Phịch Thủ Hệ Thống

Chương 35: Phập Phập....Phập Phập...! Phập! Phập! Phập!

Chương 35: Phập quá nhiều cho một ngày.

... ...

Ngụy Lam bước ra khỏi phòng để lại Tô Nguyệt U chìm vào giấc ngủ chứa chất nỗi tuyệt vọng.

Bước đến, không gian xung quanh hắn liền chuyển động, như một người bạn thân thiết Không Gian Hậu Cung hiểu Ngụy Lam muốn đến đâu, làm gì.

Khung cảnh xung quanh hiện ra, tiếp tục lại là một căn phòng hầm, cánh cửa mở ra với mùi dâʍ ɖu͙© nồng nặc, Ngụy Lam nở nụ cười bước tới trước bức tường đang treo Tô Nhã lên với tư thế chữ "X".

Nhìn qua nàng cũng vô cùng thê thảm, cơ thể dù hoàn toàn sạch sẽ bóng loáng không vết thương nhưng tâm hồn như đã vỡ nát. Tất nhiên sẽ không nhìn thấy được mắt nàng vì đã bị một tấm vải đen che lại, cái miệng cũng chả nói được gì bởi nó bị nhét đầy quả bóng đỏ cùng sợi dây giữ quanh từ mép miệng ra sau, nàng khỏa thân với từng cơn co giật bởi cơn sướиɠ truyền tới từ bướm và ngực.

Đây là một hình phạt còn tàn khốc hơn cả Tô Nguyệt U, nàng ở nơi đây bao nhiêu ngày không rõ bởi Không Gian Hậu Cung của Ngụy Lam và Thế Giới thật chênh lệch thời gian là rất nhiều.

Nơi đây nàng không đói, không khát, không buồn chán và cũng không thể chết nhưng phải chịu đựng cơn thèm tình cực độ và cơn khốn khổ khi những món đồ chơi kia liên tục khuấy đảo cơn bướm ướŧ áŧ của nàng.

Ngực Tô Nhã đau đớn bởi những chiếc kẹp nhỏ kẹp vào hai nhũ hoa, âʍ ѵậŧ bên dưới được dán vào một máʏ яυиɠ nhỏ khiến cả người nàng tệ dại khó chịu, nàng đã ra không biết bao nhiêu lần nhưng cảm giác chưa bao giờ là đủ bởi thứ dươиɠ ѵậŧ nhân tạo đang liên hồi động đậy trong con bướm của Tô Nhã.

Nàng không thể rên mà chỉ có thể phát tiếng "ư ư ư" từ quả bóng đồ chơi tìиɧ ɖu͙© trên miệng, đôi mắt bị che phủ khiến nàng hoàn toàn không nhận biết được không gian và thời gian dù nàng là một cái Võ Giả không hề yếu đuối.

Đây là tuyệt đối tra tấn, nàng bấy giờ hoàn toàn không chút oán hận hay uất ức, đơn giản vì Nàng là Nô ɭệ của Ngụy Lam và hắn chính là Chủ Nhân của nàng, Nô ɭệ thì không có quyền được ý kiến, không có quyền được chống lệnh.

"Trong cô rất ngoan ngoãn chờ đợi nhỉ?" Ngụy Lam ngồi xuống chiếc ghế được chủng bị sẵn, chống tay lên cầm hắn thể hiện có đôi chút hưng phấn nhìn vào khung cảnh đặc sắc của Tô Nhã trước mắt.

Nghe thấy giọng nói quen thuộc Tô Nhã thâm tâm vui mừng, con bướm bên dưới bắt đầu chảy thêm nước và nới lỏng khiến cái dươиɠ ѵậŧ nhân tạo kia rơi xuống sàn.

Dây xích và những món đồ chơi dần biến mất, cơ thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của Tô Nhã hoàn toàn được giải phóng. Tô Nhã được thoát liền suy sụp xuống sàn rồi như con cún nàng bò tới dưới chân Ngụy Lam hướng đôi mắt cầu xin nàng lắc lắc bờ mông cách dâʍ đãиɠ.

"Chủ Nhân...cho em, cho em đi tϊиɧ ɖϊ©h͙ của Ngài đi~"

Tô Nhã khuôn mặt dâʍ đãиɠ kéo tiểu đệ của Ngụy Lam ra khỏi quần bú ɭϊếʍ cách thèm khát, đây sau cùng là thứ có thể xoa dịu cơn khó chịu bên trong cơ thể nàng bấy lâu phải chịu đựng.

Chụt....chụt....!

Tô Nhã vừa bú, khuôn mặt vừa thể hiện nét thèm muốn khiến Ngụy Lam nhếch mép cười thỏa mãn.

