Xuân Hạ Thu Đông

Chương 89: Lập Xuân (1)

Đường Chu trở về Nam thành, bị cảm chừng mấy ngày, sau khi phát sốt qua đi bước vào giai đoạn làm luận văn, liền đi cắt tóc.

Trương Tử Nam chọn một buổi cuối tuần tìm đến cô, các nàng ở một cửa tiệm bên cạnh trường học ăn cơm trưa. Học kỳ đã kết thúc, không ít học sinh về nhà đón tết.

Vừa ngồi xuống, Trương Tử Nam nhìn Đường Chu tóc ngắn liền ngẩn ra, trong lòng ít nhiều có chút suy đoán, vẫn là không hỏi, chỉ cười nói: "Năm nay vẫn đi nhà tui ăn tết chứ?"

Trương Tử Nam cùng Phương Tu Tề đính hôn, hai người trẻ tuổi tuy nói không vội làm lễ cưới, nhưng hai nhà vẫn phải làm không ít lễ, mùa xuân này là thuộc về hai nhà bọn họ.

Đường Chu cười cười, lắc đầu một cái, "Tui muốn ở trường học làm luận văn, bất quá tui sẽ đi chúc tết."

Đường Chu gầy rất nhiều, hai bên gò má đều có chút lõm vào, vành mắt đen đặc, trạng thái tinh thần nhìn vẫn còn được.

Nàng nhớ tới rất nhiều năm về trước, nàng lần đầu tiên nhìn thấy Đường Chu, khi đó nàng cùng một người bạn chung ký túc khác ở trên đường nói chuyện phiếm, trong danh sách ký túc xá có ba người, khai giảng chừng mấy ngày còn không thấy người thứ ba, không biết là vị thần thánh nào cao lãnh như thế.

Các nàng đẩy cửa ra, có một bóng người mảnh khảnh đang lau bàn, nghe được thanh âm, khuôn mặt thanh tú đến cực điểm kia với đôi con ngươi long lanh nước chỉ nhẹ nhàng nhìn một vòng trên người các nàng, gật gật đầu, lại xoay người bận rộn.

Cảm giác kia giống sương sớm nhỏ ở trên mặt của nàng, lành lạnh, chậm rãi thấm vào làn da.

Nhiều năm như vậy cùng cô ở chung, phần nhiều là cái cảm giác này, giống như nước mát, tình cờ cũng sẽ nóng bỏng, cô mềm mại lại kiên cường.

Từ trước nàng liền cảm thấy, người như Đường Chu, làm sao có khả năng độc thân đây? Mà trên thực tế, cô thật sự độc thân rất nhiều năm, thời điểm khoa chính quy có rất nhiều nam sinh theo đuổi cô, không nghĩ tới cuối cùng cô lựa chọn. . .

"Cũng không nên mãi học tập, bà theo tui đi công ty tui họp mặt hằng năm nha?" Trương Tử Nam cười nói, "Công ty tui vẫn có không ít thanh niên tuấn kiệt đâu."

Đường Chu cười cười, lắc lắc đầu.

Trương Tử Nam muốn nói lại thôi.

Cơm nước xong, các nàng ở trong sân trường tản bộ. Phương Tu Tề lái xe tới đón Trương Tử Nam, cùng Đường Chu hàn huyên vài câu sau đó cáo biệt.

Trương Tử Nam vừa ngồi vào xe, ngoái đầu nhìn lại đã nhìn thấy Đường Chu ngoài cửa xe.

Mùa đông, trời nhanh tối, phông trời hạ màu u ám, Đường Chu một người đứng đó, bóng ảnh một vệt gầy gò, mặc dù đang cười, cũng là nhợt nhạt.

Viền mắt Trương Tử Nam đột nhiên cay, nàng đẩy cửa xe ra, chạy tới ôm lấy cô thật chặt, "Mặc kệ như thế nào, tui đều ở bên cạnh bà."

Có việc đừng một người chống đỡ.

Trương Tử Nam được cô quan tâm rất nhiều lần -- nửa đêm bệnh viêm dạ dày phát tác, Đường Chu cõng nàng đi bệnh viện, lúc cãi nhau cùng Phương Tu Tề, Đường Chu nghe nàng nói chuyện, lúc học tập lười biếng, Đường Chu làm bài tập cho nàng, lúc nửa đêm nàng không trở về, Đường Chu giúp nàng giấu giếm.

