Chương này dành tặng cho tiểu tình yêu @MizukiKiritani:3
Wow, người đầu tiên và cũng là người duy nhất nêu lên 7 sở thích của từng lão luôn /Vỗ tay/. Dù có vài lão không trong phạm vi của t:vv, nhưng nó lại hợp lý:33.
Editor: Bắc Chỉ.
Beta: Đường đại thiếu.
Sấm chớp giật từng cơn, mưa ngày càng lớn, màn mưa trắng xóa che đậy sự chém gϊếŧ trong rừng.
Đao quang kiếm ảnh, đâu đó vang lên tiếng kêu thảm thiết liên tục, máu tươi hòa lẫn cùng với nước mưa, hóa thành từng vũng máu loãng, chậm rãi thấm vào lòng đất.
Hai người Lăng Uyên và Liễu Hành Phong dẫn gần hết hắc y nhân rời đi, để lại vài người hộ vệ có thể đối phó với những tên còn ở đó.
Khương Nhuế và Ngưng Hương không biết võ công, trốn ở dưới xe ngựa, tạm thời an toàn.
Cố tiểu thư và Cố tiểu công tử trốn ở xe ngựa khác, Cố tiểu công tử tất nhiên bị dọa đến quỷ khóc sói gào. Giữa không trung chợt vụt tới một thanh kiếm sắc bén, thẳng tắp cắm vào cọc gỗ ngay sát bên tai y, tròng mắt y trợn trắng, cả người run lên vài cái, trên người tràn ra mùi khai của nướ© ŧıểυ, hôn mê bất tỉnh.
Khương Nhuế ngưng thần chú ý tình hình chiến đấu, địch nhân tổng cộng có 30 người, đã có tận mười mấy tên địch tay không vây Lăng Uyên để tấn công hắn. Tuy rằng võ công hắn cao cường, nội lực thâm hậu, nhưng ngồi ở trên xe lăn vốn đã không đủ nhanh nhẹn, song quyền khó địch bốn tay, dần dần Lăng Uyên bị dồn đến bên vách núi.
Cảnh tượng kia làm người xem kinh hãi, nhưng trong tình thế ấy, hắn vẫn không hoang mang chút nào, ra tay vừa ổn lại chuẩn, mỗi nhát kiếm là một mạng người.
Liễu Hành Phong một mình đối phó với bảy, tám yêu nghiệt Ma giáo, vốn trông có chút lấy trứng chọi đá, lại phải để ý chiếu cố biểu đệ biểu muội, thật sự khó mà ứng phó, trên người cậu cũng nhiều chỗ đã bị thương. Cậu thấy tình cảnh bên Lăng Uyên nguy hiểm, nhưng lại không giúp được gì, nhất thời lòng nóng như lửa đốt.
Đầu xuân trút xuống mấy trận mưa khiến đất tơi xốp, mỏm núi không chịu được trọng lượng của mười mấy người, khi không ai chú ý, dần dần nứt ra mấy vết.
Khương Nhuế đang chú ý đến bên kia, thấy thế lập tức lên tiếng: "Trang chủ cẩn thận!"
Nhưng đã quá muộn, Lăng Uyên đánh chết một hắc y nhân cuối cùng, còn chưa kịp rời khỏi vách núi, cả người với xe lăn đều bị rơi xuống cùng đất đá!
"Lăng huynh!" Liễu Hành Phong hét lên kinh hãi, dưới cơn giận dữ, cậu ra tay càng thêm ngoan tuyệt.
Tiếp theo chỉ nghe được một tiếng hô, đám hắc y nhân kia dường như nhận được tín hiệu gì đó, chúng đến nhanh mà rời đi cũng nhanh, để lại thi thể đồng bọn đầy đất.
Khương Nhuế chạy đến vách núi nhìn xuống, vì núi rừng sương trắng lượn lờ, không thể nhìn rõ cảnh tượng bên dưới, không thể nào biết được ở dưới có cái gì, cũng không phát hiện bóng dáng của Lăng Uyên.
Cô khẽ nhíu mày, không chỉ lo lắng cho an nguy của Lăng Uyên, mà còn cảm thấy chuyện này hình như hơi cổ quái.
Cô đã thấy một bộ mặt khác của Lăng Uyên, tuy rằng lúc ấy hắn không ra tay, nhưng có thể khẳng định một điều rằng, thân thủ của hắn không hề giống như biểu hiện ngày hôm nay, trước khi rơi xuống vách núi, lấy năng lực của hắn rõ ràng có thể tự cứu mình, nhưng lại không biết vì sao vẫn để mình rơi xuống.
Chẳng lẽ hắn còn có mục đích khác?
Nếu chuyện vách núi là hắn cố ý, vậy trận chiến bất ngờ hôm nay, có phải cũng không đơn giản như bề ngoài?