Tô Nhã chính xác là một cái đáng thương, sau cùng thì nàng và hắn chả có cái thăm thù đại hận gì, những việc hôm nay nàng phải chịu đựng chính là do số phận an bài hay định mệnh đẩy đưa?

Không, không. Không có số phận hay định mệnh nào cái, thứ khiến nàng thành ra như ngày hôm nay chính là bởi nàng là đệ tử chân truyền của Tô Nguyệt U Cốc Chủ.

Âm thanh bú ɭϊếʍ vang vọng, Tô Nhã liên tục ra sức khiến vị Chủ Nhân của mình cảm thấy sướиɠ, nàng dùng lưỡi quấn quanh thứ to lớn của Ngụy Lam xoa bóp, kí©ɧ ŧɧí©ɧ nó đạt tới kích thước tuyệt đối rồi bôi trơn nó bằng thứ nước bọt dâʍ đãиɠ của nàng.

"Chủ Nhân...em phục vụ có sướиɠ không~~?"

Tô Nhã thả tiểu đệ của Ngụy Lam ra khỏi miệng rồi lè lưỡi miếng nhẹ từ dưới lên ngọn của mũi giáo.

Ngụy Lam nhìn Tô Nhã cách thương hại rồi vuốt ve nàng như cách hắn cưng nựng một con chó đáng yêu.

"Ngươi giỏi hơn rồi đấy, đến đây, ngươi được phép phục vụ thứ này của ta."

Ngụy Lam banh hai chân ra trên ghế khiến tiểu đệ của hắn đứng thẳng lên cách cứng cáp và mạnh mẽ, Tô Nhã bấy giờ khuôn mặt vui mừng hớn hở, không chút ngần ngại nàng tiến đến rồi dùng tay mở rộng thêm hai cái mép khe múp míp của bản thân ra.

Tia dịch thủy chảy ra rồi kéo dài chạm xuống đầu tiểu đệ của Ngụy Lam, dâʍ ɖu͙© nàng dần dần ngồi xuống, cảm nhận từng đợt xâm chiếm hung bạo của khúc thịt Chủ Nhân tiến vào Nàng ngước mặt lên rồi lè lưỡi: "Ưhhhhhhh~~~ Nó! Là nó! Dươиɠ ѵậŧ của Chủ Nhân...sướиɠ quá! Hmm...!"

Tô Nhã không nổi kiềm nén cơn hứng tình cùng cực, nàng dâʍ đãиɠ lắc lắc mông khiến dươиɠ ѵậŧ của Ngụy Lam động đậy khắp các ngóc ngách bên trong con bướm dâʍ ɖu͙© của nàng rồi rêи ɾỉ với tia trước bắn ra cách vô thức.

"Sướиɠ quá! Sướиɠ quáaaaaaaaa!"

Tô Nhã chìm đắm trong cơn thèm muốn xá© ŧᏂịŧ, trong đầu nàng sớm đã không còn vì quan trọng hơn dươиɠ ѵậŧ của Ngụy Lam.

Tự mình thô bạo nàng nhịp hông lên xuống cách dồn dập như cái cách mà Ngụy Lam đã chơi nàng lúc đó, giờ đây đôi mắt xinh đẹp đỏ rực ngày nào đã không thấy mà chỉ thấy đôi mắt vô hồn lạc lối của cái linh hồn tội lỗi bị nhấn chìm bởi con quỷ mang tên Du͙© vọиɠ.

Phập! Phập! Phập! Phập! Phập! Phập! Phập! Phập! Phập! Phập! Phập! Phập!Phập! Phập! Phập! Phập! Phập! Phập!Phập! Phập! Phập! Phập! Phập! Phập!Phập! Phập! Phập! Phập! Phập! Phập!Phập! Phập! Phập! Phập! Phập! Phập!Phập! Phập! Phập! Phập! Phập! Phập!Phập! Phập! Phập! Phập! Phập! Phập!Phập! Phập! Phập! Phập! Phập! Phập!Phập! Phập! Phập! Phập! Phập! Phập!Phập! Phập! Phập! Phập! Phập! Phập!Phập! Phập! Phập! Phập! Phập! Phập!Phập! Phập! Phập! Phập! Phập! Phập!Phập! Phập! Phập! Phập! Phập! Phập!Phập! Phập! Phập! Phập! Phập! Phập! Phập! Phập! Phập! Phập! Phập! Phập!Phập! Phập! Phập! Phập! Phập! Phập!

Một loạt âm thanh trào dâng như một cỗ máy không bao giờ biết điểm dừng, Ngụy Lam bấy giờ cũng rất thưởng thức cảm giác chơi một con phò thèm dươиɠ ѵậŧ đến độ mất đi cả lý trí của bản thân, đôi tay hắn hoàn toàn không để Tô Nhã yên mà xoa nặn cặp ngực đầy đặn, cảm nhận độ đàn hồi cùng nước da mềm mại làm hắn vô cùng thích thú.