Bốn năm làm bạn, mỗi chuyện to to nhỏ nhỏ Đường Chu dành cho nàng, là ấm áp cùng ôn nhu.

Mũi Trương Tử Nam ê ẩm.

Mà Đường Chu chưa bao giờ đề cập với nàng bất kỳ yêu cầu gì.

Mà vào thời khắc này, Trương Tử Nam đối với sự cô độc của cô bỗng thấy xúc động.

"Bà mau tốt lên đi nhé. . ." Rất nhiều lời dò hỏi đều không nói ra được, chỉ còn lại một câu quan tâm khô cằn.

Trương Tử Nam không nghĩ tới sẽ câu nói này, mà bờ vai của nàng bỗng nhiên bị ướt một mảng lớn.

Đến lúc xe lái đi rất xa, Trương Tử Nam vẫn đang lau nước mắt.

Bạn bè nhiều năm, lần đầu tiên nàng nhìn thấy nước mắt của Đường Chu, thực sự là đau lòng chết nàng.

Không quen biết ngươi! Tra nữ! Hố tâm can bảo bối của ta! Ở trong phúc mà không biết phúc! Sớm biết vậy ta nên phá hoại các ngươi! Nói đến nói đi đều do cái tên Thi Hải kia! Không quen hắn thì đã không quen chị của hắn rồi! Đôi chị em này đều là tai họa!

Phương Tu Tề ngồi ở bên cạnh nàng, nhìn sắc mặt của nàng lúc thì âm trầm, lúc thì nghiến răng nghiến lợi, lúc thì tự lẩm bẩm, nhìn đến trong lòng hắn run sợ, nhỏ giọng cẩn thận hỏi: "Sao rồi?"

"Anh không cần lo!" Trương Tử Nam giận chó đánh mèo nguýt hắn một cái, lấy điện thoại di động ra, mở ra vòng bạn bè, tàn nhẫn mà đánh một đống chữ.

"Ai. . . Anh cảm thấy như vậy. . ." Phương Tu Tề tinh mắt liếc nhìn mấy dòng chữ "Người nào đó quá tra", lông mày nhảy đến mấy lần, ". . . Không hay cho lắm đâu?"

Trương Tử Nam căm hận hừ hai tiếng, qua vài giây, lại là dài thở dài. Vòng bạn bè này đương nhiên không thể phát ra ngoài, đứng ở lập trường bạn thân của Đường Chu, nàng đương nhiên là đau lòng Đường Chu. Nhưng là trong chuyện cảm tình, ngoại trừ người trong cuộc, những người khác, dù cho thân cách mấy, cũng không thể nhúng tay can thiệp.

Trương Tử Nam xóa chữ, gửi một tấm ảnh chụp chung của nàng và Đường Chu, viết "Người bạn độc thân rất yêu tui à, hi vọng bà có thể hài lòng, hạnh phúc. Sớm ngày tìm được người yêu bà thương ngươi."

Tấm hình này của nàng che Đường Chu lại, nhưng Thi Từ vẫn có thể nhận ra.

Thời điểm Thi Từ nhìn thấy tấm hình này, đúng lúc nàng khó chịu nhất.

Lễ Giáng Sinh qua đi, cũng không biết xảy ra chuyện gì, nàng đột nhiên điên cuồng nhớ nhung Đường Chu.

Ban đầu là vào ngày ấy, ngày nàng phát hiện cuốn sách Đường Chu lưu lại.

Tiếp đó nàng ở trong tủ treo quần áo phát hiện một cái áo nỉ của Đường Chu, màu xanh nhạt, bằng bông, kiểu dáng rộng rãi. Cùng với một tủ áo thun quần dài và váy của nàng không chung một phong cách, cũng không cùng một tuổi lẫn chiều cao.

Thi Từ cầm áo nỉ đứng yên thật lâu, nhớ lại rất nhiều hình ảnh, áo nỉ này từ trên người Đường Chu đến trong tay mình như thế nào.

Quá trình đó, dáng dấp Đường Chu nắm chặt quần áo, mặt đỏ hụt hơi đến cuối cùng mềm mại ở trong lòng nàng, cắn môi không phát ra âm thanh. . .

Nàng phí hết đại lực khí mới đuổi được những hình ảnh này ra khỏi đầu, không cam lòng ném áo nỉ đi, nàng giấu ở chỗ rất sâu trong tủ quần áo rồi.

