Xuân Hạ Thu Đông

Chương 22: Tiểu Thử (6)

Cẳng chân thẳng tắp thon dài của cô gái trẻ dán sát bên làn váy của nàng.

Cái váy mà Thi Từ đang mặc rất mỏng, xúc cảm mềm mại, mỏng manh, lạnh lẽo.

Nhiệt độ trên người của cô bé giống như đang lan sang. Trong giây lát này, Thi Từ có chút thất thần.

Đường Chu hơi thu ý cười lại một chút, nhưng mà hình như cô lại nghĩ tới cái gì đó, con mắt một lần nữa cong lên.

Thi Từ lần thứ hai nghe được tiếng cười giòn tan của cô.

Thi Từ cụp mắt nhìn cô, "Đang nghĩ cái gì?"

"Trong phim « Friends » không phải có một tập Ross đi phun da sao?"

"A." Thi Từ lập tức hiểu cô đang nói cái gì, ý cười bên môi khuếch tán ra.

Ross đi đến tiệm phun da cho rám nắng, rõ ràng chỉ là mấy động tác rất đơn giản, chỉ cần đếm "một, hai, ba, bốn, năm" là được rồi, hắn một mực phải đếm kéo dài ra "one mississippi, two mississippi, three. . .", kết quả da bị phun đến tận mức bốn, rất buồn cười.

* Trong phim Friends, mississippi không phải là từ có nghĩa, nó là một dạng âm thanh khi chơi trò trốn tìm của trẻ em Mỹ, phải kéo dài số ra khi đếm để đếm chậm hơn cho công bằng, vì vậy chúng chèn thêm âm thanh này vào. Ngoài ra từ này còn là tên của một con sông lớn ở Mỹ.

Hai người đều biết đến tình tiết này, vừa nói ra liền hiểu, các nàng đều nở nụ cười.

"Mississippi? I said count to five." Đường Chu nhắc lại lời thoại trong phim. (Mississippi? Tôi đã nói là đếm đến năm cơ mà.)

"Mississippi-lessly?" Thi Từ rất ăn ý đáp lại câu thoại tiếp theo. (Không có Mississippi?)

Hai người đều cười.

Nốt ruồi ở mắt trái của Đường Chu bởi vì ý cười càng trở nên quyến rũ mê người hơn, "Khi còn bé em thường xem « Friends », đó là bộ phim mà ba em thích nhất, em thuộc rất nhiều lời thoại."

Thi Từ nghe nàng nói tới cha, tròng mắt ẩn sâu một điểm thương tiếc, ý cười lại gia tăng, nàng mềm nhẹ nói: "Khi đó cô ở trường đại học cũng xem bộ phim này, đến nước Mỹ học cũng vẫn thích nghe, một bên nghe một bên vội làm luận văn. . ."

Thi Từ nghĩ đến việc cô từ nhỏ đã tiếp cận khẩu ngữ Anh-Mỹ hoàn hảo của bộ phim này, "Vậy khẩu âm của em là. . ."

Lông mi Đường Chu hơi rũ xuống, ngữ khí mang theo hoài niệm, "Từ nhỏ ba em đã dạy em phát âm, ông ấy nói Anh-Anh nghe hay hơn."

Thi Từ nghĩ, cô phát âm xác thực rất êm tai, rất thích hợp với cô.

Hướng nội, khắc chế, kiêu ngạo một chút, cũng rất thanh lịch.

"Này!" Không biết lúc nào Thi Hải đã đứng ở trước mặt các nàng, vẻ mặt u oán, "Hai người nói chuyện cũng rất vui a. . ."

"Cậu làm xong rồi?" Đường Chu từ bên người Thi Từ đứng dậy.

Theo động tác của cô, một mùi hương lan ra giữa cô cùng Thi Từ.

Đây không phải mùi nước hoa.

Có thể là phát ra từ Đường Chu, cũng có thể là từ trong cổ áo của cô.

Khả năng lớn hơn chính là cảm nhận tự nhiên từ chính bản thân cô.

"Làm xong rồi! Cậu giúp mình dò lại đi!" Thi Hải nhếch môi cười, "Mình cũng phải nhìn bài thi của cậu nữa."

Hai người một lần nữa trở lại bên bàn học, Thi Hải nhìn bài của ĐườngChu, Đường Chu cầm bút so đáp án với hắn.

Thi Hải: "Chữ tiếng Anh của cậu viết rất dễ nhìn!"

Đường Chu nhìn bài thi của hắn, bất đắc dĩ, "Cậu có thể nghiêm túc một chút hay không?"