"Lăng huynh!" Liễu Hành Phong khập khiễng chạy đến vách núi, lớn tiếng gọi.
Khương Nhuế cũng gọi theo: "Trang chủ ——"
Đáp lại hai người, chỉ có tiếng vang oang oang giữa rừng núi hoang vu.
Liễu Hành Phong ngồi bệt xuống, hung hăng đấm mấy cái lên đất, sau đó lau mặt đứng lên.
Tình huống trước mắt không mấy lạc quan, tuy rằng kẻ địch đã lui, nhưng trong mấy người bọn họ đây, Lăng Uyên rơi xuống vách núi, sống chết không rõ, một đám hộ vệ người thì chết người thì bị thương, trên người cậu cũng đầy ắp miệng vết thương, mà đội ngũ còn có nữ tử và tiểu hài tử, nếu đám yêu nhân Ma giáo kia lại quay đầu gϊếŧ tiếp, bọn họ căn bản không còn sức chống cự, hiện tại chỉ có thể mặc mưa mặc gió mà lên đường tìm viện binh.
"Tam nương, đi thôi, chúng ta đi tìm người tới cứu Lăng huynh."
"Không," Khương Nhuế lắc đầu, "Liễu thiếu hiệp dẫn mọi người trở về chữa thương đi, rồi phái người tới cứu trang chủ, giờ ta sẽ đi xuống nhìn xem thế nào."
Liễu Hành Phong cả kinh, vội ngăn cản: "Vùng hoang vu nguy hiểm, một nữ tử như ngươi sao có thể bảo đảm an toàn, ngươi vẫn nên đi cùng chúng ta thì hơn."
"Đa tạ Liễu thiếu hiệp quan tâm, thế nhưng ý ta đã quyết." Cô quay người trở lại trong xe ngựa, trong cái nhìn chăm chú muốn nói lại thôi của Ngưng Hương, cầm mấy bình thuốc trị thương, lương khô với mồi lửa, buộc thành cái bọc nhỏ ở trên người, lại nhặt một thanh chủy thủ ở trên thi thể một hắc y nhân, giắt ở bên hông, cuối cùng nhặt thêm cây gậy gỗ, ven theo một con đường nhỏ chênh vênh bên vách núi, bám vào dây đằng từ từ đi xuống dưới.
Liễu Hành Phong ngơ ngẩn nhìn bóng dáng kiên định của cô, thế nhưng không có cách nào mở miệng ngăn cản.
Hôm nay cậu mới thực sự biết rõ cô, một đầu bếp nữ nho nhỏ, một nữ tử yếu đuối, lại dũng cảm quả quyết hơn biết bao nhiêu nam nhi thân cao bảy thước, nữ tử ấy càng hiểu được ân tình đại nghĩa hơn biết bao nhiêu người miệng mép đầy nghĩa khí giang hồ.
Mùa xuân cỏ cây sinh sôi nảy nở mạnh mẽ, Khương Nhuế dùng gậy gỗ dò đường, một tay bắt lấy cây thảo diệp bên đường chầm chậm đi xuống phía dưới. Lăng Uyên rơi xuống vách đá, vách núi hai bên lại có đường dốc, hiện giờ cô đang đi dọc theo đường dốc mà xuống dưới, đoạn đường vô cùng khó đi, nhưng với cô mà nói lại không coi là khó khăn.
Thời gian qua được khoảng một nén hương, xuống tiếp phía dưới vẫn không nhìn thấy đáy cốc, đưa mắt nhìn về phía trước là một mảnh trắng xoá, nhìn lên cũng không hề thấy đỉnh núi. Khương Nhuế lại đi thêm ước chừng được một nén hương nữa, bỗng nghe thấy tiếng nước róc rách, thì ra ở dưới có một dòng suối nhỏ.
Mây mù quấn quanh sườn núi, tầm nhìn dưới đáy cốc rõ ràng hơn. Khương Nhuế đứng ở bên dòng suối phán đoán hướng đi, dọc theo dòng suối dò lên đằng trước chậm rãi tìm kiếm.
Ở trong đống bùn hỗn loạn nhầy nhụa, cô phát hiện ra xe lăn của Lăng Uyên, nhưng nhìn chung quanh lại không thấy ai.
"Trang chủ —— trang chủ ——" Khương Nhuế khum hai tay ở bên miệng mà gọi, trong sơn cốc truyền đến từng tiếng vang của âm thanh.