"Ahhh! Ahhh! Ahhh! Ahhh! Ahhhh!"

Tô Nhã cuối cùng cũng tìm được cảm giác đó, cảm giác khiến nàng ta thèm thuồng, cơn nứиɠ lại thêm tăng cao, sự tham lam chiếm hữu cái suy nghĩ trống rỗng đó của nàng.

"Thêm nữa! Thêm nữa! Đừng dừng lại aaaaaaa!"

Với cái suy nghĩ đó Tô Nhã lắc lắc cái hông tạo cảm giác sung sướиɠ cho bản thân rồi tiếp tục lên xuống với cái lưỡi lè dài cùng tia nước bọt chảy ra từ hai bên khóe miệng, cũng đâu có gì lạ khi nàng cảm giác sung sướиɠ tê bởi thứ vừa to vừa lớn, nóng hổi làm khiến nàng sướиɠ điên lên kia chứ.

Phập! Phập! Phập! Phập! Phập! Phập! Phập! Phập! Phập! Phập! Phập! Phập!Phập! Phập! Phập! Phập! Phập! Phập!Phập! Phập! Phập! Phập! Phập! Phập!Phập! Phập! Phập! Phập! Phập! Phập!Phập! Phập! Phập! Phập! Phập! Phập!Phập! Phập! Phập! Phập! Phập! Phập!Phập! Phập! Phập! Phập! Phập! Phập!Phập! Phập! Phập! Phập! Phập! Phập!Phập! Phập! Phập! Phập! Phập! Phập!Phập! Phập! Phập! Phập! Phập! Phập!Phập! Phập! Phập! Phập! Phập! Phập!Phập! Phập! Phập! Phập! Phập! Phập!Phập! Phập! Phập! Phập! Phập! Phập!Phập! Phập! Phập! Phập! Phập! Phập! Phập! Phập! Phập! Phập! Phập! Phập!Phập! Phập! Phập! Phập! Phập! Phập!

Thanh âm va chạm xá© ŧᏂịŧ ấy lại vang vọng, cảm giác phê tới tận nóc khiến Tô Nhã như một con chiên sùng đạo tới ngu muội, nàng như đã ngất đi vì mất nước nhưng cái cơ thể ấy dẫn theo cái bản năng nhấp hông liên hồi, nước nôi lênh láng.

Tô Nhã cuối cùng cũng dừng lại, nàng ngất đi với khuôn mặt thỏa mãn, Ngụy Lam giữ lấy tấm lưng mỏng manh của Tô Nhã khi ngã ngửa ra sau với nụ cười thích thú.

"Quả là món đồ chơi thú vị~"

Không gian lại thay đổi, Ngụy Lam cho Tô Nhã uống thuốc hồi phục rồi nhồi nhét thêm cho nàng ít thuốc lạ, loại thuốc khiến nàng sẽ chả còn nhớ nỗi bản thân từng là ai.

Tiếng nước chảy, xung quanh đích thị là một cái nhà tắm xa xỉ thời phong kiến bắc âu, nhà tắm được thiết kế hình tròn với bốn đầu sư tử nhả nước xuống bồn chứa lớn, giữa bồn chứa nước lại có thêm trụ đá cao với nhiều sợi xích.

Tô Nhã thân được bị trói bên dưới trụ đá, đôi tat nàng bị trói cao khiến toàn bộ cơ thể bị phơi bày cách trần trụi. Cặp ngực tròn trịa cùng đôi nhũ hoa hồng hào, vòng eo thon gọn cùng bờ mu mập mạp đảm bảo đẩy vào sẽ tê dại vì sung sướиɠ.

"Hmm....đây...là đâu?"

Tô Nhã dần mở mắt, nàng không nhớ vì về bản thân nhưng rất hoảng hốt khi cơ thể không mảnh vải che thân, khuôn mặt tái nhợt nàng nhìn ngó xung quanh. Vô số tên nam nhân đang nhìn nàng với ánh mắt và nụ cười da^ʍ tà.

"He he~~"

"Hehe~~"

"Con bé này múp đấy!"

"Tao muốn chơi nó trước!"

"Để tao!"

"Đừng chen kẻ nào cũng có phần!"

Tô Nhã khuôn mặt khϊếp hãi, phải nàng sắp bị hϊếp! Bin hϊếp bởi những thứ to lớn gớm ghiếc bên dưới háng những tên nam nhân đáng khinh kia.

"Không! Đừng qua đây! Đừng qua đây!"

Tô Nhã hoảng loạn, nàng đâu biết mọi thứ chỉ là ảo ảnh, ở đây chỉ duy nhất một kẻ là thật chính là Ngụy Lam với nhân dạng là một tên xấu xí gầy gò.