"Mình rất nghiêm túc! Mình còn làm xong phần viết loạn xạ khi nãy nữa mà!" Thi Hải cười hì hì.

"Lúc kiểm tra là làm xong phần nào liền sẽ nộp lại phần đó, sẽ không cho cậu thời gian làm lại đâu." Đường Chu cũng không nể mặt hắn.

". . . A! Vậy dù nói thế nào! Thái độ này của mình vẫn là đáng cổ vũ đúng không?" Trên mặt Thi Hải còn kém viết "mau khen mình, mau khen mình" .

Đường Chu rốt cục ngẩng đầu nhìn hắn một cái: ". . . Được rồi."

Thi Hải liền không kìm được nụ cười ở khóe miệng.

Thi Từ ngồi trên sô pha, yên lặng nhìn bọn họ một hồi, giương giọng hỏi: "Đến lúc ăn cơm, buổi trưa các em muốn ăn cái gì?"

Thi Hải không thèm nhìn nàng, nói với Đường Chu: "Cậu muốn ăn cái gì?"

Tim Đường Chu đầu tiên là loạn nhịp, liếc nhìn thời gian trên di động, lại nhìn Thi Từ một cái, ánh mắt do dự.

Thi Từ mỉm cười, "Liền ăn ở ngay đây. . ."

"Đương nhiên ăn ở đây rồi, bất quá chị mình cũng không biết nấu cơm, lượng calo của thức ăn trong tủ lạnh chị ấy toàn bộ cộng lại cũng chưa tới một kg calo, " Ngữ khí Thi Hải ghét bỏ, "Làm sao có thể ăn đủ no chứ?"

Hắn mở phần mềm di động ra, "Đường Chu cậu muốn ăn cái gì? Pizza có được hay không?"

Thi Từ nhàn nhạt liếc Thi Hải một cái.

Thi Hải vô tri vô giác, "Mình muốn ăn thịt bò muối Mông Cổ. . . Gần trường học của chúng ta có một quán ăn rất ngon, cậu muốn ăn vị gì?" Hắn đưa điện thoại di động tới.

Đường Chu ngẩng đầu nhìn Thi Từ, "Thi giáo sư thì sao?"

Thi Từ vẫn chưa trả lời, Thi Hải liền bĩu môi nói: "Chị mình cơm trưa cũng không ăn lượng calo cao, khẳng định lại muốn ăn salad, gọi cho chị ấy một đĩa salad là được rồi!"

Thằng nhóc này, đại khái còn nhớ kỹ mối thù tối hôm qua.

Trong lòng là chê nàng vướng bận đi.

Thi Từ cười như không cười: "Không cần gọi cho chị, chị có thể tìm đồ ăn không đủ một kg calo trong tủ lạnh của mình để ăn."

Pizza rất nhanh được đưa đến.

Thi Từ vẫn đúng là không gọi món gì, đi xuống nhà bếp làm một phần salad, ưu nhã mà ăn.

Thi Hải ăn pizza thịt bò muối mà hắn gọi, uống coca đá.

Hai người bọn họ ngồi đối mặt nhau, ai cũng không nhìn ai.

Đường Chu ngồi ở giữa bọn họ, cô nhìn thấy hai chị em này không phản ứng lẫn nhau.

Thi Hải cô xem như là có hiểu một chút, ngây thơ rực rỡ như ánh mặt trời, có tâm hồn hoàn toàn giống như đứa trẻ. Mà Thi giáo sư, kỳ thực cũng giống vậy. Ở bên dưới vẻ xử sự thành thục, ôn nhu của nàng cũng có một phần tính cách trẻ con.

Rõ ràng là chị, so với hắn còn tốt đẹp hơn, lại vẫn trẻ con như thế.

Đường Chu có chút muốn cười.

Cô đem một phần pizza khoai tây đẩy đến trước mặt Thi Từ.

Thi Từ hạ tầm mắt nhìn miếng pizza, lúc ngẩng đầu lên lại nhìn thấy Đường Chu đang nhìn chằm chằm Thi Hải, Thi Hải cắn nửa cái pizza, ở dưới ánh mắt của cô đầu tiên là buồn bực, tiếp đó là bừng tỉnh, bất đắc dĩ, cũng đem pizza đẩy tới.

Thằng nhóc xấu xa này!

Thi Từ liếc hai miếng pizza này một cái.

Nàng là thật không thích ăn hàm lượng calo cao như vậy trong bữa trưa.

Con mắt Thi Từ hơi nghiêng, liền đối diện với con mắt của Đường Chu.

Con ngươi của Đường Chu rất đen, lúc thả lỏng có một loại dáng vẻ vô tội, khóe mắt hơi cong lên, cô đang cười.

