Thập Phương Võ Thánh

Chương 6: Biến Số (2)

"Đấu pháp chính là phương pháp đánh bại người khác. Yếu tố quyết định ở đây chính là đánh vào chỗ yếu, động tác phải nhanh, lực đạo phải đủ mạnh, độ chính xác phải chuẩn."

Trong sân, Trịnh lão đầu chắp tay sau lưng đi xung quanh các thanh niên đang luyện tập, thỉnh thoảng nhắc tới yếu tố của Hồi Sơn Quyền.

Sắc trời vừa qua khỏi giữa trưa.Trên cây, tiếng chim kêu to trải rộng.

Nhưng những điều này cũng không che giấu được tiếng hô quát luyện tập trong sân của mọi người.

Ngụy Hợp đang cùng tam sư huynh Trình Thiểu Cửu đối chiến.

Bên tai lại truyền đến từng tiếng nói của Trịnh lão.

"Hồi Sơn Quyền có các chiêu cơ bản là phòng chiêu, công chiêu, sát chiêu. Các ngươi hiện tại luyện phòng chiêu trước. Mà phòng chiêu chính là luyện tập ngăn cản cùng né tránh."

"Ngăn cản không bằng né tránh, né tránh không bằng công kích trước. Nhất định phải nhớ kỹ câu nói này. Động thủ, trước tiên nghĩ xem giải quyết kẻ địch như thế nào, giải quyết được kẻ địch rồi, ngươi cũng sẽ không cần dùng phòng thủ né tránh nữa."

"Phòng chiêu đơn giản nhất, nhưng chiêu thức có rất nhiều. Các ngươi giơ hai tay lên, nắm tay, cúi đầu, cằm thu hồi, nắm đấm một trên một dưới, cần biết bảo vệ gò má, mà khuỷu tay chính là giá đỡ. . . . ."

Ngụy Hợp càng nghe, càng cảm thấy quen thuộc. Hắn dựa theo từng cái miêu tả mà làm lại. Lại đi nhìn tư thế của tam sư huynh đối diện.

Nhất thời trong lòng không biết nên nói gì.

Cái này không phải là tư thế của những tuyển thủ tự do vật lộn mà kiếp trước hắn xem sao?

Thân thể cong lên, hai tay bảo vệ ngực. Chỉ có một điều không giống là trong Hồi Sơn Quyền không có động tác nhảy nhảy.

Tam sư huynh Trình Thiểu Cửu thực hiện tư thế xong, kɧıêυ ҡɧí©ɧ nhìn Ngụy Hợp một chút.

"Đến thử một quyền xem?"

Hắn ta nhếch miệng nở nụ cười.

Ngụy Hợp không để ý đến hắn, vẫn như trước cẩn thận dựa theo lời Trịnh lão nói, điều chỉnh tư thế của chính mình. Hắn vẫn luôn cố gắng lĩnh hội ý tứ trong đó.

Cái phòng chiêu này, tổng cộng có năm chiêu thức. Những chiêu thức này phân biệt dùng để đối phó năm loại công kích không giống nhau của đối thủ.

Rất nhanh Ngụy Hợp đã thực hiện được. Mà động tác né tránh này, chủ yếu là ứng phó khi đối thủ nắm giữ vũ khí.

Hướng về bên nào trốn, làm sao trốn tốt nhất, né tránh phải chú ý cái gì, làm sao phản công? Làm sao để tìm kiếm nơi yếu kém nhất của đối phương?...... một đống lớn các loại động tác. Tất cả những điều này đều được Trịnh lão chỉ cho bọn họ.

Xác thực đều là những điều hữu ích.Nhiệm vụ của đám người Ngụy Hợp, chính là đem những động tác này của Hồi Sơn Quyền rèn luyện thật tốt. Nhất định phải thuần thục đến trình độ là một phản xạ không điều kiện, một khi đυ.ng đến thì dùng ra nhanh như tia chớp.

Tiếp đến chính là thời gian luyện tập.

"Sư phụ, ta nghe nói Hồi Sơn Quyền có nội luyện pháp. Không biết người có thể truyền dạy hay không?" Một thanh niên mới tiến vào môn đột nhiên hỏi.

Trịnh lão bước chân dừng lại, một cước mạnh mẽ đá vào trên mông tên đệ tử này.

"Nội luyện pháp? Chờ ngươi đem thân thể rèn luyện đến mức cuối cùng, mới có tư cách luyện nội luyện pháp. Nghe những lời truyền miệng liền ồn ào, ngươi thì biết cái gì, đó gọi là luyện kình!"