Thi Từ cho rằng là chỉ là những ký ức vụn vặt ngắn ngủi chợt hiện ra, là giai đoạn phải trải qua, chỉ cần đúng lúc dời đi sự chú ý, thì sẽ không nhớ lại hình ảnh trước đây.

Nhưng là số lần chợt hiện càng ngày càng nhiều.

Tới văn phòng, nàng nhớ tới dáng dấp Đường Chu trốn ở trên ghế sô pha sợ hãi bị viện trưởng phát hiện, liền hôn cũng không dám để cho nàng hôn.

Chạng vạng tản bộ ở vườn trường, nàng bất tri bất giác chạy đến tòa nhà Nghi Tu.

Lái xe đi nội thành, nàng nhớ tới có lần các nàng ăn cơm, Đường Chu gọi cho nàng cơm gà xào xả ớt, các nàng còn cùng nhau ăn Tiên Dụ Tiên.

Đi siêu thị, nàng nhớ tới Đường Chu đã từng mặc bộ đồ gấu to lớn làm thêm ở đây. . .

Ban ngày, đêm tối, rạng sáng, tỉnh táo hoặc là ngủ say, nụ cười của Đường Chu, vẻ mặt của cô, đều là từng chút một mà quanh quẩn ở trong đầu của nàng, đuổi đi không được.

Thi Từ không phải không thừa nhận một sự thật -- nàng nhớ chim nhỏ của nàng nàng không nỡ Thu Thu của nàng. . .

Loại tư niệm này khiến cho nàng cực kỳ thống khổ, vô số ký ức họa địa vi lao, cầm cố nàng trong đó.

Sau đó, nàng ở trong vòng bạn bè thấy được bức ảnh Trương Tử Nam gửi.

Trái tim Thi Từ ầm ầm đột nhiên bị chạm đến, bức ảnh này khiến nỗi nhớ nhung của nàng khi nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc đó đột nhiên trào ra, đầu tiên là nàng hốt hoảng sững sờ, tiếp đó ánh mắt không tự chủ được một tấc một tấc xem.

Tóc – đã cắt

Đường Chu cắt tóc trở về độ dài lúc hai nàng lần đầu gặp gỡ, Thi Từ có chút hoảng hốt, đó là cái thoáng nhìn kinh hồng ở nhà ăn, cũng là đêm đó chạm mặt trên đường trường.

Thi Từ hầu như muốn quên, một quãng thời gian rất dài, Đường Chu đối với nàng đều là lễ phép có thừa, nhiệt tình không đủ, sau khi có hảo cảm với nàng cũng là dè dặt, lúc đầu xác định quan hệ, cô cũng vẫn luôn rất bất an.

Sau khoảng thời gian các nàng tan rã trong không vui này, nàng cũng có chút không cam lòng cùng oán khí.

Chút tình cảm này của mình và Đường Chu, là nàng chủ động, là nàng nhiệt tình. Nếu cần thiết, nàng thậm chí có thể từ chức, so sánh với nhau, Đường Chu đều là trầm mặc, chậm rãi, càng giống như bị động tiếp thu.

Lần trước Văn Văn nói với nàng, kỳ thực nàng nghe lọt được. Thời điểm lăn lộn khó ngủ, nàng cũng nghĩ, tự tại trước mặt Đường Chu, nàng quá tự cho là mình giữ vị trí chủ đạo và hình tượng hoàn mỹ, luôn muốn đi chăm sóc cô, quan tâm cô, không biểu đạt ra chờ mong cùng nhu cầu của bản thân.

Không có ai thích bản thân luôn ở vị trí của một kẻ bị cứu vớt.

Thi Từ cảm thấy vô lực. Nàng cũng từng nghĩ tới, có lẽ đúng là vì tuổi tác kém nhau, các nàng cũng không thích hợp, chỉ là khi cái ý niệm không thích hợp này nhảy ra khiến nàng càng thêm đau đớn, càng thêm khó chịu trong lòng.

Lại như bây giờ nhìn đến bức ảnh chung này, nhìn thấy lời Trương Tử Nam viết, trong nháy mắt trái tim Thi Từ đau đến lợi hại.

Ta đã không còn quyền lợi có thể yêu thương em ấy sao?

