Nhất Lộ

Chương 50: Nhớ ngươi

"Tiểu Giang tiểu Giang, vị mỹ nữ kia là Triệu cô nương trong truyền thuyết sao?" Cuối cùng A Đạt là có cơ hội lên tiếng, kích động lôi kéo Uyển Trầm.

"Cô nương xác thực họ Triệu, đáng tiếc..." Uyển Trầm dịu dàng cười, "Công tử không phải họ Cao."

A Đạt, tên thật: Cao Đan.

Xét thấy lực sát thương của Uyển Trầm, A Đạt có giận không dám phát, chỉ có thể trợn trắng mắt ở trong lòng.

Xa xa Thanh Khê nhìn thấy tiểu Giang đứng ở bên cạnh tấm áp phích thật lớn, lỗi lạc độc lập, không giống khí chất như trong truyền thống, cũng không giống loại bắt mắt như Trương Tử Đồng, chính là có một loại cảm giác, làm cho người ta cảm thấy rất là khác biệt.

"Thực xin lỗi, để các ngươi chờ lâu."

Thanh Khê vẫn là bộ dáng khách khí hữu lễ, A Đạt cảm thán trong lòng, Triệu cô nương quả nhiên rất lễ phép.

"Ách, bạn cùng phòng của ta, Tam Tam, Gia Như, A Đạt."

Trước đó tiểu Giang đã báo sẽ có ba người bạn cùng phòng đến, cho nên Thanh Khê chính là khiêm tốn mỉm cười, ba người bạn cùng phòng này cũng đáp lại bằng nụ cười thục nữ khéo lèo.

Một hàng năm người, vô luận mua cái gì tiểu Giang đều phải tùy tâm tình, Thanh Khê là không có thứ gì muốn mua, mà ba người bạn cùng phòng còn lại là...Giả vờ!

Giả vờ nhã nhặn, giả vờ thục nữ! Làm sao để "Giả vờ" tốt nhất.

Uyển Trầm tính toán một chút thời gian và tốc độ di chuyển của các nàng, sau đó dùng giọng điệu không chút để ý nói: "Ta hình như còn có mấy tấm phiếu giảm giá."

Sau đó...Ba người điên cuồng thử quần áo, giầy dép, chưa đến một giờ đồng hồ, toàn bộ giả vờ đều thu hồi, đương nhiên, bản tính cũng bại lộ.

Lúc trả tiền, ba người cùng nhau nhìn Uyển Trầm.

"Tiểu Giang, ngươi không cần ngại ngùng, đem mấy tấm phiếu giảm giá của ngưoi ra đi ~" Thanh âm vô sỉ của Gia Như.

"Tiểu Giang a, ngại ngùng cũng được, giả vờ thì không đáng yêu a, để mấy tấm phiếu giảm giá của ngưoi hiến thân đi!" Thanh âm vô sỉ của Tam Tam.

"Tiểu Giang đồng học, đội ngũ cách mạng là cần lớn mạnh, cách mạng thành công là cần phải có ngưởi hy sinh, trong lòng tổ chức nhiệt huyết, nhanh chóng đưa mấy tấm phiếu giảm giá của ngươi vào vòng tay của chúng ta đi!" Vô sỉ nhất chính là A Đạt đem cách mạng ra để dụ dỗ.

Thanh Khê đứng một bên nhìn, cũng nhịn không được cong khóe miệng lên, những người bạn cùng phòng này của tiểu Giang, thật sự rất đáng yêu.

Tiểu Giang cũng không keo kiệt, lấy mấy tấm phiếu giảm giá từ trong túi xách ra, đưa cho Gia Như, ba người bị kích động đến cúi đầu, nháy mắt như bị sét đánh.

"Tiểu Giang! Ngươi...Ngươi...Ngươi... còn vô sỉ hơn chúng ta!" Phiếu giảm giá thức ăn, loại phiếu giảm giá không đáng mấy đồng.

Choáng! Lại bị tiểu Giang chỉnh!

Một buổi trưa đầy tiếng oán than dậy đất trời, nhóm bạn cùng phòng dần dần quen thuộc với Thanh Khê, sau khi quen thuộc thì ở trong một cửa tiệm mát lạnh đông đúc người liền đưa ra một thỉnh cầu khiến cho Uyển Trầm cảm thấy thật mất mặt.

"Triệu cô nương, ngươi nhìn xem a, cái kia..." Gia Như gõ gõ Tam Tam.

Tam Tam tiếp lời nói: "Nghe nói ngươi vẽ tranh rất tốt, chúng ta nghĩ..."

Tam Tam lại gõ gõ A Đạt, A Đạt chỉ có thể kiên trì, "Nhờ ngươi vẽ một bức họa."

Thanh Khê liếc mắt nhìn Uyển Trầm một cái, Uyển Trầm đang cầm trà sữa cúi đầu uống, kỳ thật, là ngại ngùng không dám ngẩng đầu đi? Bởi vì sau khi Thanh Khê đồng ý, ý kiến các nàng đề suất ra quả thực là...Không thể tưởng tượng!

"Triệu cô nương, gương mặt của ta hơi tròn, lúc vẽ lên không biết có thể làm ốm lại một chút hay không a ~" Gia Như ôn nhu nói.

"Triệu cô nương, eo của ta hơi ta, có thể vẽ thon một chút hay không a ~" Tam Tam ôn nhu nói.

"Triệu cô nương, ta hơi thấp một chút, có thể vẽ cho ta một chiều cao thích hợp không a ~" Thanh âm của A Đạt đã muốn ôn nhu đến chảy nước, chẳng qua là — nước đen.