Nói xong Trịnh lão lắc lắc đầu, rồi đi tới ghế ngồi xuống.

Một bên Ngụy Oánh vội vàng đem trà bánh bưng lên.

Từ khi phát hiện Ngụy Oánh làm việc rất tốt, Trịnh lão liền đem Ngụy Oánh đổi thành nhân thủ phục vụ trong sân.

Mà thái độ với Ngụy Hợp cũng tốt hơn một chút.

Ngụy Hợp còn lo lắng nhị tỷ có thể sẽ bị bắt nạt, nhưng xem ra, Trịnh lão đối với nữ sắc tựa hồ không có gì coi trọng, trái lại đặc biệt coi trọng tiền tài.

Như vậy hắn cũng có thể yên tâm.

Cả một ngày dài, nhóm người Ngụy Hợp vẫn luôn chăm chỉ luyện tập.

Bên trong phòng chiêu bao hàm đón đỡ và né tránh.

Sau đó, vào ngày thứ hai, chính là công chiêu. Về phần sát chiêu,một điểm cũng không có truyền thụ.Trịnh lão cũng không có ý tứ muốn truyền thụ.

Hai cái phòng chiêu và công chiêu cũng đủ để đám thanh niên có tố chất thấp luyện tập trong thời gian dài.

Mà tốc độ của Ngụy Hợp ở trong đó chỉ là ở mức trung, những người nhập môn cùng kỳ với hắn đến giờ cũng chẳng còn mấy người vì không đủ tiền để duy trì. Cũng có người tư chất tốt hơn hắn, hiện tại đã luyện qua chiêu số công thủ, bắt đầu ma luyện nắm đấm và khí huyết. Nhanh hơn hắn không ít.

Hắn vốn tưởng rằng cuộc sống sẽ tiếp tục như thế này, không bệnh tật, không tai ương, yên tĩnh.

Bất quá rất nhanh, Hồi Sơn Quyền Trịnh lão đầu, cùng một võ sư khác dự định có một cuộc đối kháng nội bộ đơn giản.

Đối kháng nội bộ này tục ngữ gọi là đối quyền.

Ở trong Phi Nghiệp thành, các võ sư thường có các quy tắc với nhau.

Quy tắc cũng rất đơn giản, võ sư chính mình không ra trận, so đấu chính là môn đồ đệ tử dưới trướng. Trong lúc so tài đó, người đang xem cuộc chiến sẽ mời không ít phú thương phú hộ đến.

Chính là để biểu diễn năng lực dạy của các võ sư.

"Đối quyền chính là đám người Biên Bức Quyền."

Trình Thiểu Cửu làm tam sư huynh, đã sớm luyện xong công và thủ, hiện tại vẫn ma luyện độ bền bỉ của nắm đấm, đã đạt Thạch Bì.

"Biên Bức Quyền?" Đang cùng hắn đối luyện so chiêu Ngụy Hợp thấp giọng hỏi. "Trước đây đã đấu qua sao?"

"Đối thủ cũ, cách nửa năm liền sẽ đối quyền một lần. Cả hai phe đều có thắng bại, xem như là tranh cướp danh tiếng của mấy trấn xung quanh thôi." Trình Thiểu Cửu thần thái ung dung nói.

"Ngược lại đệ cũng không có đấu, sợ cái gì? Lên đài cũng chỉ có mấy người chúng ta."

Trình Thiểu Cửu chỉ đại sư huynh Triệu Hoành đứng cách đó không xa, nói: "Hiện tại đại sư huynh nấm đấm đã đạt tới tầng Thạch Bì. Nắm đấm đánh tới người cùng tảng đá lớn nện lên người cũng y như nhau, khớp xương một thoáng liền có thể bị nện nứt.

Sau đó là nhị sư tỷ Trịnh Hồng Tú, cháu gái sư phụ, cảnh giới cũng là Thạch Bì. Chỉ là khí lực nàng ấy hơi thấp nên yếu chút, nhưng cũng có thể mạnh hơn ta không ít."

"Nhị sư tỷ dường như rất ít khi đến đây?" Ngụy Hợp hỏi.

"Đúng vậy rất ít khi,nàng ấy ở một cái sân khác, bên đó tất cả đều là nữ đệ tử." Trình Thiểu Cửu gật đầu.

Hắn tách khỏi Ngụy Hợp, bỗng nhiên nhớ ra cái gì đó, liền dừng động tác lại.

"Đúng rồi, chuyện đệ nhờ ta đã có tin tức.Nhóm người đi điêu khắc ngoài thành năm ngoái đã mất tích, cũng không biết là chết hay sống, xung quanh cũng không phát hiện thi thể."