Cũng đúng, nếu như không phải mình gặp được em ấy, Đường Chu cũng có khả năng tiếp thu đàn ông, hoặc là nói. . . Sau đó em ấy cũng sẽ tiếp thu đàn ông, không đi cùng với mình, em ấy càng có khả năng một đường thông thuận. Em ấy vốn là vô cùng ưu tú, nếu có người đàn ông phẩm hạnh thật tốt theo đuổi em ấy, có thể mang cho em ấy sự ấm áp của gia đình, Đường Chu có lẽ sẽ lựa chọn kết hôn sinh con, nắm giữ sinh hoạt gia đình mỹ mãn.

Lần đầu tiên Thi Từ đối với mình có chút không tự tin, nhìn kỹ lại xem bản thân có thể cho Đường Chu cái gì.

Kỳ thực cha mẹ nàng văn minh ấm áp, bản thân nàng điều kiện cũng không tệ, nàng cũng có thể cho Đường Chu những nhu cầu thế tục này, nói đến con cái, nếu như Đường Chu muốn, cũng không phải là không có biện pháp. . .

Nghĩ chuyện này để làm gì, đều đã chia tay.

Kết thúc đều đã kết thúc.

Lần này kết thúc tình yêu cùng trước đây không giống nhau. Khi cùng Kiều Toa chia tay, thực tế các nàng vốn đã sớm kết thúc, lẫn nhau ôn hòa nhã nhặn. Mà ở hai đoạn tình cảm khác, các nàng cũng là hảo tụ hảo tán.

Lần này, khả năng cần tiêu hao thời gian dài hơn. . .

Nàng sâu sắc thở dài, tâm loạn như ma.

Đường Chu hẹn gặp mặt vị Thẩm nữ sĩ giữ album của Trương Quốc Vinh, cô ôm một tia hy vọng cuối cùng, khẩn cầu đối phương bán album cho cô, hiếm thấy đối phương lại ở cùng một thành phố với cô, liền hẹn ra gặp để nói chuyện.

Các nàng hẹn gặp mặt ở nội thành, Thẩm nữ sĩ khoan thai đến muộn, nhìn dáng dấp hơn bốn mươi tuổi, khuôn mặt xinh đẹp, có một loại khí chất ôn hòa an tĩnh.

Đường Chu có mấy lần trò chuyện với bà trên app, bà ấy nói nếu như muốn album chữ ký củaTrương Quốc Vinh, bà ấy còn có cái khác, nhưng mà 《 cùng ngươi đếm ngược 》 chỉ có một bản, bà thực sự không đành lòng bỏ đi cái yêu thích.

Đường Chu nói mình chỉ muốn bản này.

Hai bên tới tới lui lui thảo luận mấy lần, không có kết quả, Đường Chu cũng kiên trì không chịu thu tiền lại, đối phương cũng bất đắc dĩ.

Thẩm nữ sĩ uống một ngụm trà, vẻ mặt bà vẫn tính là ôn hòa, đánh giá Đường Chu mấy lần, hỏi cô, "Thứ cho tôi nói thẳng, Đường tiểu thư, cô đã nói rõ không tính là fan của Trương Quốc Vinh tiên sinh, lại chỉ muốn album này, tôi có thể hỏi cô nguyên nhân chân thật sao?"

Đường Chu yên lặng vài giây, trũng mắt nói: "Thật ra là người tôi yêu, chị ấy thích album này."

Thẩm nữ sĩ gật gật đầu, cũng không ngoài ý muốn, nhưng mà cũng không phải lý do có thể thuyết phục bà, lần này đáp ứng gặp mặt, bà chủ yếu là muốn đem tiền mặt chuyển cho Đường Chu.

Cuống họng Đường Chu phát nghẹn, trong lòng nổi lên một loại chua xót ướŧ áŧ, "Chúng tôi đã tách ra, tôi vốn định mua album này, đưa cho chị ấy làm quà, bây giờ. . . Là tôi tự mình muốn, chị ấy là người tốt nhất tôi gặp được, nhưng mà tôi không có cách nào đi cùng với chị ấy, tôi muốn. . . Kỷ niệm. . ."

Vẻ mặt Thẩm nữ sĩ ôn hòa mấy phần, nói một câu, "Tôi tin tưởng Đường tiểu thư ưu tú như vậy, sẽ có rất nhiều người theo đuổi."

Thái độ của đối phương vừa không thân thiết lại lễ phép, Đường Chu cũng nghĩ không thể đánh động bà, cô cụt hứng mà cúi thấp đầu.

