ngộ hư ảo, cũng là một linh trận, nhưng khi Linh Trận sư nắm vững hư thái Tâm Nhãn, không chỉ tiêu hao linh lực ít hơn, mà uy lực càng mạnh hơn, khả năng bố trí linh trận thất bại cũng giảm đi. Vài Linh Trận sư xuất chúng có thể bố trí linh trận vượt cấp, đó là do họ nắm giữ trạng thái kia.

- Còn thật thái Tâm Nhãn...

Linh Khê ngưng lại một chút, nhìn hắn rồi nói tiếp:

- Linh Trận sư nắm vững trình độ này thì nhiều linh trận phức tạp trong mắt họ sẽ đơn giản hơn nhiều, nhìn thấy rõ những phức tạp trong đó. Nếu giao đấu với đối thủ, thì dễ dàng nhìn ra nhược điểm linh trận của đối phương bố trí, dễ dàng phá nó đi.

- Mặt khác, khi thật thái Tâm Nhãn tu luyện đến trình độ cực kỳ cao thâm, cảm giác sẽ không còn hư ảo nữa, mà sẽ chân chính thật sự như một con mắt nữa tồn tại, đó chính là Tâm Nhãn.

- Tâm Nhãn quét nhìn, mọi trận không còn. Gặp Linh Trận sư trình độ này tốt nhất là đừng bày trận trước mặt hắn, vì chỉ cần liếc nhìn là thấy rõ mấu chốt, rồi có thể lập tức sẽ bố trí ra linh trận giống hệt của ngươi.

Mục Trần nghe đến tròn mắt. Liếc mắt nhìn là sao chép linh trận của đối phương? Trình độ này biếи ŧɦái quá đi chứ? Trạng thái Tâm Nhãn lại lợi hại như thế, nhờ vậy mới biết bây giờ hắn còn chưa chân chính hiểu được, chỗ tốt đã là vượt cấp bày trận.

- Vậy làm sao ta mới có thể nắm vững trạng thái này?

Mục Trần cẩn thận dò hỏi.

- Đơn giản, cứ luyện tập nhiều là được.

Linh Khê bâng quơ nói một câu.

Mục Trần toát mồ hôi hột. Đâu có đơn giản thế chứ?

- Vậy ta luyện tập như thế nào?

Mục Trần bất đắc dĩ hỏi tiếp.

- Thật muốn phải nắm giữ nó?

Linh Khê liếc đôi mắt linh động về phía Mục Trần, ánh mắt có vẻ bớt đi lạnh lùng một chút, nhưng nụ cười đó lại khiến Mục Trần cảm thấy bất an.

Nhưng bây giờ không thể không kiên trì đến cùng, khó khăn lắm mới khiến cho nữ nhân tính cách quái đản này chỉ điểm, biết đâu chỉ chần chờ trong giây lát thì bị đánh bay ra ngoài không chừng.

- Ừm!

Mục Trần mạnh mẽ gật đầu.

Duẫn nhi bên cạnh lại ra vẻ tội nghiệp nhìn Mục Trần, nàng đã có thể đoán được Mục Trần xui xẻo rồi.

- Đi theo ta!

Linh Khê đứng dậy, một mùi hương thoang thoảng tỏa ra xung quanh, nàng hướng về bên ngoài đi ra, dáng người rất tinh tế yểu điệu.

Ba người ra khỏi phòng trúc, tiến vào rừng trúc, rồi dừng lại ở một mảnh đất trống rộng rãi.

- Bất kỳ linh trận nào dù có phức tạp đến đâu, vẫn có một điểm mấu chốt, đó là tâm trận. Một khi tâm trận bị phá, linh trận cường đại cũng phải tan thành mây khói. Thế nhưng muốn tìm ra tâm trận trong một linh trận phức tạp khó vô cùng, hoặc giả ngươi đang ở trong trận đó thì gần như bất khả thi.

Linh Khê quay sang Mục Trần, ngón tay nàng điểm vào không khí, không gian dao động bồng bềnh, Mục Trần có thể cảm giác được linh khí thiên địa trở nên hỗn loạn.

Linh lực như cơn lốc hội tụ lại, một quang trận đỏ đậm từ hư vô xuất hiện, dao động mạnh mẽ lan tỏa, khí tức nóng cháy.

Mục Trần biến sắc nhìn quang trận rực rỡ vừa hiện ra cạnh hắn. Linh trận này cũng phải là cấp 4, nếu bản thân hắn bố trí, ít nhất phải chuẩn bị một hồi bố trí mới dễ dàng, còn Linh Khê chỉ một ngón tay là nó thành hình, mà hắn cũng chẳng thấy nàng ngưng luyện ra linh ấn nào cả...

Nàng là trực tiếp điều khiển linh khí thiên địa để bố trí linh trận, quả thật khó lòng phòng bị.

Linh Trận sư bình thường muốn bố trí linh trận, chuyện đầu tiên phải làm đó là ngưng luyện linh ấn. Mà như thế thì cũng nói cho người ta biết hắn đang làm cái gì, hoàn toàn khác hẳn với Linh Khê khi nãy.

Mục Trần kinh hãi than thầm, Linh Trận đại sư thật là đáng sợ a, hoàn toàn vượt trội so với hắn.

Linh Khê vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại, tay điểm vào không trung, hai quang trận thật lớn lại hiện ra, bao phủ lấy quang trận ban đầu.

Ba linh trận cấp 4, cùng lúc bố trí ra.

Mục Trần không khỏi tròn mắt.

Ba đạo linh trận cấp 4 bao phủ thiên địa nơi đây, mà hắn lại ở chính giữa chúng, không dám nhúc nhích, vì e rằng chỉ cần khẽ động một chút sẽ khiến cả ba đồng loạt tập kích.

- Trưởng lão...

Mục Trần méo miệng cố gắng cười:

- Người muốn làm gì vậy?

- Trước khi bị bắn chết, ngươi phải tìm ra tâm trận của ba linh trận này, phá nó mà ra. Nhớ cho kỹ, không dùng linh lực cường hoành phá trận, phải phá tâm trận.

Linh Khê thản nhiên nói.

Mục Trần há mồm. Luyện tập gì ma quỷ thế? Không theo phương pháp thông thường được sao? Ba đạo linh trận cấp 4, cái này là đánh chết người đó nha.

- Cho ngươi một canh giờ, không phá được thì khỏi cần ở lại, người ngu như vậy ta không dạy.

Linh Khê chẳng quản hắn oán thán thế nào, chỉ phất tay xoay người đi mất.

- Duẫn nhi, theo dõi hắn, dám cường hoành phá trận, thì lần sau ngươi cũng vào đó đi.

Linh Khê bước đi, thanh âm lạnh lùng vẳng lại khiến cho Duẫn nhi cũng làm mặt khổ, thương hại nhìn Mục Trần.

- Mục Trần ca ca, ngươi phải nghe lời nha, Duẫn nhi không cần thiết phải vào đó đâu...

Hết chap 351