Nhất Lộ

Chương 43: Bữa tối dưới ánh nến

Trong khoảng thời gian gần đây, Hồ Dịch Bân quả thực trở thành mối hận trong lòng Trương Tử Đồng, hoa tươi, champagne, rượu vang đỏ, từng thứ từng thứ nối đuôi nhau đưa tới, may mà Trương Tử Đồng xử lý thích đáng, không đến mức đắc tội Hồ Dịch Bân, cũng không chịu thiệt thòi lớn.

Kỳ thật dựa theo cá tính trước đây của Trương Tử Đồng, loại người theo đuổi không chân thành này sớm đã chết dưới miệng lưỡi ác độc của nàng, nhưng thân phận của Hồ Dịch Bân đặc biệt, huống chi nàng còn hy vọng có thể dựa vào Lâm Văn và Lữ Đào để giải quyết vấn đề tài chính. Nói vậy coi như là bắt nạt kẻ yếu đi, bất quá người sống trên đời này, có mấy ai có thể không bắt nạt kẻ yếu chứ? Nếu không phải có thứ cần bảo hộ, ai lại nguyện ý bắt nạt kẻ yếu chứ? Tập đoàn Hằng Tín, hiện tại chính là thứ nàng muốn bảo hộ.

Buổi sáng gặp qua Lâm Văn, bất quá nghe khẩu khí của Lâm Văn, tựa hồ cũng không có ý định giúp nàng, đương nhiên chuyện này cũng không thể oán trách, hai công ty vốn là đối thủ cạnh tranh, huống chi Trương Tử Đồng còn từng đoạt đi dự án "Thời đại vàng" từ trong tay hắn, mà vấn đề tài chính của tập đoàn Hằng Tín lại bắt đầu xuất hiện từ giai đoạn hai của dự án "Thời đại vàng", thật sự là quan hệ nhân quả.

Chuyện công việc thì để đến giờ làm việc sẽ giải quyết, sau thời gian tan tầm, là thuộc về cuộc sống.

"Thanh Khê." Điện thoại vừa được nghe máy, tâm tình ủ dột một ngày của Trương Tử Đồng tựa hồ cũng đã được thuyên giảm, cái tên kia, đôi khi có thể làm cho người ta thả lỏng đến tối đa, "Buổi tối ta có chuyện quan trọng, không thể đi đón ngươi, tự ngươi đón xe về, được không?"

"Ân." Triệu Thanh Khê đang xem một phần bản vẽ, có vài thứ phiền phức, nghe điện thoại cũng chỉ là thuận miệng đồng ý, đột nhiên nhớ tới cái gì, cây bút trên tay nàng dừng lại, "Uống ít rượu một chút."

Lúc Trương Tử Đồng đang muốn trả lời, thanh âm bình thẳng mà nhẹ nhàng của Triệu Thanh Khê lại truyền đến: "Nếu thật sự không chịu được, ngươi có thể...Tiếp tục giả vờ say."

Trương Tử Đồng liền ngây người một chút, tiếp tục giả vờ say? Có ý gì?

Chẳng lẽ thủ đoạn nhỏ này của mình nàng đều biết tất cả sao? Vậy vì sao nàng còn muốn phối hợp với mình, để mặc mình làm xằng làm bậy với nàng?

Có lẽ, Triệu Thanh Khê chính là đang dùng cách thức riêng của nàng để bao dung cho mình.

Trương Tử Đồng nắm điện thoại, vài lần mở miệng sau đó mới nhẹ nhàng nói một câu: "Được."

Lúc tan tầm, Triệu Thanh Khê gặp một người ngoài dự liệu.

"Triệu tiểu thư, xin chào." Hồ Dịch Bân mặc một bộ đồ giản dị, thập phần thanh thản đứng ở trước cửa công ty Triệu Thanh Khê.

May mà người trong công ty đã đi trước, bằng không nàng thật đúng là không biết nên nói như thế nào. Triệu Thanh Khê gật gật đầu với Hồ Dịch Bân, coi như là chảo hỏi, bản thân không quen, nàng tất nhiên là muốn rời đi sớm một chút.

Hồ Dịch Bân thấy Triệu Thanh Khê muốn đi, vội vàng gọi nàng lại, "Triệu tiểu thư, có thể vinh hạnh mời ngươi ăn một bữa tối hay không."

