Đại Chúa Tể (Sắc Hiệp)

Chương 215: Linh đấu trường

Chap 215: Linh đấu trường

Lý Huyền Thông mời chiến, tin tức ồn ào huyên náo khắp Bắc Thương linh viện, chính ngay lúc mọi người đang đứng ngồi chờ đợi câu trả lời của Mục Trần, rốt cuộc trong khu tân sinh cũng có tin tức truyền ra khiến mọi người tròn mắt kinh ngạc.

Mục Trần ứng chiến!

Nhiều người lắc đầu, kẻ thì tắc lưỡi, đứa lại gật gù. Tên Mục Trần cũng gan to quyến đoạn thật, mà cũng không rõ là dũng khí hay là lỗ mãng....

Mục Trần đáp ứng, kẻ thì cười khẩy châm chọc, có người than thở giùm, vài kẻ lại tò mò, vị đệ nhất tân sinh Mục Trần này chắc chắn không phải kẻ ngu, nếu đã có gan ứng chiến, có lẽ cũng bản lĩnh đối phó, chỉ không biết thủ đoạn của hắn có thể địch lại sự lợi hại của Lý Huyền Thông hay không.

Dù thế nào thì chuyện này cũng tạo một tiếng vang cực lớn trong Bắc Thương linh viện, vô số đệ tử vốn đang miệt mài tu luyện trong các Tụ Linh trận, các tầng Lôi vực nghe đến chuyện này liền dứt khoát tạm dừng tu luyện để đi xem trận tỷ thí hấp dẫn người ta nhất trong vòng nửa năm nay.

Hai ngày nhanh chóng trôi qua, Mục Trần vẫn luôn ở lại tiểu lâu để tu luyện, ngay cả thành viên Lạc Thần hội cũng không thấy được hắn, có lẽ đang chuẩn bị tốt trạng thái cho trận chiến kinh động Bắc Thương linh viện sắp tới.

Chu Linh tuy cũng có lo lắng, nhưng cũng không quấy rầy Mục Trần. Đã ứng chiến thì không còn cơ hội thay đổi nữa, trận chiến này đã không còn tránh được.

Nếu đã thế vậy thì tận tình để cho Mục Trần chuẩn bị tốt một chút.

Bọn họ không hy vọng Mục Trần có thể đánh bại Lý Huyền Thông, vì chuyện đó quá mức vớ vẩn hoang tưởng. Lý Huyền Thông không phải là Dương Hoằng, đường đường là cường giả nổi bật tu luyện nhiều năm ở Bắc Thương linh viện, một thân thực lực đã ở Hóa Thiên cảnh từ lâu, cách biệt với Dung Thiên cảnh không chỉ đơn giản là giai bậc cảnh giới. Dù cho Mục Trần có nhiều thủ đoạn đấy, nhưng chênh lệch quá xa như thế làm sao mà bù lại...

Trên mái của tiểu lâu, Mục Trần yên tĩnh ngồi đó, ngẩng lên nhìn sao trời vô tân, thần sắc an nhiên bình thản, chẳng tỏ ra lo lắng chút nào.

- Còn chưa nghỉ ngơi à?

Một mùi hương nhẹ thoang thoảng bay tới, giọng nói trìu mến của Lạc Li vang lên, Mục Trần quay lại nhìn. Người con gái vừa mới tắm gội, áo quần đen như nhưng, tóc dài xõa ra còn mang theo hơi nước, dung nhan tinh xảo ngay cả ánh trăng cũng phải kém cạnh.

Mục Trần cười gật đầu.

Lạc Li nhẹ nhàng bước tới gần, tỏ vẻ hơi áy náy:

- Dường như ta đem phiền phức đến cho ngươi.

Cả hai ngày Mục Trần vẫn chú tâm tu luyện, nói chuyện cũng hiếm, Lạc Li dĩ nhiên thấy được Lý Huyền Thông đã tạo ra áp lực như thế nào với Mục Trần.

Mục Trần nhướng mày, ánh mắt tỏ vẻ hờn mát không vui, vươn tay choàng qua cái eo thon thả kéo nàng vào lòng, nhân tiện vỗ một cái vào cái mông tròn bên dưới lớp váy đen:

- Sau này còn nói như thế nữa, ta đánh cho tét mông.

