Nhất Lộ

Chương 8: Sự an tâm của nàng

Mấy ngày nay Triệu Thanh Khê cơ hồ đã tìm qua tất cả các nơi cho thuê phòng ở N thị, mua phòng ở là chuyện quan trọng nhất của người Trung Quốc, phòng cho thuê cũng không dễ dàng, tối thứ sáu gần chín giờ mới về tới nhà, sáng nay phải đến nhà Trương Tử Đồng từ sớm.

Ít nhất phải ba phút sau khi Triệu Thanh Khê ấn chuông của Trương Tử Đồng mới xuất hiện, tóc tùy ý cột ở sau đầu, dáng người cao gầy mặc một cái áo t-shirt rộng thùng thình, giầy cũng chưa kịp mặc vào, liền vội vàng ra mở cửa cho nàng.

"Sorry, đêm qua đi ngủ khuya, nga...Hẳn là sáng nay. Ân...Tóm lại...Thực xin lỗi." Lời nói của Trương Tử Đồng có chút hỗn loạn, nàng thở ra một cái thật lớn, ấn cái trán.

Triệu Thanh Khê nhìn nàng, nói: "Không sao."

"Vậy...Ngươi chờ ta...Khoảng mười phút, ta thay quần áo một chút." Ít nhất phải rửa mặt đánh răng.

Hơn mười phút sau, Trương Tử Đồng một thân nhẹ nhàng khoan khoái, ngồi trên sopha trong phòng khách cầm danh sách được Triệu Thanh Khê liệt kê ra xem một lần, sau đó hai người xuất phát tiến hành chọn mua.

Khi đi qua một loạt các gian hàng bán đồ trang trí nội thất mang tông màu ấm áp, Triệu Thanh Khê nghiêm túc xem xét xung quanh, chọn lựa, cơ hồ mỗi một lần nhìn thấy thứ gì đó đều xoay lại đặt câu hỏi cho Trương Tử Đồng, có lúc là những từ chuyên ngành nghe không hiểu, có lúc chỉ là một câu "Có đẹp không?" Lời nói đơn giản như vậy. Không có gì đặc biệt, lại làm cho Trương Tử Đồng cảm thấy vô cùng ấm áp cùng an tâm.

Buổi sáng quá mức vội vàng, thế cho nên thường ngày Trương Tử Đồng có thói quen trang điểm tỉ mỉ nhưng hôm nay lại chưa kịp trang điểm, ngay cả kem dưỡng da cũng cung chưa kịp bôi, cả khuôn mặt thoạt nhìn tự nhiên mà trong suốt, so với hình tượng một Trương Tử Đồng bị bao vây bởi các sản phẩn hóa học trang điểm trong mắt người khác, bây giờ nàng càng chân thật cũng trở nên làm cho người ta cảm thấy thân thiết. Ít nhất Triệu Thanh Khê là nghĩ như thế.

"Thấy thế nào?" Nàng rất thích những đồ vật có màu xanh nhạt, luôn cảm thấy loại màu sắc bình thường tự nhiên này có ẩn chứa một sức sống mãnh liệt và hy vọng tăng trưởng.

Sắc điệu không đủ trầm ổn, phong cách sáng sủa, nhìn thế nào cũng không hợp với khí chất của Triệu Thanh Khê, cố tình nàng lại cầm một cái đèn bàn như vậy đến hỏi Trương Tử Đồng, giờ khắc này, Trương Tử Đồng bắt đầu khát vọng có thể khai quật ra một thứ gì đó từ trên người Triệu Thanh Khê, có thể là ước muốn của nàng mà không phải là sự bình an và ấm áp, cũng có thể là nàng không quen cùng làm bạn với người khác.

"Tốt lắm." Hình thức trả lời có lệ nhất trên đời, cũng là cách nàng định nghĩa sự chân thành.

Đầu mùa thu, những trận gió hung mãnh mang theo tàn lá còn chưa đột kích, người đi bộ trên đường cũng đã bắt đầu nheo đôi mắt lại để chuẩn bị đón nhận sự bi thương trong tiết trời điêu linh, chỉ có trong đồng tử của Trương Tử Đồng là dần dần ngưng tụ lại một loại ánh sáng tân sinh.

Ba tầng lâu, leo lên từng tầng từng tầng một, ban đầu tính dựa theo danh sách mà tìm thứ này thứ kia, đến cuối cùng hai người đều có ăn ý không nhắc tới kế hoạch ban đầu, đề tùy ý bước chân dẫn lối, thẳng đến hai giờ chiều mới chấm dứt.

"Mệt quá!" Sau khi về nhà Trương Tử Đồng đem cả cơ thể đặt lên sopha, "Còn mệt hơn công việc của ta nữa."

"Có sao không, ngươi ở văn phòng ngồi quá nhiều." Hiện tại Triệu Thanh Khê càng nhìn càng thấy Trương Tử Đồng giống tiểu nữ sinh, cũng không có một chút cái gọi là "Nữ cường nhân" hay "Ngự tỷ".

"Có thề là như vậy." Nàng trợn tròn mắt, trừng mắt nhìn bộ đèn lưu ly trên đỉnh đầu, bộ dáng cực ngốc nghếch.

Vài phút sau, rốt cục Trương Tử Đồng cũng miễn cưỡng sống lại, nàng giãy dụa đứng dậy, nói với Triệu Thanh Khê: "Ngươi nghỉ ngơi một lát trước đi, ta đi nấu hai chén mì."

Mua rất nhiều thứ, các nàng mua đồ xong thì liền trực tiếp về nhà, không có ăn cơm trưa ở bên ngoài, chỉ có ăn nhẹ qua một chút.

Triệu Thanh Khê do dự một chút, nói: "Đề ta làm đi."