"Thực xin lỗi, ta muốn về sớm một chút."

"Không cần khẩn trương như vậy, ta chỉ là muốn hỏi ngươi một vài việc thôi, có thể ngươi cũng biết, ta đang theo đuổi Tử Đồng, cho nên muốn hỏi ngươi về những sở thích linh tinh của Tử Đồng."

Triệu Thanh Khê hơi hơi nhíu mày, nàng nhìn Hồ Dịch Bân, "Đây là chuyện giữa ngươi vả nàng, ta không có tư cách tham dự vào."

"Ta còn có việc, tái kiến, Hồ tiên sinh."

Triệu Thanh Khê nói với Hồ Dịch Bân xong cũng không quay đầu lại liền ly khai, để lại Hồ Dịch Bân một mình phiền muộn đứng đó.

Triệu Thanh Khê và Trương Tử Đồng giống nhau, đối với nam nhân Hồ Dịch Bân này không có hảo cảm, cho dù một người có cử chỉ rất thân sĩ rất văn nhã, cũng không thể che dấu du͙© vọиɠ và tà khí trong ánh mắt. Mặc kệ Hồ Dịch Bân có phải thiệt tình hay không, nàng cũng không cảm thấy có thể kết giao với hắn, huống chi, người Hồ Dịch Bân muốn kết giao lại là Trương Tử Đồng.

Nghĩ đến Trương Tử Đồng, Triệu Thanh Khê bất đắc dĩ thở dài, biết rõ là không thể làm gì, thật sự sẽ ổn sao?

Trương Tử Đồng nói buổi tối có chuyện quan trọng, đại khái lại là xã giao đi, mỗi lần nàng đi xã giao Triệu Thanh Khê đều phải lo lắng một lần, uống nhiều rượu luôn không tốt, vô luận là tổn thương thân thể, hay là để người có tâm địa bất chính thừa cơ hội, nhưng đây là một phần không thể tránh được trong công việc của Trương Tử Đồng, Triệu Thanh Khê chỉ có thể lắc đầu, đem lo lắng đặt ở trong lòng.

"Đã về rồi sao?" Triệu Thanh Khê không nghĩ tới lúc đi ngang qua phòng bếp sẽ nhìn thấy một — Trương Tử Đồng mặc t-shirt thân dài ngắn tay.

"Ân." Triệu Thanh Khê hiếm khi lộ ra biểu tình mơ hồ. Cũng khó trách, khuôn mặt trang điểm của Trương Tử Đồng nghiêng người nhìn nàng, tươi cười thanh nhã, rất thanh thuần.

Trương Tử Đồng nhìn thấy bộ dáng của Triệu Thanh Khê, cười đến càng thêm nhu hòa, nàng mín môi một chút, quay đầu lại tiếp tục làm việc của nàng, khóe miệng cong lên ý cười làm sao cũng không dừng lại được.

Triệu Thanh Khê rốt cục hồi phục lại tinh thần, nàng nhìn bóng dáng của Trương Tử Đồng, chuyện quan trọng mà nàng nói chính là chỉ chuyện nấu cơm sao?

Bên cạnh Trương Tử Đồng đặt một quyển sách dạy nấu ăn, tay phải cầm một cái muỗng bằng gồ, tay trái còn thường chỉ chỉ vẽ vẽ trên sách dạy nấu ăn, ngẫu nhiên lại chống cằm, như là đang ssuy nghĩ cái gì, mái tóc uốn quăn màu nâu thật dài tùy ý cột ở sau đầu, thanh thản tự nhiên, một bộ dáng ở nhà.

Triệu Thanh Khê vẫn đứng ở cửa phòng bếp, cứ như vậy lẳng lặng nhìn nàng.

Loại cảm giác này, vì sao lại làm cho lòng của nàng một trận lại một trận chua xót chứ?

Đợi đến khi bận rộn xong một lúc, Trương Tử Đồng mới chú ý tới Triệu Thanh Khê đã trở về được hồi lâu nhưng vẫn mặc đồ đi làm đứng ở đó, nàng nhướng nhướng, "Đứng ở đó làm gì? Đi thay quần áo trước đi."

"Ân, được."