Lạc Li nhất thời mặt đỏ lựng, nàng xấu hổ trừng mắt liếc Mục Trần.

- Trên thế giới này, thiên nga nào có dễ ăn thịt như vậy? Huống gì trong lòng ta đây còn là nữ hoàng của thiên nga.

Mục Trần mỉm cười, chân thành nói:

- Lạc Li, ta thích nàng, ta có thể vì nàng mà đối diện mọi phiền toái, phá tan hết chúng nó. Ta không từ chối chiến thư của Lý Huyền Thông, vì ta biết đó chỉ mới là trận đầu mà thôi, chuyện này về sau còn sẽ xuất hiện nhiều hơn. Nhưng ta nói cho nàng biết, bất cứ ai gây khó dễ khiến chúng ta không thể bên nhau, ta đều sẽ nghiền nát bọn họ.

- Có vợ yêu xuất sắc thế này, nếu ta làm mất thì tìm lại đâu ra? Ta còn đang mong sau này dẫn nàng về Bắc Linh cảnh, để cho phụ thân ta xem mặt con dâu đó. Ta phải cho cha biết, mắt xanh của ta là đỉnh cao.

Nghe Mục Trần thủ thỉ tâm tình, Lạc Li khẽ mỉm cười dịu dàng, nhưng rồi lại đỏ mặt lên, sẳng giọng:

- Ta không về với ngươi đâu.

- Đến lúc đó không do nàng quyết định rồi.

Mục Trần nhếch miệng cười, tỏ vẻ như chú thỏ đã nằm trong miệng sói.

Lạc Li trừng mắt, tư thái nữ nhi kiều mỵ dị thường, so với vẻ lãnh ngạo lạnh lùng thường ngày thật khác quá xa, khiến cho Mục Trần cũng cảm thấy nao nao, đôi mắt toát lên vẻ gì đó nóng rực bất giác làm cho Lạc Li hơi bất an.

Lạc Li nhẹ nhàng lắc mình, nhưng cái eo thon vẫn không thoát khỏi bàn tay của hắn, lại còn bị ghì chặt hơn nữa. Rồi nàng nhìn thấy hắn cúi đầu xuống, hơi thở dồn dập phả vào gương mặt xinh tươi của nàng.

Dương như biết rõ ý đồ đen tối của Mục Trần, gương mặt nàng càng thêm đỏ như gấc, nhưng lại cắn răng nhắm mắt....

Thôi kệ, ngày mai hắn chiến đấu rồi, xem như cổ vũ hắn một chút.

Trái tim đập liên hồi, đôi môi của Mục Trần nhẹ nhàng chạm vào cánh môi xinh đỏ mọng, tham lam chiếm lấy cái miệng anh đào nhỏ nhắn.

Lạc Li cứng người, lát sau cũng thả lỏng một chút, đôi tay ngọc bất giác ôm lấy cổ Mục Trần, hơi ngửa đầu ra đón nhận lấy nụ hôn ấy.

Ánh trăng chiếu rọi xuống, một lát sau cả hai mới rời nhau ra.

Mục Trần nhìn vào đôi mắt đẹp mê ly mang theo vẻ kiều mỵ động lòng người, liếʍ môi định hôn lại một lần nữa.

- Lưu manh!Ánh trăng chiếu rọi xuống, một lát sau cả hai mới rời nhau ra.

Mục Trần nhìn vào đôi mắt đẹp mê ly mang theo vẻ kiều mỵ động lòng người, liếʍ môi định hôn lại một lần nữa.

- Lưu manh!

*********************************

Tuy nói vậy nhưng Lạc Ly cũng không hề tránh né.

Mục Trần tiến lại ôm Lạc Li vào lòng rồi cúi đầu, say đắm nhìn khóe miệng kiều mỵ gần trong tấc gang. Nụ cười khuynh quốc khuynh thành này, chỉ ở trước mặt hắn mới phô bày toàn bộ, chỉ ở trước mặt hắn mới thể hiện tất cả sự hoàn mỹ và mê hoặc động lòng người đến thế.