Cuối cùng, ba người nhất trí đưa ra một yêu cầu làm cho Uyển Trầm muốn che mặt: "Thanh Khê cô nương a, kỳ thật không cần vẽ chúng ta quá xinh đẹp, có thể đẹp một chút như MonaLisa là được rồi, đương nhiên, tốt nhất có thể là khỏa thân, trở về với tự nhiên a!"

Tiếp theo, ba người lại bổ sung một câu: "Ngươi thấy lúc nào thì chúng ta có thể tới làm người mẫu cho ngươi a? Người mẫu nude nha ~"

Uyển Trầm: ...

Thanh Khê: ...

Nghỉ ngơi đủ, thương lượng xong rồi, ba người hăng hái nói tạm biệt, Uyển Trầm phải về nhà, cho nên không cùng bạn cùng phòng trờ về trường, vì thế còn lại Thanh Khê cùng Uyển Trầm hai người ngồi lại.

"Ngươi từng vẽ một bức tranh cho Giang Tồn Tục sao?"

Thanh Khê biết Uyển Trầm có quen biết Giang Tồn Tục, lại không biết quan hệ giữa bọn họ là thế nào, bất quá nếu đều là họ Giang, vậy nhất định là thân thuộc, bức họa kia đơn giản, nhưng Thanh Khê biết, bức họa kia đối với Giang Tồn Tục mà nói rất quan trọng.

"Từng vẽ qua."

"Khi nào thì đến chỗ của Lộ Viễn thúc thúc làm việc?"

Uyển Trầm thay đổi chủ đề quá nhanh, Thanh Khê ngừng một chút mới bắt kịp vấn đề.

Lộ Viễn, cũng chính là người phụ trách công ty thiết kế nội thất Trịnh giáo sư giới thiệu cho nàng, cũng là học trò trước kia của Trịnh giáo sư, cùng lắm thì lớn hơn Thanh Khê vài tuổi, tiểu Giang lại gọi hắn là "Lộ Viễn thúc thúc".

"Có thể là qua một thời gian nữa." Bây giờ còn có rất nhiều thứ về thiết kế nội thất đều cảm thấy trúc trắc, huống hồ, trong lòng cũng không muốn thay đổi một hoàn cảnh lạ lẫm quá nhanh.

"Ân." Uyển Trầm gật gật đầu, hơi hơi xuất thần.

...

Sắc trời dần dần tối xuống, từng ngọn đèn trong thành phố bắt đầu chiếu sáng, Thanh Khê nhìn thấy nam nhân thanh thấu lạnh nhạt từ trong dòng người đi tới, thu hút theo rất nhiều ánh mắt, nhưng mà người nam nhân làm cuốn theo những ánh mắt ấy dường như lại không để ý đến, thản nhiên bình tĩnh, ánh mắt từ đầu đến cuối đều trong suốt mà chuyên chú vào cùng một chỗ.

Trầm Tùy Thâm là tới đón Uyển Trầm, thấy Thanh Khê cũng không kinh ngạc.

"Trầm sư huynh."

Uyển Trầm nhìn thấy Trầm Tùy Thâm, cũng thu hồi suy nghĩ, giúp người khác suy nghĩ vấn đề luôn hao tổn tinh thần, không bằng không nghĩ nữa.

"Thanh Khê, thay ta chuyển lời đến Trương tổng." Trầm Tùy Thâm đã sắp đi lại xoay người nói với Thanh Khê, "Lưu ý các dự án của thành phố một chút."

Thanh Khê không có lập tức gọi điện thoại cho Trương Tử Đồng, mà là một mình khoác bóng đêm tùy ý đi trên đường, luôn có rất nhiều người mang những thần sắc khác nhau đi lướt qua bên cạnh nàng, có vài người để lại ấn tượng, có vài người bị quên đi, còn có vài người vừa lướt ngang qua bên cạnh đồng thời cũng đã biến mất khỏi sinh mệnh này, cả cuộc đời, người có thể lâu dài bồi ở bên cạnh, đại khái chỉ biết có một người như vậy.

Những thứ sẽ mất đi bởi vì nàng, nàng không thể bồi thường, chỉ hy vọng đến một ngày nào đó, người kia sẽ không hối hận.

"Còn chưa đi dạo xong sao?"

Thanh âm quen thuộc thông qua điện thoại truyền đến, phiêu phiêu đãng đãng, trong thế giới phồn hoa ở trước mắt, xa xưa mà thanh tao.

Triệu Thanh Khê đột nhiên liền dừng bước, một mình đứng lặng giữa đường, lẳng lặng lắng nghe tiếng hô hấp trong điện thoại.

"Làm sao vậy?" Thật lâu không nghe thấy câu trả lời, Trương Tử Đồng lại nhẹ nhàng hỏi một câu, thanh âm ôn nhu làm cho Thanh Khê nhịn không được muốn rơi lệ.

"Ta nhớ ngươi."

Đầu dây bên kia rốt cục cũng bắt đầu không nói gì, cây bút đang trượt trên mặt giấy trong tay Trương Tử Đồng trong nháy mắt kia cũng dừng lại, ánh mắt của nàng giống như là bị khóa ở trong thân thể, tầm mắt rốt cuộc tìm không thấy mục tiêu.

Mờ mịt mấp máy đôi môi, lại làm sao cũng không mở miệng được, "Ta nhớ ngươi ", ba chữ rất đơn giản, lại đột nhiên rút cạn tất cả tâm lực của Trương Tử Đồng.

Nghĩ rằng không chiếm được chính là cực hạn bi thương, lúc có được mới phát hiện, hạnh phúc so với thống khổ càng làm cho người ta bất an lo sợ, có đôi khi, ngươi thậm chí sợ hãi sẽ không chịu đựng nổi.

Không biết hai người cầm điện thoại trầm mặc trong bao lâu, Trương Tử Đồng mới nói, "Ngươi ở đâu? Ta tới đón ngươi."