Lúc này Lăng Uyên đang dựa người ngồi vào một thân cây, vừa rồi rơi xuống núi, khoảng cách từ đỉnh núi đến đáy cốc quá xa, vì để an toàn chạm đất, hắn đã hao phí không ít nội lực, độc tố trong kinh mạch lại có dấu hiệu phản phệ. Lăng Uyên cho rằng trong khoảng thời gian ngắn sẽ không có ai tới tìm hắn, đang muốn mặc kệ lại chợt nghe được có tiếng người gọi hắn, nghe giọng dường như lại là đầu bếp nữ kia, trong lúc nhất thời khiến hắn cảm thấy có hơi khác thường.
Hắn cúi đầu nhìn hai chân mình, bởi vì từ nhỏ tu luyện một loại công pháp quỷ dị, trong khoảng thời gian ngắn có thể luyện đến đại thành (kiểu như cấp bậc cao nhất của một bộ công pháp), nhưng trong kinh mạch lại sinh ra độc tố, công lực càng sâu, độc tố càng nhiều, đến cuối cùng sẽ khiến người ta mất đi lý trí, trở thành quái vật chỉ biết gϊếŧ chóc.
Hắn thù lớn chưa trả, dĩ nhiên không thể để bản thân mình biến thành quái vật, bởi vậy hao phí tinh lực, áp chế độc tố xuống hai chân, ngày thường phải dựa vào xe lăn đi ra ngoài, chỉ khi chuẩn bị ra tay gϊếŧ kẻ thù mới để độc tố phóng xuất ra.
Trước mắt nội lực của hắn đã bị tiêu hao đi không ít, nếu lại chia ra một phần nội lực để áp chế độc tố nhất định sẽ khó khăn hơn so với bình thường. Nhưng nếu không áp chế, lát nữa tiểu trù nương kia tìm được đến đây, không thể bảo đảm rằng cô không phát hiện sự dị thường của hắn.
Ấn đường dần dần nhăn lại, trong lòng Lăng Uyên cười nhạo, hắn vốn đã chắc chắn hôm nay sẽ không có người tới tìm, cũng không vì vậy mà sinh ra cái cảm giác mất mát ưu thương mềm yếu, cho dù là Liễu Hành Phong - người hắn có giao tình tốt nhất, giờ phút này cũng sẽ không thể bỏ hết tất cả tới tìm hắn. Không ai tới mới là điều hắn muốn, hắn biết ứng phó với tình trạng khi có một mình, có người lại trở thành phiền não.
Hơn nữa hắn cũng không nghĩ tới, người tới không phải bạn tốt của hắn, không phải thủ hạ của hắn, mà là một nữ đầu bếp.
Chẳng qua chỉ là một đầu bếp nhỏ mà thôi, nếu không muốn cô trở thành phiền não, thì có rất nhiều phương pháp.
Đôi tay này của hắn sớm đã dính không biết bao nhiêu mạng người, nào còn để ý nhiều thêm một hai người làm chi.
Tiếng gọi càng ngày càng gần, Lăng Uyên lại nhìn tay mình ngây ngốc.
Khương Nhuế đã cảm thấy được Lăng Uyên ở đâu, nhưng vẫn làm bộ không hay biết, khắp nơi tìm kiếm, càng lúc càng tiến gần đến cái chỗ kia.
Trong lòng cô cũng suy nghĩ một chuyện, đó là Lăng Uyên sẽ lấy bộ mặt nào xuất hiện ở trước mặt cô.
Theo cô quan sát, Lăng Uyên hẳn là khi luyện công xảy ra vấn đề, có chút cùng loại với tẩu hỏa nhập ma, bởi vậy khi ngồi xe lăn với khi mang mặt nạ, khí chất lúc hành sự như hai người khác nhau.
Mà Lăng Uyên trước mặt người khác dùng thân phận trang chủ Minh Sơn trang, hiển nhiên tạm thời vẫn chưa ai biết hắn còn có một thân phận khác, nếu chờ lát nữa cô đúng lúc gặp được dáng vẻ không bình thường của hắn, không biết hắn sẽ xử trí cô thế nào?
Nếu hắn muốn xuống tay với cô, vậy cô chỉ có thể ra tay trước một bước.
Khương Nhuế thậm chí còn tính toán tỉ mỉ một phen ở trong lòng, cầm tù Lăng Uyên, rồi dần dần chữa trị cho hắn. (nghe như kiểu bá đạo tổng tài giam cầm chồng íu đúi- á nhầm- beta)
"Trang chủ!" Cuối cùng đã thấy Lăng Uyên ngồi ở dưới tàng cây, Khương Nhuế vui sướиɠ chạy tới.
Lăng Uyên chậm rãi ngẩng đầu lên, sắc mặt có chút tái nhợt, thế nhưng khóe miệng hơi hơi cong, thần sắc vẫn ôn hòa, nhìn thấy cô thì rất kinh ngạc, lại không đồng ý nói: "Liễu hiền đệ sao lại để ngươi xuống dưới này một mình?"