Mê đắm nhìn sững vào khuôn mặt nàng, ánh mắt Mục Trần không tự chủ được đã bắt đầu nóng rực lên, đôi bàn tay đang siết chặt đáy lưng ong của Lạc Li cũng không tự chủ được mà dần chuyển động, len lõi qua lớp xiêm y rồi chạm vào làn da trắng mịn như ngọc của nàng.

Cảm nhận được bàn tay Mục Trần đang vân vê mò mẫm, hai má Lạc Li nhất thời nóng ran. Khóe mắt ôn nhu như hồ thu giờ đây đã lãng đãng một màn sương mỏng.

Yết hầu Mục Trần khẽ cuộn, miệng khô khốc thở gấp. Lửa dục trong lòng bừng bừng thiêu đốt, hai tròng mắt hắn du͙© vọиɠ đã phủ mờ.

Như cảm nhận được những biến hóa từ cơ thể của Mục Trần, gương mặt Lạc Li càng thêm thẹn thùng đỏ lựng. Dưới bàn tay thô ráp đang mò loạn của Mục Trần nàng không khỏi thất thố mà thốt lên một tiếng "ưm" rất nhỏ.

Tiếng rêи ɾỉ cực nhỏ kia không ngờ lại như ma âm, khiến cho trái tim Mục Trần nảy lên bình bịch. Rốt cuộc hắn không nhịn được nữa, đột ngột siết chặt lấy nàng rồi áp miệng mình lên bờ môi nhỏ nhắn của Lạc Li.

Hai cánh môi chạm nhau, mềm mại mà ướŧ áŧ cực độ, khiến toàn thân cả hai chợt nóng như rang như thiêu…

Cả người Lạc Li chợt như bị đóng băng. Trong chớp mắt, cả linh hồn lẫn thể xác Mục Trần bỗng giống đang bị bao phủ trong một ngọn lửa du͙© vọиɠ mãnh liệt. Thừa dịp Lạc Li đang cứng đờ bèn mạnh mẽ đưa đầu lưỡi vào miệng nàng, tựa một gã cường đạo hung hăng đánh phá bốn phía.

Tương tự thế, Lạc Li cũng bị hành động lớn mật này của Mục Trần làm cho nhũn người ra. Đến khi chiếc lưỡi như linh xà Mục Trần tiến hẳn vào thì nàng mới có chút phản kháng yếu ớt theo bản năng. Nhưng giờ phút này nàng dường như vô lực, đôi tay có thể xuyên thủng hư không lúc trước giờ đây đã bỏ nàng đi đâu mất, hoàn toàn chẳng hề tồn tại.

Dục hỏa trong lòng Mục Trần càng thiêu đốt dữ dội hơn. Bàn tay hắn đang quấn quanh eo thon của Lạc Li cũng không tự chủ được bò lên chậm rãi nhẹ nhàng. Sau một lúc thám hiểm chán chê, rốt cuộc nó đã chạm vào một địa phương mềm mại khiến lòng người nhộn nhạo và dừng hẳn lại nơi ấy.

Địa phương phong mãn của Lạc Li càng giống như một loại chất xúc tác làm bùng phát dục hỏa trong lòng Mục Trần. Hai tay hắn lặng lẽ cởi bỏ y phục của nàng tức thì một tòa thiên nhiên lộng lẫy và trắng như tuyết liền lộ ra.

Lạc Li vô cùng xấu hổ, nàng chỉ còn biết nhắm tịt mắt lại để xem như không thấy gì cả vậy.

Mục Trần cũng nhanh chóng lột bỏ y phục, rồi bò lên đè Lạc Li xuống và bắt đầu bú lên cặp đào tiên trinh nguyên kia.

"Ơ, Mục Trần ca ca làm vầy thì ngượng quá, nhưng mà sao thoải mái quá. Thích quá", Lạc Li nghĩ thầm.

"Cặρ √υ' của Lạc Li đẹp quá, so với Đường Thiên Nhi tỷ tỷ chỉ có đẹp hơn chứ không thua", Mục Trần vừa bú, vừa bóρ ѵú Lạc Li vừa nghĩ.

Trong khi Mục Trần thể hiện sự từng trải, điêu luyện của mình thì ngược lại Lạc Li chỉ biết thể hiện sự non nớt, e thẹn mà thôi. Với nàng cái gì cũng mới mẻ, thích thú.