Thẩm nữ sĩ liếc nhìn cô, vẻ mặt có mấy phần không đành lòng.

Đường Chu mím mím môi, thấp giọng nói: ". . . Người tôi yêu là cùng giới tính với tôi. . ."

Sắc mặt Thẩm nữ sĩ hơi biến hóa, giật giật thân thể, điều chỉnh lại tư thế ngồi, trầm ngâm một chút, mới chậm rãi mở miệng, "Thì ra là như vậy."

Trên bàn hơi nóng của trà vẫn đang bay nhợt nhạt, trà trước mặt Đường Chu chưa từng nhúc nhích, mà Thẩm nữ sĩ vừa nãy cũng chỉ là khách khí uống một ngụm nhỏ, lúc này không có ai nói chuyện, khói lượn lờ bay quanh.

Một lát sau, Đường Chu đã muốn từ bỏ, Thẩm nữ sĩ đột nhiên mở miệng, "Được."

Đường Chu không dám tin nâng mắt lên, Thẩm nữ sĩ nhìn cô, ánh mắt ôn hòa, nụ cười nhợt nhạt, hình như có cảm khái, "Bài hát này của ca ca có thể biến thành vật kỷ niệm của các cô, âu cũng là duyên phận đi, tôi nghĩ, anh ấy cũng sẽ tán thành cách làm của tôi. . ."

Bà lại nhìn cô một chút, than nhỏ, ". . . Cô cũng họ Đường. . ."

Thẩm nữ sĩ đưa album cho cô, còn kiên trì trả lại tiền cho cô.

"Chúc phúc cô, Đường tiểu thư." Thẩm nữ sĩ cong cong con ngươi, lập tức rời đi.

Đường Chu cầm album, giống như nằm mơ, thật lâu không dám tin tưởng.

Album giữ gìn rất tốt, bao ny lon ở ngoài có chút mài mòn, bức ảnh Trương Quốc Vinh tiên sinh bên trong rất hoàn chỉnh, hình ảnh cặp con ngươi trầm tĩnh thâm thúy kia cố định ở một phương hướng khác, khiến cho người ta có một loại cảm giác vừa xa xôi vừa lo âu.

Đường Chu nắm thật chặt, nước mắt không hề báo trước lăn xuống, lạch cạch lạch cạch nhỏ ở trên bàn.

Cô nhẹ nhàng lau đi, lại có giọt nước mắt mới rơi xuống.

-- đây có phải là trời cao đang nói cho cô biết, còn có hi vọng?

Tới gần tết, trên cây hai bên đường phố nội thành treo đầy kết tâm màu đỏ của Trung Quốc, hồng hồng hỏa hỏa, lộ ra mầm lá xanh nhú lên, đặc biệt sinh động.

Lại là một năm.

Thi Từ chờ đèn xanh đèn đỏ, đần độn vô vị nghĩ.

Vô vị.

Nàng lấy điện thoại di động ra, trên màn ảnh là tấm ảnh chụp chung của Đường Chu và Trương Tử Nam. Nàng cắt một mình Đường Chu ra, đặt thành hình nền.

Khóe môi Đường Chu hơi cong lấy, ý cười rất nhạt. Khuôn mặt nhỏ chỉ còn một chút, nhìn qua càng gầy. Cô thậm chí còn không nhìn thẳng vào ống kính, lông mi hơi khép, nốt ruồi lệ cũng lẳng lặng, chỉ là nhìn lâu, phảng phất bất cứ lúc nào cũng sẽ ngước mắt nhìn sang cười với nàng.

Thi Từ nín thở, nghe thấy tim mình nhảy lên như nổi trống mãnh liệt.

Đồng thời, phía sau còn vang lên tiếng kèn xe giục giã.

Nàng thở ra một hơi, vội vàng khởi động xe.

Chờ lái về Nam đại, một đường cuồn cuộn cảm xúc của nàng không cách nào hạ xuống, không thể làm gì khác hơn là tắt máy dừng sang một bên, tựa lưng vào ghế ngồi nghỉ ngơi.

Chờ chút, nơi này. . .

Chính là ở đây tay lái của nàng quẹt ngã Đường Chu, các nàng cho đó là lần đầu tiên gặp mặt.

Thi Từ suýt chút nữa tan vỡ.

Mỗi một nơi, mỗi một khắc, đều là cô.

Muốn điên rồi.

Thi Từ đột nhiên mắng bản thân.