Nhìn hắn không định bại lộ bản tính, Khương Nhuế cũng bày ra vẻ mặt mừng rỡ, nói: "Liễu thiếu hiệp bị thương, hộ vệ trong phủ cũng bị thương cả rồi, ngài ấy dẫn mọi người đi chữa thương, lại tìm cứu binh tới kiếm trang chủ, chỉ có ta là không sao cả, ở lại cũng không giúp được gì, cho nên tự ý xuống dưới tìm trang chủ. Trang chủ bị thương sao?"
Lăng Uyên hơi hơi lắc đầu, "Một chút vết thương nhỏ, không đáng ngại."
Khương Nhuế cởi bọc nhỏ trên người xuống, mở ra ở trước mặt hắn: "Đây là thuốc ta lấy ở trong xe, không biết trang chủ có dùng được không."
"Vất vả cho ngươi." Lăng Uyên nhìn đống thuốc trị thương, cầm lấy một lọ kim sang dược, cởi bỏ vạt áo, Khương Nhuế chỉ thấy trên vai hắn không biết từ lúc nào đã bị đâm một nhát đao.
Khương Nhuế hô nhỏ một tiếng, bất chấp nam nữ thụ thụ bất thân, vội tìm một cuộn băng gạc, chờ hắn bôi kim sang dược lên vải, liền tinh tế băng bó vết thương.
Trên người hắn còn có một vài vết thương nhỏ khác, Lăng Uyên không để tâm lắm, hắn ngẩng đầu nhìn sắc trời, nói với Khương Nhuế: "Nhân lúc trời còn sớm, ngươi đi theo đường cũ, tới đỉnh núi rồi đi về hướng đông, trước khi trời tối còn có thể đến thành Sùng An, ngươi mang theo cái ngọc bội này, đến tiệm cầm đồ lớn nhất thành đông, tự nhiên sẽ có người tiếp đãi, sắp xếp cho ngươi trở về Minh Sơn trang."
"Vậy trang chủ thì sao?" Khương Nhuế trợn tròn mắt.
Lăng Uyên cười cười, "Ta đã không có gì trở ngại, muộn nhất là sáng mai, Liễu hiền đệ sẽ dẫn người tới tìm ta. Con đường về sau khó tránh khỏi bôn ba, võ lâm minh lại toàn là một đám người đánh đánh gϊếŧ gϊếŧ, không thích hợp cho ngươi đi theo."
"Không được," Khương Nhuế lo lắng, lắc đầu, "Ta sẽ không để trang chủ một mình ở đây."
"Trước mắt không phải thời điểm nói chuyện nghĩa khí, huống hồ ngươi lại là một cô nương, ban đêm ở vùng hoang vu tăm tối này không sợ sao?"
"Trang chủ không cần làm ta sợ, nói không đi chính là không đi, dù ngài muốn phạt ta không nghe lời, thì cũng chờ đến lúc ra khỏi nơi này thì hẵng phạt." Khương Nhuế cố chấp nói.
Lăng Uyên hơi hơi nhướng mày, đêm hôm đó đối mặt với sự khi dễ của đám người Chu lão bát, cô còn không dám nói thêm cái gì, hắn vốn tưởng rằng cô là loại người gan nhỏ nhút nhát, giờ thì lại không chắc lắm.
Thế nhưng ngẫm lại cũng đúng, nếu quả thực nhát gan, khi đó ở trong rừng trúc thấy hắn, làm sao dám tới gần, hiện giờ sao dám một mình, bò xuống đáy cốc tới tìm hắn?
Nhưng điều khiến hắn không rõ ràng chính là vì cái gì mà cô lại đến tìm hắn? Bởi vì trung thành?
Chuyện này không khỏi có chút buồn cười, hắn tốn công tốn sức bồi dưỡng thủ hạ, người trung tâm với hắn chỉ có lác đác vài người, trong phủ tùy tùy tiện tiện một đầu bếp nữ thôi lại trung thành và tận tâm với hắn đến thế sao?
Chợt trong bụi cỏ tươi tốt phát ra mấy tiếng sột soạt, nghe tiếng hình như là một con vật có hình thể không nhỏ.
Khương Nhuế lập tức khẩn trương nói: "Cái gì vậy?"
Lăng Uyên nghiêng tai phán đoán một chút, nhẹ nhàng cười, kéo cô ra phía sau: "Chớ sợ, là cơm trưa."
Vừa dứt lời, liền thấy trong lùm cây xuất hiện một con lợn rừng, đầu đen sì, mình đầy lông cứng, lòi răng nanh.
Tác giả có lời muốn nói:
Cho nên cái này phó bản lại kêu: Nhìn xem ai mới chân chính diễn hế?
05/04/2020 – Hoàn thành.