Sau khi bú ʍúŧ cặρ √υ' tươi non mơn mởn, Mục Trần tiếp tục dùng lưỡi liếʍ lên từng cm da thịt nõn nà của Lạc Li. Hắn liếʍ từ vυ' lên cổ, từ cổ lên mặt, mũi, miệng, rồi lại qua tai và dừng ở đó.

Bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ như điên dại, Lạc Li rêи ɾỉ không ngừng, mắt thì nhắm tịt lại vì ... xấu hổ.

Hôn hít trên đầu đã, Mục Trần lại hôn dần qua đôi tay, rồi hôn xuống rốn của Lạc Li làm cho Lạc Li vừa nhột vừa sướиɠ mà cười lên khúc khích.

Rồi Mục Trần bỏ qua trung khu mà hôn dần qua đùi, xuống cẳng chân và hôn lên từng ngón chân của Lạc Li, hắn phục vụ nàng như một nữ hoàng vậy, làm suy nghĩ của Lạc Li cảm thấy vô cùng sung sướиɠ.

Hôn từ chân, Mục Trần lại hôn ngược lên trên, và lần này hắn dừng lại ở khu rừng đen nhánh ngay giữa hai chân ấy.

"Áh, đừng mà Mục Trần ca ca", Lạc Li khẽ rên lên.

Mục Trần biết rõ cô nàng chỉ kêu theo bản năng vậy thôi, nên hắn không hề dừng lại. Hắn dùng lưỡi quét mạnh từ dưới lên trên qua khu rừng đó làm Lạc Li tê dại, miệng nàng chỉ còn biết phát ra những tiếng ú ớ vô nghĩa.

Thế là Mục Trần nằm dưới và bắt đầu sử dụng Thần Kỹ của hắn, đã lưỡi thần công và bắt đầu tấn công vào cái l*и trinh nguyên mơn mởn của đại mỹ nhân trẻ tuổi của Lạc Thần tộc, cái tuổi mà sự tươi ngon, sung mãn tuyệt vời nhất của người con gái, cái tuổi mà bất kì thằng đàn ông nào dù 13, 15 tuổi hay 6 chục hay 7 chục tuổi khi muốn làʍ t̠ìиɦ đều nghĩ đến đầu tiên.

Lưỡi Mục Trần đi đến đâu, Lạc Li thấy cơ thể mình sướиɠ tê đến đấy. Cô cũng chả có kinh nghiệm gì, nên chỉ biết nằm ngửa ra mà hưởng thụ sự sung sướиɠ mà thôi.

"Mục Trần ca ca ơi, sao mà thích quá. Nữa đi Mục Trần ca ca ơi, liếʍ sâu vào người muội đi", Lạc Li khuyến khích.

Nước nôi ra nhiều đến mức suýt chút nữa là Mục Trần sặc cả dâʍ ŧᏂủy̠. Và hắn vẫn miệt mài bú ʍúŧ làm Lạc Li hét lên ngày một lớn, 2 tay hắn đưa lên bóp cặρ √υ' nữ thần của Lạc Li.

Ở bên ngoài hành lang, Nhược Lâʍ đa͙σ Sư núp nghe lén nãy giờ thì đã cho hẳn tay vào vạch vυ' ra mà tự sờ, ngón giữa của tay còn lại thì đã cho hẳn vào l*и mà móc, mà ngoáy.

Rồi Mục Trần ngồi dậy trên người của Lạc Li, hắn móc ©ôи ŧɧịt̠ to đùng ra đưa vào mặt của Lạc Li.

"Nàng bú cho ta đi", Mục Trần đề nghị.

"Eo ôi, cái này sao nó to thế", Lạc Li nghĩ.

"Ghê quá, có sao không chàng?" Lạc Li ngây thơ hỏi.

"Thế lúc nãy ta bú nàng, nàng có thấy sướиɠ không?" Mục Trần hỏi lại.

"... sướиɠ lắm", Lạc Li trả lời.

"Thế thì nàng làm cho ta sướиɠ lại đi", Mục Trần da^ʍ dê.

"Thế là Lạc Li không hỏi nữa, chiếc miệng trinh nguyên của nàng há to và lần đầu tiên trong đời ngậm vào đó một ©ôи ŧɧịt̠ của đàn ông.