Biểu tình của Trương Tử Đồng dần dần lạnh lùng, trong thanh âm cũng ẩn ẩn có một tia tức giận, "Ta nấu canh không tốt không có nghĩa là ta nấu mì cũng không tốt, đừng để ta cảm thấy ngươi đang châm chọc ta."

Một mình nàng đi vào phòng bếp, làm cơm trưa cho hai người, cho dù chỉ là nấu chén mì đơn giản, có thể còn bỏ thêm một quả trứng, nhưng điều kiện tiên quyết là những thứ có trong tủ lạnh. Nàng không có nhìn đến tủ lạnh, nàng so với ai khác đều biết rõ trong tủ lạnh ngoại trừ sữa chua cũng không còn thứ khác.

Nàng tức giận sao?

Triệu Thanh Khê không nghĩ để ý tới chuyện vì sao Trương Tử Đồng lại phát hỏa, bởi vì đáp án hoặc là khó có thể lý giải, hoặc là sẽ làm người ta đau lòng, dù là loại nào thì cũng không tốt.

Đợi cho khói trằng từ chén mì bốc lên, Trương Tử Đồng đã mang theo vẻ mặt đầy ý cười, "Nếm thử xem."

Chiếc đũa gắp lên sợi mỳ trắng cảm thấy rất mịn màng, có độ dai, ăn vào trong miệng cũng cảm thấy thanh đạm, không có dính vào miệng một chút nào. Tô mì không có rau xanh, không có trứng gà, chỉ có mấy thứ gia vị đơn giản, hương vị lại tốt đến thần kỳ.

"Ân..." Triệu Thanh Khê cố ý kéo dài thanh âm, sau đó nói: "Ăn ngon lắm."

"Đương nhiên." Nét tươi cười trên mặt Trương Tử Đồng càng trở nên sáng lạn, "Lúc còn nhỏ cơ hồ mỗi ngày đều phải nấu mỳ, nấu bằng nhiều phương pháp, ta có thể đem mỳ nấu ra mười loại hương vị, ngươi tin không?"

Biểu tình trên mặt của nàng là kiêu ngạo, thậm chí còn mang theo bộ dáng có vài phần cười khẽ, Triệu Thanh Khê nhìn gương mặt tươi cười kia, chỉ cảm thấy từng trận đau lòng, một chén lại một chén mỳ chính là toàn bộ ký ức về thời niên thiếu của nàng sao, đằng sau vẻ cao ngạo tự tin đó đến tột cùng có bao nhiêu chua xót, lại có bao nhiêu cô độc khó có thể chịu đựng nổi. Trong những năm tháng bị bỏ quên đó, Trương Tử Đồng, ngươi làm sao vượt qua được?

Triệu Thanh Khê nhìn bát mỳ không ngừng lan tỏa ra hương thơm mà ngẩn người, lặng im thật lâu.

"Tại sao lại không ăn?"

Trương Tử Đồng cũng nhận thấy nàng đang suy nghĩ cái gì đó, nhẹ giọng hỏi nàng: "Không hợp khẩu vị sao?"

"Không có, ta chỉ là đang nghĩ không biết những loại mỳ khác thì có hương vị như thế nào."

Trương Tử Đồng thấy Triệu Thanh Khê động đũa, nghiêm túc ăn mỳ, những lời này làm cho l*иg ngực đang thắt chặt của nàng buông lỏng ra, ngay cả dáng tươi cười cũng là thản nhiên thoải mái.

"Về sau ta sẽ làm từng loại từng loại cho ngươi ăn."

"Tốt."

Buổi chiều hai người thay đổi bài trí bên trong và bên ngoài căn phòng một chút, trên cơ bản là thay đổi phong cách tổng thể trong phòng, không có thay đổi quá lớn, chỉ là sửa đổi một số chi tiết nhỏ của nội thất và trang trí.

Đợi đến khi trời gần tối, Triệu Thanh Khê nhận được điện thoại từ đại lý cho thuê nhà, nói là có một căn hộ một phòng ngủ, giá phải chăng, chính là cách công ty hơi xa một chút. Cuối tháng phải dọn đi, Thanh Khê hẹn đối phương ngày mai gặp mặt rồi sẽ quyết định.

"Ngươi lại muốn thuê phòng ở sao?" Lúc Triệu Thanh Khê nghe điện thoại Trương Tử Đồng đang ở bên cạnh, nàng từ lời nói của Triệu Thanh Khê hiểu được đại khái.

"Phòng đang thuê bây giờ có việc, chỉ có thể thuê đến cuối tháng này." Câu trả lời của Triệu Thanh Khê đã làm rõ câu hỏi của nàng.

"Còn chưa tìm được sao?"

"Còn chưa tìm được nơi thích hợp, ngày mai xem một chút rồi tính sau." Triệu Thanh Khê thu dọn vật dụng trên bàn trà, không quan tâm mà nói xong.

Nàng nhìn thấy trên cái trán trơn bóng của Triệu Thanh Khê lấm tấm mồ hôi, bộ dáng trong sáng, có chút đáng yêu. Ở trong căn phòng này vất vả bận rộn như vậy, hai người đứng trong không gian vốn dành cho một người, vẫn rộng rãi lại không còn thanh lãnh, mùi mồ hôi cùng tro bụi phiêu đãng ở trước chóp mũi, ấm áp như vậy, tốt đẹp như vậy, nàng cơ hồ muốn rơi nước mắt.

Nàng cứ như vậy lẳng lặng nhìn nàng tới tới lui lui ở trong căn phòng của chính mình, nguồn sáng trong đôi mắt cũng dao động vô số lần, nhưng thủy chung luôn dừng lại ở trên người của nàng.

Thật lâu sau, nàng nói: "Đến ở chỗ của ta đi."