Tình cảm có đôi khi nóng rực đến mức làm tổn thương người, nhưng đến cuối cùng vẫn là không qua được cuộc sống, vô luận đã trải qua bao nhiêu, cho dù là long trời lỡ đất, đợi một thời gian sau, tùy ý nhặt nỗi lòng lên, chúng ta vẫn luôn phải cần cần cù cù mà làm việc, thành thành thật thật mà ăn ba bữa một ngày. Huống chi, lúc đó Triệu Thanh Khê cũng không cảm thấy đau đớn quá nhiều.
Tiễn bước cha mẹ, lại bắt đầu lặp lại công việc mỗi ngày, Thanh Khê xin nghỉ phép hai ngày, khi trở về tựa hồ mỗi người đều thay đổi, lại có lẽ không phải là người khác thay đổi, mà là chính bản thân mình.
Lúc một mình, hình như thời gian cũng nhiều hơn, những chuyện đã gác lại hồi lâu, Thanh Khê bắt đầu từng chút từng chút đi hoàn thành. Trong phòng vẽ tranh F đại, Thanh Khê nhìn ba cô gái thanh xuân dào dạt, khóe miệng cũng có ý cười thản nhiên. Thật may mắn, nàng cũng chưa mất đi năng lực thưởng thức cái đẹp.
Liên tục vài ngày, Thanh Khê vừa tan tầm thì tới đây, Tam Tam cùng Gia Như đều vẽ xong rồi, chỉ còn lại A Đạt, chuyện đã đồng ý từ trước bây giờ mới hoàn thành, kỳ thật nàng hẳn là cảm thấy rất có lỗi, đôi khi không phải không có thời gian rảnh, chính là tất cả thời gian rảnh đều dành cho một người khác.
May mà nhóm bạn cùng phòng đáng yêu của Uyển Trầm cũng không phải là người hay so đo, đương nhiên, điều này cũng có liên quan đến chuyện không có thời gian để đi so đo, một đám người dễ nhìn cả ngày ăn uống đùa giỡn, cũng không có thời gian để mà quan tâm đến chuyện so đo.
"Đi đâu ăn cơm?"
Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng của Uyển Trầm thổi đến, Thanh Khê mới giật mình tỉnh ngộ, nơi này còn tồn tại người thứ năm.
"Ngươi mời khách, đi "Uyên Ương"!" Tiếng la kích động của A Đạt vang vọng khắp phòng vẽ tranh, khuôn mặt tròn tròn tươi cười, mỗi lần đều làm cho người ta có xúc động muốn nhéo một cái.
Uyển Trầm như có chút đăm chiêu gật gật đầu, "Ân... Đi nơi khác đi."
"Tại sao?!" A Đạt bất mãn hỏi.
Uyển Trầm nhìn Thanh Khê, đồ vật đã thu dọn xong, nhìn nhìn ra bên ngoài, sắc trời cũng đã tối xuống, vì thế trừng lớn mắt nói với A Đạt: "Bởi vì không phải ta mời khách."
"A?!" Không kịp phản ứng, A Đạt lại là "A" một tiếng.
"Ngươi mời khách." Uyển Trầm nói xong liền đi ra ngoài, còn lại Tam Tam cùng Gia Như thương cảm nhìn A Đạt, Thanh Khê đứng ở một bên, trong lòng có chút ấm áp.
Cuối cùng đoàn người vẫn là ngồi quanh cái bàn nhỏ ở "Uyên Ương", "Uyên Ương" là một nhà hàng nhỏ rất đặc sắc trong thành phố đại học, chủ yếu chính là kinh doanh cơm tình nhân, hương vị không tệ, hoàn cảnh cũng rất tốt, cảnh tượng năm người nữ sinh cùng nhau ăn cơm như nhóm người Thanh Khê là rất ít, cho nên lão bản trẻ tuổi cũng rất chu đáo đưa các nàng đến một không gian riêng tư có chiếc bàn đủ cho năm người.
Lúc ăn cơm Thanh Khê chỉ đại khái động đũa một chút, thế nên trên khuôn mặt hiếm khi gợn sóng của Uyển Trầm cũng có vài phần nghi hoặc rất nhỏ. Sau khi tính tiền đi dưới đèn đường, Uyển Trầm nghiêng đầu hỏi nàng: "Đồ ăn không hợp khẩu vị sao?"
"Ân?" Thanh Khê nghe không hiểu.
"Hay là dạ dày không tốt?"
Biểu tình thản nhiên mỉm cười của Thanh Khê rút đi, có chút ngơ ngẩn nói không rõ, "Bình thường."
Vừa lúc có xe taxi chạy đến, sau khi Thanh Khê cùng Uyển Trầm nói tạm biệt với nhóm bạn cùng phòng liền ngồi lên xe, nhìn gương mặt trên kính cửa xe, Thanh Khê biết vì sao Uyển Trầm lại hỏi như vậy, nàng cũng biết sắc mặt của mình có chút tái nhợt, chính là làm sao chỉ có sắc mặt mới tái nhợt.
