Editor: Lục Thất Tiểu Muội.
***
Nửa canh giờ sau, Phong Thính Lan đỏ mắt vùi mặt vào gối đầu, hoàn toàn bơ phờ rồi. Sư Yển Tuyết nâng tay, giới xích nổi lên tiếng gió, nghe thấy làm sống lưng Phong Thính Lan banh ra, run rẩy một cái.
"Được rồi, không đánh ngươi nữa." Sư Yển Tuyết lòng không nỡ nói: "Bổn tọa biết con rồng ngươi lớn thế vậy rồi, cũng cần mặt mũi. Nếu ngươi nghe lời, bổn tọa cũng không muốn động thủ."
Phong Thính Lan xấu hổ giận dữ cực điểm, hận không thể đυ.ng đầu chết, buồn bực ở trong gối ô ô nói: "Ít nói nhảm đi, muốn gϊếŧ muốn lăng trì tự nhiên làm gì cũng được."
Sư Yển Tuyết day day đầu hắn, sợi tóc đen nhánh trơn bóng lạnh lẽo như nước, rơi ra từ khẽ hở ngón tay.
"Ngoan, không nghiêm trọng như vậy đâu, phương pháp song tu không đáng sợ như ngươi nghĩ, không cần căng thẳng." Nói xong, Sư Yển Tuyết bấm thần quyết, xiềng xích trói trên người Phong Thính Lan vốn đang buông lỏng, lập tức liền chia ra làm ba, chặt chẽ trói hai tay của hắn vào hai bên cột giường, một sợi xích cuối cùng thì buộc chặt ở thắt lưng gầy gò có lực của hắn.
"Sư Yển Tuyết!!!" Phong Thính Lan bị ép nằm thẳng, tức đến hai mắt phiếm hồng, trên lông mi thấm lên một tầng bọt nước.
Sư Yển Tuyết xoay người một cái cưỡi ngồi lên trên người hắn, đưa tay vỗ vỗ đầu hắn, nói: "Nghe lời."
"Ngươi muốn làm cái gì..." Thanh âm của Phong Thính Lan run rẩy, cố gắng làm bản thân duy trì bình tĩnh. Hắn nằm như vậy, chính giữa nhìn thấy đôi mắt buông xuống của Sư Yển Tuyết, mắt như hoa đào giương lên, nhưng không có chút quyến rũ nào. Nếu như không cười, lạnh lùng rủ xuống, đủ làm cho người khác không dám nhìn thẳng.
Sư Yển Tuyết thở dài một hơi, đầu ngón tay trắng trẻo dọc theo cổ áo của chính mình tùy ý móc xuống dưới, vạt áo dán trên đỉnh vai trôi xuống đến khuỷu tay, ngân hồng linh tiêu từng tầng từng tầng xếp chồng xuống bên hông, tóc dài như mực rũ xuống, đầu ngón tay kia từng tấc từng tấc hướng xuống dưới, thẳng đến bụng dưới gầy gò của mình, cào ra một vết phấn hồng mỏng.
Yết hầu của Phong Thính Lan vô thức chuyển động lên xuống, ngay cả hô hấp cũng ngưng trệ.
Eo nhỏ của Sư Yển Tuyết ưỡn lên, ngón tay hợp lại đặt lên đan điền, nâng mắt nhìn Phong Thính Lan một cái, nói: "Canh Kim thuần túy nhất trên thế gian này chính ở nơi đây."
Phong Thính Lan chỉ cảm thấy một luồng hỏa khí từ bụng dưới ầm một tiếng toàn bộ dâng lên đến đỉnh đầu, đốt đến đầu hắn ong ong. Hắn giãy dụa nói: "Sư Yển Tuyết, ngươi, ngươi muốn ngủ ta?"