Ngoài miệng Triệu Thanh Khê đáp ứng, nhưng dưới chân không có hành động gì. Trương Tử Đồng lại buông thứ trên tay xuống, chậm rãi đi đến trước mặt nàng.

"Trước mắt còn đang là giai đoạn thử nghiệm, luyện tập mà thôi, chờ luyện tốt rồi, buổi tối là có thể mời ngươi ăn đại tiệc mì do tự tay ta làm lần đầu tiên trong đời, nếu đói bụng thì ăn một chút trái cây xoa dịu bao tử đi."

Dừng một chút, Trương Tử Đồng lại thoáng cúi đầu, tới gần Triệu Thanh Khê nói: "Bị ngươi nhìn, ta sẽ có áp lực, hơn nữa... Không tập trung được tinh thần."

Hơi thở nóng hổi tiến vào lỗ tai Triệu Thanh Khê, nhột, nàng bị Trương Tử Đồng làm cho có chút mất tự nhiên, nâng tay vén tóc trên mặt nghiêng, thuận thế ngăn cách hơi thở của Trương Tử Đồng.

Trương Tử Đồng nhìn thấy trái tim Triệu Thanh Khê rõ ràng đập phập phồng còn muốn làm bộ mang vẻ mặt lạnh nhạt liền nhịn không được muốn cười, trước kia không có phát hiện, kỳ thật cho tới bây giờ Triệu Thanh Khê cũng không phải đạm mạc như nước, trong trẻo nhưng lạnh lùng nhạt nhẽo, nàng chính là quen đem những cảm xúc đặt ở trong lòng, sau đó dùng sự thanh lãnh kiềm chế đến đánh lừa người khác.

Đôi môi đỏ mọng của Trương Tử Đồng nhếch lên, cười khẽ nói: "Bây giờ, ngươi vẫn là tạm thời tránh mặt một chút đi."

Lúc này phản ứng của Triệu Thanh Khê liền biến nhanh một chút, gật gật đầu sau nhanh chóng rút lui khỏi vòng vây làm cho người ta mặt đỏ tim đập của Trương Tử Đồng.

Hơn chín giờ tối, trải qua thiên chùy bách luyện* của Trương Tử Đồng đại tiệc cuối cùng cũng hoàn thành.

(*Vượt qua muôn vàn thử thách)

Trương Tử Đồng đột nhiên xuất hiện ở sau lưng ghế sopha vỗ vỗ vai Triệu Thanh Khê, Triệu Thanh Khê xem TV ngủ quên lúc này mới chậm rãi mở mắt ra.

Đèn trong phòng không biết bị tắt lúc nào, trong bóng tối Triệu Thanh Khê nhìn thấy đôi mắt mang theo hào quang của Trương Tử Đồng, có chút mờ mịt.

Trương Tử Đồng đã đi tắm thay đổi quần áo, trên người tản ra mùi thơm ngát của sữa tắm, nàng kéo Triệu Thanh Khê đứng dậy, Triệu Thanh Khê cũng thuận theo mà di chuyển trong tầm mắt mông mông lung lông, thẳng đến khi đi đến bàn ăn, Trương Tử Đồng mới dừng bước, nàng ấn vai Triệu Thanh Khê, làm cho nàng ngồi xuống ghế.

Triệu Thanh Khê theo bản năng ngẩng đầu tìm thân ảnh của Trương Tử Đồng, trong không gian mờ mịt bóng tối Trương Tử Đồng lại đang cười cười, nàng trông thật mờ ảo.

Trong phòng khách dần dần xuất hiện ánh sáng, hình dáng Trương Tử Đồng càng rõ ràng, ánh nến lay động, tâm Triệu Thanh Khê cũng theo đó mà lay động, nàng gắt gao nhìn chăm chú gương mặt nhiễm lên vầng sáng của Trương Tử Đồng, muốn vươn tay chạm đến gương mặt mang theo ấm áp của nàng...

Đợi đến khi đốt toàn bộ ngọn nến lên, Trương Tử Đồng mới tao nhã ngồixuống đối diện Triệu Thanh Khê, nàng hơi hơi nhếch khóe môilên, ngay cả khóemắt cũng nhiễm ý cười mê người, "Đợi lâu, chúng ta...bữa tối dưới ánh nến củachúng ta."