Thứ sáu sau khi tan tầm vốn định đọc sách, nào biết Trương Lâm sẽ cứng rắn lôi kéo nàng đi dạo phố, đều nói tủ quần áo của nữ nhân vĩnh viễn thiếu một bộ đồ, Trương Lâm cũng là một nữ nhân không ngoại lệ, từ lầu hai đến lầu bốn, đợi đến khi rốt cục cảm thấy mệt mòi, mặt trời từ lâu đã biến mất trên đường chân trời.
"Đi dạo lâu như vậy ngươi cũng chưa mua đến hai thứ, khiến cho ta giống như đang bóc lột ngươi." Trương Lâm nhìn nhìn chiến lợi phẩm, tặc lưỡi với Thanh Khê. Cuộc sống của Thanh Khê càng ngày càng đơn điệu, trước kia lúc ở trường học ngẫu nhiên còn cùng các nàng đi ra ngoài chơi, bây giờ hết giờ làm liền ở trong phòng đọc sách vẽ làm công việc, cuộc sống như một cục diện đáng buồn, càng ngày càng thanh tâm quả dục. Nhìn gương mặt càng ngày càng gầy nhỏ nhợt nhạt của nàng, Trương Lâm đoán rằng có phải thiếu ánh mặt trời hay không, liền kéo nàng ra ngoài hấp thụ ánh mặt trời.
Khẩu khí của Trương Lâm là thoải mái, nhưng sự quan tâm bên trong Thanh Khê có thể nghe được ra, vì thế cười cười với nàng, đang muốn mở miệng, di động trong tay vang lên.
Ý cười còn đang trên mặt, chính là dần dần phai nhạt, trước khi điện thoại tắt đi Thanh Khê liền nghe máy, thanh âm ở đầu dây bên kia truyền đến không phải của nàng: ""Thâm Thâm", nàng uống say."
La Phi nói xong không cho Thanh Khê có cơ hội hỏi lại, trực tiếp cúp điện thoại, chuyện giữa hai người nàng không thể nào nhúng tay vào, mặc kệ nàng nghĩ như thế nào, nàng cũng chỉ có thể để tùy ý hai người tự giải quyết. Lặng lẽ để điện thoại lại trên quầy bar, chết lặng nhìn, nhìn nữ nhân chính mình yêu thương mười năm vì một người khác thống khổ như thế nào.
Rượu là cay đắng, Trương Tử Đồng uống vào một ly lại một ly rượu cay đắng, làm cho chính mình sầu càng sầu, một lần nữa gọi lên cái tên đã hóa thành chu sa* trong lòng, nàng muốn nói là bản thân gieo gió gặt bảo, lại muốn nói với người kia một câu thực xin lỗi, nhưng đến cuối cùng mơ hồ hỗn loạn, nàng thật khó thanh tỉnh lại.
(*Chu sa hay thần sa, đan sa, xích đan, cống sa, là các tên gọi dành cho loại khoáng vật cinnabarit của sẵn có trong tự nhiên, có màu đỏ. Thành phần chính của nó là . Chu sa được coi là có độc tính rất cao - Ở đây chắc ý nói là nỗi đau trong lòng)
Trương Lâm cố ý cùng đi với Thanh Khê, người uống say mất kiểm soát rất phiền toái, đây là kinh nghiệm của nàng, chuyện lần trước chính mình lôi kéo Thanh Khê uống rượu thiếu chút nữa gây ra đại phiền toái nàng còn chưa quên, huống chi Trương Tử Đồng cũng coi như đã từng giúp nàng, cho nên lúc Thanh Khê nói Trương Tử Đồng ở quán bar uống say, Trương Lâm không nói hai lời liền lôi kéo Thanh Khê lên xe chạy đến.
Chính là nàng không nghĩ tới, cái gọi là quán bar cư nhiên là một quán bar les, loại quán bar này tuy rằng chưa từng đến, bất quá cũng có nghe qua, sau khi đoán ra tính chất của quán bar, trong lòng Trương Lâm không khỏi run lên, vội vàng kéo Thanh Khê hỏi: "Đừng nói với ta Trương Tử Đồng là kia, cũng đừng nói với ta nàng cùng ngươi có cái gì nha!"
Thấy Thanh Khê không trả lời, Trương Lâm vốn chính là nói giỡn nhưng trong nháy mắt trái tim rơi xuống, không biết nên nói cái gì mới tốt, nhìn nhìn về phía quầy bar, "Quên đi, có chuyện gì nói sau."
Thanh Khê cũng thấy được, người kia vốn có thói quen ngồi thẳng lưng nhưng lúc này chính là nhu nhược cong người lại, thân mình dựa trên quầy bar, bờ vai vô lực run rẩy, có lẽ là phần khó chịu kia quá mức rõ ràng, Thanh Khê tựa hồ cũng bắt đầu đau lòng lên.
Đứng ở sau lưng nàng, Thanh Khê đột nhiên muốn vươn tay chạm vào vai của nàng, bờ vai hình như càng trở nên mỏng manh gầy yếu.