". . . Mất tích. . . Chuyện như vậy rất thường thấy sao?" Ngụy Hợp sắc mặt không hề thay đổi, nhưng ánh mắt thoáng trầm nặng.

"Khá thường xuyên.Bên ngoài rất loạn,bọn sơn tặc và mãnh thú xuất hiện khắp nơi,nếu không chú ý thì mạng cũng không còn.

Nói tới cái này, Trình Thiểu Cửu cũng là thở dài.

"Ngoài thành" là cái đề tài bị cấm kỵ. Tường thành của Phi Nghiệp thành rất cao, ngăn cách các loại binh hoang mã loạn* bên ngoài.

(* Binh hoang mã loạn: mất trật tự,rối loạn,hỗn độn.)

Trong thành tuy rằng cũng loạn, nhưng dù gì cũng có thể có chút đường sống. Nhưng ngoài thành liền không giống, độ nguy hiểm cao hơn rất nhiều.

"Còn nữa, đệ nhờ ta chú ý tên Trần Bưu kia. Tin tức gần nhất nói hắn gia nhập Giác Xà bang. Mà ta nghe đường ca nói, Giác Xà bang ngày hôm qua cùng bọn Thanh Trúc bang ở Nam Sơn trấn cướp địa bàn,bị đánh thương không ít người. Tên Trần Bưu kia cũng là một trong số những kẻ bị thương kia, đệ có thể để ý tới!"

Đường ca Trình Thiểu Cửu là người ở Thanh Trúc bang, hơn nữa còn là cái tiểu đầu mục. Tuy rằng yêu thích khoác lác, nhưng tin tức vẫn là rất tin cậy.

"Nam Sơn trấn sao? Đa tạ!" Ngụy Hợp gật đầu.

Trình Thiểu Cửu khoảng thời gian này giúp hắn không ít. Tuy rằng hắn cũng có giúp Trình Thiểu Cửu làm bài tập, nhưng nếu so sánh hai bên thì chuyện hắn giúp Trình Thiểu Cửu chẳng tính là gì.

"Cám ơn cái gì." Trình Thiểu Cửu vung vung tay.

"Nói thật, chính ta cũng hiểu rõ tình huống của mình, cái này ta thích học, cái kia cũng thích học.Nhưng có thể cái gì cũng không học tốt. Chỉ được cái ưu điểm duy nhất, chính là yêu thích kết bạn. Bằng hữu gặp nạn, có thể giúp đỡ được thì không hai lời!" Trình Thiểu Cửu vỗ ngực một cái.

"Nhưng mà nói thật, ta giúp người cũng là xem người,người vô vị ta không thèm để ý." Hắn ta mỉm cười, lại liếc nhìn một thiếu niên đứng đằng xa.

Thiếu niên đó có dáng người đen gầy, là người mà tháng trước Trịnh lão tự mình đưa về,là người đáng tin cậy.

Thiếu niên đó tên là Tiêu Nhiên.

Cái tên này hoàn toàn cùng những người khác không giống, vừa nghe liền có phong độ của người trí thức.

Mấu chốt nhất không phải là điểm ấy, mà là Tiêu Nhiên này, có tố chất ngộ tính vượt xa đám người bọn họ.

Chỉ cần dạy hắn một lần hắn liền biết,tập luyện cũng rất nhanh thành thục.

Trịnh lão như nhặt được bảo bối, không ngừng dạy dỗ tốt cho Tiêu Nhiên.Cho hắn những đãi ngộ tốt nhất.

Mà đãi ngộ với những đệ tử khác như bọn họ thì hoàn toàn là một trời một vực.

"Tiêu Nhiên sư đệ khác với chúng ta." Ngụy Hợp lắc đầu.

Lúc hắn vừa mới nhập môn thì cũng từng ảo tưởng qua chính mình là thiên tài , nhưng đáng tiếc, hiện thực cho hắn biết một sự thật đau lòng.

Tố chất của hắn và Trình Thiểu Cửu cũng không khác nhau mấy.

"Tiểu tử Tiêu Nhiên này lúc trước gọi hắn cùng nhau uống rượu, hắn lại trước mặt mọi người răn dạy ta cả ngày không cố gắng luyện quyền, lãng phí tiền tài lãng phí tinh lực.Ta lúc ấy suýt nữa đã nhào lên đánh hắn rồi!" Trình Thiểu Cửu như nhớ đến chuyện gì, liền tức giận.

"Hắn mới mười lăm tuổi ?còn quá nhỏ." Ngụy Hợp khuyên nhủ.