"Hắc! Hắc! Vậy để ta chơi con bé này trước, con bướm này chắc khít lắm nhỉ!"" Ngụy Lam bước lên rồi kéo bên chân Tô Nhã lên cao rồi đâm mạnh vào.

"Aaaaaaahhhh! Không! Rút nó ra! Rút thứ kinh tởm nó ra! Đừng nhấp hông nữa mà....ah! ah! ah! ah! ah! ah! ah!"

Thanh âm va chạm vang vọng cùng tiếng rêи ɾỉ của Tô Nhã, nàng lại chảy dài vì sung sướиɠ nhưng nhanh hốt hoảng khi tên gầy gò xấu xí đang nhấp mạnh liên hồi.

"Ngươi sắp ra đúng không! Mau rút nó ra! Rút nó raaaaa! Áaahhhhh!!!"

Tiếng phọt phọt, tϊиɧ ɖϊ©h͙ được bom đẩy tử ©υиɠ của Tô Nhã rồi tràn lan ra ngoài.

"Tới ta, hehe~~"

Lần này chính xác là một tên béo ú, tất nhiên vẫn là Ngụy Lam nhân dạng giả.

Tên béo nâng đôi chân ngọc ngà của Tô Nhã lên hình chứ "V" rồi đâm lút cán cảm thụ cái âʍ đa͙σ khít khịt của Nàng ta.

"Khôngggg! Áahh! Sâu quá sâu quá! Đừng nhấp mạnh quá đừng màaa!!!"

Tô Nhã lắc đầu lia lịa với con bướm khít lại thêm nàng chảy ra lượng chất nhờn bôi trơn dươиɠ ѵậŧ to lớn của tên béo khiến hắn ra vào nhanh hơn, trơn tru hơn.

"Ah! Ah! Ah! Ưh! Ưh! Ưh! Ưh! Ưhhhh!"

Tên béo nhanh nhấp mạnh rồi bắn đống tϊиɧ ɖϊ©h͙ nhớp nháp vào trong con bướm của Tô Nhã khiến nàng ta ngước cổ đầy kɧoáı ©ảʍ rồi thờ phì phò.

"Tới lượt tao."

Lần này tiếp tục là một tên to lớn vạm vỡ, không nâng cũng không nói hắn hung bạo đút vào cảm thụ cảm giác khít rịt trong bướm của Tô Nhã, đôi ta nhào nặn bộ ngực tròn trịa mềm mại của nàng rồi liên tục khuấy đảo cái miệng dâʍ đãиɠ của nàng.

"Ư...ư...ư....!?"

Hắn tiếp tục bắn vào trong cách hung bạo tϊиɧ ɖϊ©h͙, thứ chất dịch nhớp nháp liên hồi tràn ra từ bướm của Tô Nhã, khuôn mặt Tô Nhã bấy giờ ngây ngất, đôi mắt đen dần cách vô hồn.

"Sao mình phải chịu đựng cảnh này, sao lại là mình, sao lại là mình!"

Con bướm của Tô Nhã dần không còn chút cảm giác nào, không sướиɠ, không đau, nó bấy giờ thật sự là thứ chỉ để mua vui và chứa tinh cho bọn đàn ông kia.

Từng kẻ, từng kẻ bước lên đâm chọc con bướm nàng cách si mê, nhưng nụ cười ấy khiến nàng phát tởm và ghê tởm hơn khi nhìn xuống thứ nhớp nháp bên dưới của bản thân.

"Thật dơ bẩn...."

Tô Nhã tâm lạnh như tờ, lúc này có tiếng đạp cửa, bước vào là một cái thân ảnh với cái áo choàng đen tung bay, chiếc mặt nạ trắng chỉ duy nhất một ngôi sao 8 cánh màu đen ở giữa.

Toàn thân một màu hắc sắc người này vung lưỡi gươm cắt đầu từng tên một rồi cắt sợi xích trói tay Tô Nhã xuống.

Khoác chiếc áo choàng của bản thân cho nàng rồi cả hai nhìn nhau.

"Thật chói lóa...."

Tô Nhã nhìn người đeo mặt nạ cách ngưỡng mộ, rồi đôi môi run rẩy từ: "Cảm ơn..."

"Cứu....cứuu tôi..."

Dưới chân Tô Nhã bỗng có một cái mập ú bò tới, toàn thân lắm lem máu trong cực kì thê thảm.

"........."

Không nói gì người đeo mặt nạ đưa tới cho Tô Nhã một con dao ngắn.

Nhìn vị cứu tinh của mình rồi Tô Nhã nở nụ cười hắc ám: "Cảm ơn Chủ Nhân của em...."

Phập! Phập! Phập! Phập! Phập! Phập!

... ...