Giọng Sư Yển Tuyết ôn hòa chậm rãi trấn an nói: "Đứa trẻ ngốc, bổn tọa muốn độ ngươi." Nói xong, đầu ngón tay của hắn khẽ nâng, y bào của Phong Thính Lan lã chã rơi xuống đầy giường, hai người tức khắc liền thân trần gặp nhau.
"Có khác biệt gì chứ!" Phong Thính Lan sụp đổ giận dữ hét.
Sư Yển Tuyết yếu ớt thở dài, sờ sờ thái dương, thẳng thắn nói: "Bổn tọa cũng không muốn cái mặt già của mình làm chuyện này, ai bảo ngươi không chịu thua kém, thiếu cái gì không thiếu, cứ phải thiếu căn kim chứ."
........
Phong Thính Lan giận dữ công tâm, miệng không lựa lời nói: "Sư Yển Tuyết ngươi đê tiện, ngươi vô sỉ, ngươi không biết xấu hổ, ngươi chính là cấp tiên phong trong trận phong lưu."
Sư Yển Tuyết ngón tay bấm quyết, nói: "Cấm ngôn."
Phong Thính Lan lập tức không phát ra âm thanh nữa.
Sư Yển Tuyết nhìn đôi mắt đỏ bừng của hắn trừng lên với mình, lại bấm quyết, nói: "Che mắt."
Trước mắt Phong Thính Lan thoáng chốc tối sầm, cái gì cũng không nhìn thấy. Sau khi phong bế miệng và mắt(*), cảm giác còn lại quanh thân trở nên vô cùng nhạy cảm, mái tóc dài hơi lạnh của Sư Yển Tuyết rơi xuống eo hắn, vừa mềm vừa quấn, làm hắn ngứa đến cả người phát run. Hai chân đè ngồi trên người hắn nhỏ mịn trơn nhẵn có lực, lắc lư rất nhỏ mang theo ma sát không dễ phát hiện ra.
(*) Chỗ này trong gốc nói là Nhĩ thức (Tai), mình nghĩ có lẽ là tác giả đánh nhầm, Tuyết Tuyết phong bế mắt và miệng của Lan Lan mà???
Hai cánh tay của Sư Yển Tuyết vây quanh, cúi đầu nghiên cứu nói: "Rồng các ngươi hóa thành hình người cũng phải giữ lại hai cây(*) sao?"
(*) Ờ thì là cây, mà đây là "Cây" đó đó *Xì mũi*
Phong Thính Lan miệng không thể nói, mắt không thể nhìn, chỉ có thể tức đến thở khí ồm ồm.
"Cái này như nào mới phải." Sư Yển Tuyết rơi vào lựa chọn khó khăn, do dự một lúc lâu sau, mới chọn một cây hợp ý.
Phong Thính Lan cảm thấy dưới thân xiết chặt lại, bị lòng bàn tay hơi lạnh nhẹ nhàng nắm lấy, thanh âm của Sư Yển Tuyết trầm thấp, giống như một sợi tơ sương thổi vào lỗ tai hắn.
"Lan Lan, đứng lên..."
Sư Yển Tuyết nhìn vật dưới lòng bàn tay đột nhiên dần dần căng duỗi thẳng trướng to lên, không khỏi cảm khái, quả thật là chủng tộc ưu thế, không được coi thường. Hắn không muốn lãng phí thời gian, không quanh co nữa, cứu rồng quan trọng hơn. Nhưng chớp mắt khi hắn thật sự nhắm chuẩn ngồi vào rồi, mới phát hiện chuyện không hề ổn, khó khăn hơn nhiều so với tưởng tượng.
Cái trán của Sư Yển Tuyết đau đớn ra một tầng mồ hôi mỏng, nhưng hắn là người trước nay luôn tiếp khó mà lên. Hơn nữa tin chắc chỉ cần suy nghĩ không tụt dốc, phương pháp dù sao cũng khó khăn hơn nhiều. Làm trưởng bối nào có lộ ra rụt rè ở trước mặt tiểu bối chứ, Sư Yển Tuyết âm thầm động viên. Đáng tiếc tuy là kiếm linh của hắn dài, nhưng trong thời gian hơn mười vạn năm, chưa từng có kinh nghiệm làm việc. Chỉ có thể dựa vào trống động viên để hăng hái thêm, gian nan mà nuốt cự vật xuống.