Nhìn nữ thần tuyệt sắc đang bú ©ôи ŧɧịt̠ mình bên dưới, Mục Trần thấy mình còn sướиɠ hơn các bậc Thiên Chí Tôn trong lịch sử, họ suốt ngày chém gϊếŧ chứ sự nghiệp cᏂị©Ꮒ chắc gì đã bằng hắn. Nhất là cái diễm phúc được đệ nhất nữ thần ngàn năm có một như Lạc Li bú ©ôи ŧɧịt̠ thì đúng là mấy ai có.

Thấy Lạc Li khó khăn mυ'ŧ mυ'ŧ c̠ôи ŧɧịt̠, Mục Trần cũng buồn cười. Hắn liền rút c̠ôи ŧɧịt̠ đó ra và đưa dần xuống dưới đưa khẩu đại bác vào đúng bệ pháo. Hắn cầm ©ôи ŧɧịt̠ vuốt lên vuốt xuống qua giữa khe l*и của Lạc Li để cô nàng quen dần với ©ôи ŧɧịt̠ đó, và cũng để da^ʍ thuỷ ra nhiều hơn giúp lát nữa màn phá trinh sẽ nhẹ nhàng hơn.

Nằm bên dưới, Lạc Li dù nứиɠ và cũng biết rằng sẽ rất đau nhưng cũng không biết phải làm sao. Nàng vừa hồi hộp, vừa lo sợ, lại vừa mong chờ, vừa thấp thỏm và ngắm nhìn Mục Trần đầy trìu mến.

Thấy Lạc Li đã sẵn sàng, Mục Trần bắt đầu ấn đầu khấc nhẹ nhàng vào động đào tiên, đi vào chỉ được chút xíu thì vướng một tấm màn chắn mà thằng đàn ông nào cũng mơ ước được đâm thủng càng nhiều càng tốt.

Mục Trần lại rút nhẹ ra, rồi lại đưa vào sâu hơn 1 chút nữa. Bên dưới Lạc Li khẽ rên vì bắt đầu thấy hơi đau. Hắn cứ làm vậy 1 lúc thì đầu khắc vào được 1 nửa, và cảm thấy bắt đầu không thể tiến thêm được nữa.

"Thϊếp chịu được, chàng cứ ... Ấy thẳng đi chàng", Lạc Li mạnh mẽ nói.

Thế là Mục Trần rút ra hết cỡ, rồi vận sức đâm vào thật sâu trong người Lạc Li. Lạc Li tất nhiên có thể dùng đấu khí truyền xuống l*и để làm giảm cơn đau, nhưng nàng lại muốn nhớ mãi giây phút này, giây phút nàng và Mục Trần, người đầu tiên và duy nhất nàng yêu thuộc về nhau mãi mãi.

"Á, Á, chàng ơi, thϊếp yêu chàng"

"Ta cũng yêu nàng", Mục Trần cắm yên ©ôи ŧɧịt̠ trong l*и Lạc Li rồi cúi xuống hôn lên đôi môi nhỏ nhắn của Lạc Li. Trên khoé mắt của Lạc Li khẽ tràn ra vài giọt nước mắt, những giọt nước mắt hạnh phúc.

Đặt lên đôi môi Lạc Li một nụ hôn say đắm thật sâu, Mục Trần để yên ©ôи ŧɧịt̠ mình không động đậy trong l*и của Lạc Li. Lạc Li hôn lại Mục Trần, mặt mỉm cười đầy mãn nguyện. Nàng chờ giây phút này lâu lắm rồi, và hôm nay nó đã thành sự thực.

Để một lúc thấy có vẻ cơn đau của Lạc Li đã qua, Mục Trần bắt đầu nhẹ nhàng rút dươиɠ ѵậŧ của mình ra và ấn vào một cách chậm rãi. Lạc Li cũng bắt đầu truyền linh lực xuống âʍ ѵậŧ để trấn áp cơn đau cho việc giao hợp không bị sự đau đớn cản trở nữa.

Thấy Lạc Li có vẻ không đau đớn gì nữa, Mục Trần liền tăng dần tốc độ nhịp lên, Mục Trần dập càng nhanh, càng mạnh thì Lạc Li càng thấy sướиɠ. Nàng rên nhanh dần, lớn dần theo nhịp dập của Mục Trần.