Thi Từ đưa tay tới, bốc lên một miếng pizza khoai tây.

Khoai tây nhu mềm, phô mai dính răng, phần đáy giòn mỏng.

Vẫn có thể ăn đi. . . Không khó ăn. . . Rất thơm. . .

Ăn xong đồ ăn, Đường Chu bắt đầu cùng Thi Hải phân tích bài thi, "Phần nghe không chuyên tâm, lượng từ vựng không đủ, chữ quá tháu, xem ra cậu chỉ nghiêm túc làm hai bài trước, phiên dịch cậu làm tầm bậy, một câu hoàn chỉnh đều không có."

Thi Hải thấy dáng dấp nghiêm túc thận trọng của cô, lại nghe cô không nể mặt mũi "phê bình", trên mặt có chút không nhịn được, bóp bóp mũi của chính mình, "Ai. . ."

"Nếu quả thật muốn học bổ túc. . ."

Đường Chu nói xong đột nhiên liền dừng lại, cô nghiêng mặt nhìn Thi Từ.

Thi Hải trơ mắt mà nhìn hai người bọn họ tựa hồ trao đổi một ánh mắt khó có thể giải thích.

Tiếp đó Đường Chu nhẹ nhàng thở ra một hơi, chuyển đầu, nhìn hắn chăm chú. Thi Hải theo bản năng đem đầu rụt về phía sau, "Sao, làm sao vậy?"

"Cậu thật sự muốn học bổ túc sao?" Đường Chu yên lặng nhìn hắn.

"Thật, thật sự. . . Muốn." Con ngươi Thi Hải từ vị trí của Thi Từ chuyển qua.

"Chắc chắn chứ?" Đường Chu tiếp tục.

"Xác định." Thi Hải nghiêm túc gật đầu.

"Vậy cậu phải nghe mình." Đường Chu cúi đầu chỉnh lý bài thi rồi nói ra lời này.

Cô không phát hiện Thi Hải nghe xong câu này khóe môi liền điên cuồng giương lên, "Được được được, tất cả mình đều nghe theo cậu." Còn cố nén ý cười đắc ý hướng về Thi Từ nháy mắt.

Nội tâm Thi Từ: "Dáng dấp vênh váo này thật sự là. . ."

Muốn ăn đòn.

"Cậu có sách từ vựng cấp bốn hay không?" Đường Chu nói.

Thi Hải ho một tiếng, "Có, nhưng mình. . ."

Nhưng mình còn đang dừng lại sau giai đoạn Abandon.

Thi Hải yên lặng nuốt vào câu này, thực sự không có mặt mũi nói ra, Đường Chu hiểu rõ.

Cô nói: "Sáng sớm thứ bảy chúng ta học tiếp, mình sẽ chỉnh lý tài liệu cho cậu, thứ hai đến thứ sáu mỗi ngày cậu phải nghe một bài nghe, ít nhất phải nửa giờ. Làm thử năm bài. Viết hết từ vựng không biết ra, làm một quyển vốn từ vựng, mỗi ngày phải học thuộc những từ vựng này."

Thi Hải nuốt nước miếng, có chút nói lắp, "Mỗi, mỗi ngày đều phải học thuộc?"

"Ừ, đây là bài tập mỗi ngày, nghe cùng đọc đều phải hoàn thành trong thời gian quy định, phiên dịch cùng viết trước tiên không cần để ý đến, mặt khác thì mỗi tuần phải làm một bộ đề hoàn chỉnh."

"Tất cả tài liệu mỗi tuần mình đều sẽ gửi cho cậu, vốn từ đơn mỗi ngày của cậu phải gửi cho mình xem, ngày nào cũng phải đầy đủ. Mỗi lần lên lớp phải viết bút ký, trước tiên kiên trì một tháng, chúng ta xem thử tình huống rồi nói."

Thi Hải vô cùng đau đầu, nghĩ đến vừa nãy mạnh miệng đã nói trước, chỉ có thể nhắm mắt đồng ý.

"Vậy giờ chúng ta nghe một chút phần mà cậu nghe sai."

Đường Chu đem loa mở lớn lên, mỗi lần cô nghe xong một đoạn, lập tức liền có thể thuật lại, hơn nữa có thể phát hiện từ vựng mà Thi Hải không hiểu. Cô lấy ra một quyển notebook sớm đã chuẩn bị xong, cho hắn ghi nhớ.

"A? Cậu ghi cho mình sao?" Thi Hải thụ sủng nhược kinh.

"Mình ghi nhớ cho cậu, sau đó cậu có thể tự chỉnh lý."