"Mười lăm tuổi cũng không nhỏ, ta thời điểm mười lăm tuổi cũng đã đính hôn!" Trình Thiểu Cửu nổi nóng nói.

"Quên đi không nói hắn, một lát luyện xong cùng đi uống một chén?"

"Không được. Ta còn có việc." Ngụy Hợp lắc đầu.

"Có việc? Đệ và ta còn không biết, ngày hôm nay không phải là lúc thu bài tập về nhà,còn có thể có chuyện gì. Ta chính là ghét nhất loại người giả vờ chính đáng, trước mặt thì nói lão tử bận rộn,lão tử còn phải luyện quyền nhưng trên thực tế thì sau lưng lén lén lút lút đi uống hoa tửu.Trong nhà chúng ta,mặt hàng này có không ít." Trình Thiểu Cửu lại bắt đầu nhổ nước bọt nhắc tới.

"Ta là thật sự có chuyện." Ngụy Hợp lắc đầu.

"Nói một chút xem, chuyện gì? Chuyện tập thể không biện pháp, nhưng chuyện nhỏ ta giúp đệ làm!" Trình Thiểu Cửu vung tay cam kết.

"Kỳ thực cũng không nhiều lắm." Ngụy Hợp mỉm cười,

"Ta dự định đi Nam Sơn trấn một chuyến."

"Ồ . . . ." Trình Thiểu Cửu nhất thời ngạc nhiên.

Trình Thiểu Cửu mới nói ra tin tức Nam Sơn trấn, Ngụy Hợp liền muốn đi một chuyến. Mục đích chuyến đi này,không nói cũng biết.

Dù sao trước đây Ngụy Hợp nhờ hắn để ý tới Trần Bưu, hiện tại Trần Bưu bị thương hắn liền đi Nam Sơn trấn?

Hắn lần đầu tỉ mỉ đánh giá cái Ngụy sư đệ này từ trên xuống dưới một lần.Trước đó hắn vẫn cho rằng đây là tiểu tùy tùng của mình, bởi vì Ngụy Hợp trầm mặc ít nói. Lại không thảo luận thị phi sau lưng người khác.

Vì lẽ đó Trình Thiểu Cửu hay tìm Ngụy Hợp nói chuyện phiếm.

Cho tới nay, ấn tượng của hắn ta đối với Ngụy Hợp, chính là trầm mặc, cứng cỏi, an phận thủ thường.

Có thể ngay một thoáng vừa nảy,Trình Thiểu Cửu đột nhiên có cái nhìn kỳ quái đối với Ngụy Hợp.

Hai người trong lúc nhất thời không tiếp tục nói nữa, tiếp tục trầm mặc đối luyện so chiêu.

Trình Thiểu Cửu rõ ràng trong lòng có một phần kiêng kỵ đối với Ngụy Hợp.

Vốn là tiểu sư đệ vô hại, đột nhiên lại lộ ra nanh vuốt. Điều này làm cho hắn ta có chút không thích ứng được.

Mà Ngụy Hợp, vẫn luôn luôn là con người trầm mặc như vậy.

Yên lặng luyện tập, yên lặng so chiêu, yên lặng cẩn thận lĩnh hội làm sao phát lực, ứng phó ra sao.

Công và thủ luyện xong, nên chính thức mài quyền, Ngưu Bì, Thạch Bì, Thiết Bì, chính là ba loại cảnh giới của Hồi Sơn Quyền. Ba loại cảnh giới này cũng là cái gốc tạo nên danh tiếng vang dội bên ngoài của Hồi Sơn Quyền. Là nền tảng để đặt chân.

Sắc trời dần tối, rất nhanh lại đến thời gian nghỉ ngơi.

Trình Thiểu Cửu dùng khăn lau vệt mồ hôi trên cổ, lại nhìn về phía Ngụy Hợp đang thay quần áo.

Hắn ta há miệng, muốn nói nhưng lại thôi, rồi cuối cùng vẫn là không nói.

Tuy rằng Trình Thiểu Cửu đã luyện tập Hồi Sơn Quyền ở Trịnh gia lâu năm, nhưng người như Ngụy Hợp, hắn ta vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.

Loại trầm mặc mà quyết tâm kia,giống như rắn độc bên trong bóng tối.Yên tĩnh chờ đợi, chờ đợi thời cơ.Sau đó bỗng nhiên tung ra một đòn.

Mà những người khác, hầu hết đều thể hiện ở mặt ngoài, nói làm liền làm.

Rất nhanh, Trình Thiểu Cửu đã lấy lại được tinh thần. Nhưng đợi hắn ta định thần lại, bóng dáng Ngụy Hợp đã không còn đứng ở đó nữa.