Dập đã đời, Mục Trần liền lựa thế kéo Lạc Li bật dậy, còn mình thì nằm ngửa ra.

"Tới phiên nàng đấy", Mục Trần bán cái.

"Ơ, giờ thϊếp làm gì đây?", Lạc Li ngây thơ hỏi.

"Nàng có thể ngoáy tròn mông hoặc đẩy tới đẩy lui để ©ôи ŧɧịt̠ ta chạm tới bất kì chỗ nào mà nàng muốn", Mục Trần hướng dẫn.

Trên đời làm việc với người thông minh luôn thực sự hứng thú. Dù chả có tí kinh nghiệm gì, nhưng chỉ 1 câu hướng dẫn của tình lang Lạc Li đã hiểu ngay. Nàng lắc, nàng nhún, nàng dập, nàng sàng điệu nghệ còn hơn hẳn những cô gái đã có nhiều năm kinh nghiệm tình trường nữa. Mục Trần sướиɠ quá chỉ còn biết nằm im cho Lạc Li hϊếp ngược lại thôi.

Cũng may Mục Trần chơi với Lạc Li từ bé, nên đã biết tư chất thông minh xuất chúng của nàng rồi. Chứ gặp thằng nào ngu ngu trong trường hợp này nhiều khi lại tưởng người yêu của mình đã ăn chơi khắp thiên hạ rồi nữa thì hỏng hẳn.

Rồi Mục Trần bật dậy, cứ để đó cho Lạc Li nhấp, hắn vồ lấy cặρ √υ' mà bóp, mà bú. Đang nhấp nhổm lại có người bú √υ', Lạc Li sướиɠ mê tơi và rên lên những tiếng uh, ah vô nghĩa.

Mục Trần lại lựa thế đứng dậy, vẫn để nguyên ©ôи ŧɧịt̠ trong l*и Lạc Li. Hắn bắt đầu đυ. bế. Với sức mạnh của mình Mục Trần dễ dàng nâng toàn thân Lạc Li lên cao, rồi thả cho nó rơi tự do xuống, cùng lúc đó hắn lại từ dưới dập mạnh ©ôи ŧɧịt̠ lên. Côи ŧɧịt̠ cắm sâu vào nơi tử ©υиɠ của Lạc Li làm nàng quá sướиɠ. Kết hợp với hàng loạt cơn sướиɠ nãy giờ có vẻ như tuyệt chiêu bế đứng này đã làm nàng không thể kiềm chế cơn sướиɠ của nàng nữa, nàng rên càng lúc càng gấp gáp và mãnh liệt hơn.

Biết Lạc Li không thể kiềm chế lâu hơn được nữa, Mục Trần cũng tập trung cảm xúc mãnh liệt về phía đầu ©ôи ŧɧịt̠. Ngay khi Lạc Li rên lên mãnh liệt nhất, cũng là lúc hắn cắm mạnh ©ôи ŧɧịt̠ của mình vào sâu trong l*и Lạc Li và xuất tinh xối xả vào trong đó.

Để nguyên ©ôи ŧɧịt̠ trong l*и Lạc Li, Mục Trần nhẹ nhàng đặt nàng nằm xuống và cả 2 cùng lịm đi 1 lúc lâu.

*********************************

Đến khuya tỉnh dậy, Lạc Li xấu hổ trước hành động lớn mật vừa rồi, gương mặt đỏ cũng nóng rực, xấu hổ huých vào bụng hắn một quyền, vận chuyển linh lực giãy ra khỏi tay hắn, cấp tốc biến về phòng.

Mục Trần thấy cô gái xấu hổ bỏ chạy, hắn cũng mỉm cười thở ra một hơi, ánh mắt lóe tinh quang, chiến ý dũng mãnh thiêu đốt.

Lý Huyền Thông, tiếp theo đến lượt chúng ta đấu một trận!

Hôm sau, khi tia nắng đầu tiên xuyên phá màn đêm u tối, chiếu rọi vào địa vực Bắc Thương linh viện mênh mông gợi lên sức sống mãnh liệt tràn trề.

"Véo! Véo!"