Về mặt tình cảm, nàng sợ qua cái gì, nàng làm sao từng có thời khắc sợ hãi rụt rè như vậy.

Đường Chu tự mình nói chia tay, nàng liền phải đồng ý sao?

Chờ chút, nàng đã nói không đồng ý mà.

Sau đó. . .

Trời ơi!

Sau đó nàng cũng không làm gì hết?

"

Nàng cứ như vậy để Đường Chu chiến tranh lạnh với nàng, không gặp mặt cô không nói lời nào, nàng cũng không đi hỏi rõ ràng, cứ như vậy không minh bạch kết thúc?

Dựa vào cái gì!

Lúc đó thời điểm nàng cùng Đường Chu thông báo, nàng đã nghĩ bất kể như thế nào, nàng liền muốn cô làm bạn gái của nàng, làm sao có thể dã tràng xe cát, không có kết cục?

Lòng Thi Từ tràn đầy đều là cảm xúc kịch liệt lăn lộn, những cảm xúc bị nàng ngăn chặn, toàn bộ không cam lòng, ủy khuất, oán khí mãnh liệt kéo tới.

Thực sự là mất mặt, nàng đều đã hơn ba mươi tuổi, còn bị một cô bé nhỏ hơn nàng mười mấy tuổi biến thành một tiểu nữ sinh lo được lo mất, lăn lộn khó ngủ, hàng đêm nghiền ngẫm tâm sự.

Thật mẹ nó quái đản!

Viền mắt Thi Từ nóng lên, nàng nằm nhoài trên vô lăng, hô hấp dồn dập run rẩy.

". . . Em không phải đối tượng yêu đương tốt."

Đường Chu đã từng nói như vậy, câu nói này đột nhiên xuyên từ trong trí nhớ mà đến, phảng phất đang đáp lại sự oán trách của chính mình.

Lúc này Thi Từ rất muốn uống rượu, hóa giải đi một chút cay đắng khuếch tán trong lòng.

Lời này không đúng. Thu Thu.

"Chị thích em cái gì, em không có cái gì hết. . ."

"Em có tất cả những gì chị thích." Con ngươi Thi Từ ướŧ áŧ, chậm rãi lên tiếng nói.

Lúc đó nàng là thật tâm, chỉ là nàng không có làm tốt.

Nàng không thể đem bản thân đặt ở vị trí "bỏ ra nhưng không nhận lại hồi báo tương ứng ", nàng không thể phủ định trái tim của Đường Chu đối với nàng.

Đêm trừ tịch năm ấy, Đường Chu đứng chờ nàng ở cửa, cô cứ như vậy ở trong tuyết lạnh lẽo chờ nàng, cũng không gọi một cú điện thoại, cô lấy phương thức của mình thích nàng, săn sóc nàng.

Nhiều lần thân mật cùng ôn tồn như vậy, nét cười của cô, ôm ấp, hiếm thấy làm nũng, để cho Thi Từ cảm thấy vô cùng ngọt ngào.

Làm sao sẽ không cảm giác được đây?

Làm sao có thể cảm thấy em ấy nhẫn tâm đây?

Em ấy vẫn luôn rất bất an.

Em ấy liền chỉ còn lại một thân một mình.

Thời điểm ban đầu nhận thức cô, Đường Chu cô độc xa cách, một người nỗ lực sinh sống, cứng cỏi lại yếu đuối, dường như không ai có thể đi vào nội tâm của cô.

Bản thân bị cô hấp dẫn, không cách nào khống chế, đùa giỡn cô, đồng tình cô, trìu mến cô, cũng đã nói qua những lời hứa hẹn rất đa tình, chờ thời điểm cô yên tâm, ỷ lại nàng, nàng lại hành động không chín chắn.

Nàng tùy ý để cô một mình ở nơi thành thị xa lạ công tác, sinh hoạt, không đề cập không hỏi tới, hờ hững. Nàng làm sao không phải đang chiến tranh lạnh với cô?

Mà trên thực tế, Đường Chu xưa nay không đề cập yêu cầu gì với nàng, nếu như mình không đề cập tới, Đường Chu cái gì cũng sẽ không chủ động mở miệng muốn.

Chờ đến lâu, em ấy nhất định đã cho rằng mình đã bị bỏ rơi.

Thi Từ lệ rơi đầy mặt.

Nếu tính toán tất cả, mình mới là người vô liêm sỉ nhất.