Thi Hải cảm thấy cô giống như một quyển tự điển được lật ra, viết từ vựng xuống, thuận tiện ký âm cho hắn, chú thích nghĩa tiếng Trung. Chữ tiếng Anh chỉnh tề phiêu dật, những từ vựng tiếng Anh chán ghét kia nhất thời cũng không còn chán ghét như vậy.

"Cậu xem phần nghe chia thành tin tức ngắn, đối thoại dài, còn có đoạn văn ngắn. Cậu sai nhiều nhất là ở phần đoạn văn này, tin tức ở trước và đối thoại cũng còn đỡ. Mỗi ngày nghe nửa giờ, đến phần đoạn văn chỗ này cậu cần đặc biệt chú ý một chút, chỗ sai thì nghe nhiều thêm mấy lần, còn phải học thuộc từ đơn trong nguyên văn, cần phải nhớ kỹ."

"Không có thời gian học thuộc quyển từ vựng cấp bốn đó, cậu cũng không có tâm học thuộc. Vậy thì liền học thuộc từ vựng xuất hiện trong đề đi, kỳ thực phần lớn từ vựng xác suất cao đều ở nơi này."

Lúc Đường Chu nghiêm túc, trên mặt hầu như là không có bất kỳ ý cười nào, phảng phất như mang một lớp sa mỏng, mà giọng nói lại là mềm nhẹ, tựa như xúc cảm bên dưới lớp sa kia, thanh thoát, rõ ràng, dễ nghe.

Cô tiếp tục phân tích cho Thi Hải nhìn, "Làm phần đọc phải có kiên trì, không cần phải sợ, không được thiếu kiên nhẫn. Cậu có thể nhìn vấn đề trước lại trở về xem nguyên văn, xem có mục đích thì hiệu suất sẽ cao hơn một chút. Còn phải khống chế thời gian, thời gian để đọc lướt qua một bài đọc nhiều nhất không thể vượt quá 8 phút, bằng không phần này của cậu có thể sẽ không đủ thời gian làm hết.

Nếu như là loại đề điền vào chỗ trống này thì dễ hơn, có thể kết hợp đáp án trước đó nhìn lại hết đề một lần, đừng vội vàng làm bài, nhất là phần viết, trừ phi cậu đặc biệt xác định đáp án thì có thể điền trước. Chúng ta xem phần đầu trước. . ."

Cô kiên trì như thế, không nhanh không chậm, Thi Hải cũng không thể không nghiêm túc nghe, vẫn thật sự nghe lọt.

Thi Từ ở cách đó không xa, hết thảy đều nghe vào tai.

Không khỏi sinh lòng cảm khái.

Tối thứ hai Đường Chu cũng không có nhận tiền nàng chuyển khoản, chỉ nói xem trước một chút tình huống của Thi Hải.

Từ thứ hai đến thứ sáu cô còn phải đi làm, buổi tối về đến ký túc xá cũng rất muộn, nhanh như vậy đã sắp xếp xong tài liệu hoàn chỉnh.

Thi Từ phảng phất có thể thấy cô ngồi trước bàn học, trong đêm hè, ban công mở ra, chỉ có tiếng ve sầu ầm ỹ.

Còn có thanh âm của chuột và bàn phím.

Ánh đèn chiếu vào trên bả vai gầy yếu hơi cong của cô.

Nửa tiếng sau, Đường Chu cuối cùng cũng nói xong những gì cần dạy, bút ký cũng đã đầy mấy tờ, tư liệu học tập cũng gửi qua WeChat cho Thi Hải, Đường Chu cũng không ở lại nữa, buổi chiều còn phải đi đến cửa hàng bán hoa của học tỷ hỗ trợ, cô đứng dậy tạm biệt.

"Cậu về an toàn, mình muốn nằm một chút, đầu của mình sắp nổ rồi!"

Thi Hải đứng dậy đi tới ghế sô pha, trực tiếp ngã chổng vó, nằm úp sấp kêu rên.

Một bộ dáng dấp tỏ vẻ sinh ra đã định sẵn là phải nhận hết vô tình của cuộc đời.

Đứng dậy "bye bye" thôi cũng thấy mệt, Thi Hải hữu khí vô lực nói.

Tiếng bước chân nhè nhẹ cùng tiếng đóng cửa biến mất, Thi Hải lại đứng lên, uống sạch mấy ly nước đá.

"Mệt chết đi được!"

"Chị?" Hắn nhìn ngó nghiêng hai phía.

Trong phòng không thấy bóng dáng Thi Từ.

"Đi đâu rồi?" Thi Hải gãi đầu, cũng không quản, tiếp tục ngã quắp ở trên sô pha.

.