Trên không trung, vô số tiếng xé gió vang lên liên hồi không ngớt, tất cả đều hướng về đấu trường của Bắc Thương linh viện.

Đó là nơi tỷ thí luận bàn chính thức chuyên biệt trong Bắc Thương linh viện, ngày thường cũng không ít đệ tử tranh đấu với nhau, dùng thực chiến để tăng cường chiến lực bản thân.

Trận chiến kinh động hai ngày nay cũng sẽ được tổ chức ở đó.

Đấu trường hôm nay cực kỳ náo nhiệt, người đông đúc không kể xiết. Trung tâm của biển người vô số đó, có một lôi đài mênh mông ước chừng vài nghìn trượng, dư đủ cho một trận đấu đặc sắc bùng nổ.

- Lần tỷ thí này xem như hấp dẫn nhất năm nay nhỉ?

- Còn gì nữa, ngươi ngó bên kia kìa, ngay cả ấy vị đứng đầu Thiên bảng, đệ tam Tô Huyên, đệ tứ Hạc Yêu, đệ ngũ Từ Hoang cũng có mặt ở đây. Muốn họ xuất hiện một lượt như thế, cũng chỉ có lý do là Lý Huyền Thông mà thôi.

- Hé hé, còn thiếu tên yêu quái kinh hoàng nhất linh viện đâu rồi?

- Gì... ngươi nói Trầm Thương Sinh à? Cái người kia quả là nghịch thiên, ta nghĩ vị trí của hắn chẳng ai lay chuyển được, Lý Huyền Thông cũng không thể.

- Đúng, không thấy hắn xuất hiện ở Bắc Thương linh viện, tầm mắt của hắn đã phóng ra Bắc Thương đại lục rồi, đâu chỉ hạn hẹp ở linh viện này.

- Chẳng biết tới năm nào tháng nào ta mới đạt tới trình độ đó a...

Vài người tỏ ra ganh tị. Những ai là đệ tử linh viện này đều là những nhân tài thiên phú nổi bật, thế nhưng đối diện người nọ, bọn họ chỉ có một cảm giác khâm phục vô cùng.

Tô Linh Nhi ngồi cạnh Tô Huyên ở một chỗ trên khán đài, hai bông hoa xinh đẹp và dịu dàng cùng một chỗ khiến cho người ta mở rộng tầm mắt.

Cách Tô Huyên không xa, một nam tử bề ngoài yêu dị, gương mặt có chút tà khí không ít lần trộm nhìn qua hai cô gái.

Chính là vị đệ tứ Hạc Yêu, danh tiếng cũng không kém hơn Lý Huyền Thông bao nhiêu.

Cách một khoảng nữa là Từ Hoang đang nhắm mắt dưỡng thần, Từ Thanh Thanh đứng bên cạnh nhưng đang rất hưng phấn, háo hức muốn thấy cảnh tượng Mục Trần thảm bại.

Đột nhiên một bóng người bay đến từ xa đã thu hút sự chú ý của mọi người trong đấu trường, hắn đứng trên không turng, hay tay chắp sau lưng.

- Lý Huyền Thông đến kìa!

Nhìn thấy người vừa hiện thân, không ít người thốt lên nhận ra một trong hai nhân vật chính của trận đấu hôm nay.

Tô Huyên, Hạc Yêu, Từ Hoang cũng nhìn qua chỗ Lý Huyền Thông. Người có thể khiến họ chú ý ở đây, có lẽ cũng chỉ có hắn.

Lý Huyền Thông hiện thân, hai mắt vẫn khép hờ, không nói không rằng.

Những tiếng huyên náo vẫn không giảm bớt.

Đến một lát sau, thêm vài tiếng xé gió vang lên, vài bóng người từ xa đang bay thẳng đến lôi đài, nhưng đa số chỉ dừng ở bên ngoài, còn có một kẻ vẫn bay thẳng vào trong dưới ánh mắt chú ý của vô số khán giả.

Bóng thiếu niên vào trong sân, ngẩng lên nhìn người đối diện, ôm quyền cười khách khí, giọng nói không chút sợ hãi.

- Học trưởng Lý Huyền Thông, Mục Trần đến ứng chiến!

Lời nói xong, khán đài liền trở nên sôi trào.

Hết chap 215