"Thanh Khê..."
Đây là lần thứ mất cái tên này được thân thiết gọi ra từ một Trương Tử Đồng mang theo men say cùng thất vọng? La Phi không đếm được, chính là mỗi một lần nghe thấy, trong lòng liền khó chịu một phần, ngươi không phải chỉ biết thương tổn người khác sao, sao lại để bản thân tổn thương đến thế này?
"Nàng uống say, luôn gọi tên ngươi, cho nên ta mới gọi ngươi tới. Bây giờ ta đi bên kia một chút, nàng..." Nghĩ nghĩ, La Phi nhỏ giọng nói, "Tùy ngươi."
"Có sao không?"
Thanh âm của Thanh Khê vẫn là giống như trước đây, trong sự thanh đạm lộ ra ý quan tâm rõ ràng, chính là Trương Tử Đồng biết, những thứ này cũng không thuộc về nàng. Bờ vai ngừng run khẽ, nàng vùi đầu vào khuỷu tay, không nói lời nào.
"Nói cho ta biết, làm sao vậy?"
Trương Tử Đồng vẫn không nói lời nào, Thanh Khê hơi hơi thở dài, đi đến, lẳng lặng đứng ở bên cạnh nàng.
Im lặng quyết đấu, cho tới bây giờ Thanh Khê chưa bao giờ là người thua cuộc, chóp mũi Trương Tử Đồng loáng thoáng truyền đến hơi thở của Thanh Khê, nàng muốn thoát khỏi phần tra tấn này, xoay mặt qua một bên, động tác có chút ngây thơ làm cho trong lòng Thanh Khê căng thẳng, giữ chặt tay nàng, Thanh Khê dùng tay kia xoay mặt Trương Tử Đồng lại đây.
"Ta đi đây." Trương Tử Đồng tránh bàn tay của Thanh Khê, đứng lên.
Động tác quá mạnh, tay của Thanh Khê bị đánh vào quầy bar, sinh đau.
Trên mu bàn tay hồng hồng một chút, không đáng để ý tới, nàng cúi đầu, tóc dài mềm mại rơi xuống, che khuất biểu tình, Trương Tử Đồng nhìn không rõ gương mặt của nàng, lại nghe đến một thanh âm làm cho lòng của nàng cũng đau đớn theo. Từng tự cho là người không muốn làm tổn thương Thanh Khê nhất, nhưng đến hôm nay trong lúc vô tình hỗn loạn bản thân đã lặp đi lặp lại làm tổn thương nàng, vô luận là tâm hay thân.
"Vì sao muốn chia tay?"
Thanh âm của Thanh Khê cách một tầng mái tóc đen dài, nghe không rõ ràng, Trương Tử Đồng chỉ cảm thấy trong lòng đau xót, nhịn không được ánh mắt nóng rực dừng trên thân ảnh càng ngày càng gầy yếu của nàng.
"Vì sao?" Thanh Khê vẫn cúi đầu, không biết tầm mắt dừng ở điểm nào.
Nói với bản thân không cần tiếp tục sa vào, Trương Tử Đồng chuyển ánh mắt, "Một câu "Vì sao" còn có ý nghĩa gì sao? Chia tay chính là chia tay, lý do không quan trọng."
Nàng không tiếng động mỉm cười, có chút thảm đạm, cho dù có nói nhiều cũng là uổng công, xoay người rời đi, lại đột nhiên bị hai bàn tay giữ lấy. Thanh Khê gắt gao ôm lấy nàng, khuôn mặt dán lên cái lưng thẳng tắp của nàng, áo mặc quá mỏng, nàng thậm chí có thể cảm giác được một chút thấm ướt sau lưng.
"Ta không cần lý do, ta muốn ngươi đáp ứng ta, thu hồi câu nói kia."
Không còn phần lạnh nhạt kia, từng từ ngữ rõ ràng mang theo từng đợt từng đợt khàn khàn run nhẹ, Trương Tử Đồng bị phần ủy khuất cùng đè nén này như chiếc gai đâm vào trong đầu, thô lỗ đẩy Thanh Khê ra, cũng kiên quyết đẩy ra người nàng quyến luyến nhất trên thế giới.
"Lời đã nói ra còn có thể thu hồi sao?"
"Triệu Thanh Khê." Nàng liếc nhìn người kia, lạnh lùng nói: "Từ khi nào ngươi cũng trở nên ngây thơ như vậy? Chuyện lừa mình dối người, làm như vậy không thấy buồn cười sao?"
Biểu tình từ trên cao nhìn xuống dần dần ngưng kết thành cười lạnh trào phúng, gương mặt khêu gợi nhiễm men say của Trương Tử Đồng dưới ánh đèn trong quán bar càng thêm yêu diễm đẹp mắt, giờ khắc này, trái tim Thanh Khê từng tấc từng tấc vỡ vụn.
Hóa ra, ánh sáng nhạt rét lạnh cũng đồng dạng lóng lánh.