Phong Thính Lan giống như chứa một đống lửa cháy ở l*иg ngực, cháy đến làm cho hắn miệng lưỡi khô khốc, hắn không nhìn thấy cái gì, nhưng lại cứ nghe thấy được tiếng thở dốc kìm nén của Sư Yển Tuyết, hơi nóng từng chút từng chút vây lấy hạ thân của hắn, trúc trắc, khẩn trương, bất động thanh sắc.
Sư Yển Tuyết nuốt được một nửa, hai đầu gối đã mềm nhũn mất lực, sụp thẳng người xuống, va chạm mạnh mẽ này làm hai người ngớ ra. Sư Yển Tuyết kêu rên một tiếng, đau đến đỡ eo thở gấp, cự vật kia tiến vào nguyên cây, làm bụng dưới của hắn đau nhức gồ lên, khí hải(*) quay cuồng. Phong Thính Lan hoảng hốt giống như thẳng đến trời xanh, theo bản năng ưỡn eo lên một chút.
(*) Huyệt Khí Hải (氣海穴) là một trong 36 đại huyệt trên cơ thể con người. Khí Hải nằm trên mạch Nhâm. Đôi khi người ta thường lấy tên là Đan Điền vì nó là một phần của vùng dưới Đan điền.
Sư Yển Tuyết vẫn chưa thích ứng được đã bị một cử động này suýt nữa kêu ra tiếng, lắc lắc lung lay ngồi trên người Phong Thính Lan, thương lượng nói: "Chậm đã... Để bổn tọa chậm rãi."
Phong Thính Lan cả thân rồng đều ngớ ra rồi, trên người nóng bỏng, chỉ còn lại bản năng, nếu hai tay không bị trói, hắn nhất định phải...
Mồ hôi trên người Sư Yển Tuyết làm ướt ngọn tóc, hắn gian nan ngồi thẳng người lên, đầu ngón tay che bụng dưới bị nhô lên đến phát đau, thở dốc nói: "Truyền độ mà thôi, ngược lại cũng không cần... Sâu như vậy..."
Cổ họng Phong Thính Lan khô khốc, l*иg ngực phập phồng kịch liệt, lúc giãy giãy cổ tay thì tiếng xiềng xích lạnh băng đánh vào lỗ tai, pha lẫn tiếng thở dốc kiềm chế rõ ràng của Sư Yển Tuyết làm thần trí hắn gần như tán loạn mơ hồ, toàn bộ cảm quan đều tụ lại ở chỗ dưới rốn, khi cả cây chưa vào gần như nóng làm ướt bao quanh, tiến vào thêm chút nữa, hắn rõ ràng cảm nhận được bên trong có một cái miệng nhỏ, nếu như sâu thêm chút nữa...
"Đừng..." Sư Yển Tuyết đỡ sau eo, hơi ngửa đầu lên, mồ hôi chảy dọc theo cái cổ thon dài trắng nõn rơi xuống, hắn bắt đầu thấy may mắn khi bản thân dự đoán trước mà phong bế mắt của Phong Thính Lan, bằng không dáng vẻ chật vật của hắn lúc này, nhất định sẽ rơi hết vào trong mắt hắn, thể diện của trưởng bối chẳng phải mất hết toàn bộ sao.
Sư Yển Tuyết thở hổn hển một lúc, ngón tay run run nắm thần quyết, run rẩy cắn môi đỏ niệm đoạn tâm pháp, bụng dưới đột nhiên xiết chặt lại, dưới thân Phong Thính Lan động người một cái tiến thẳng vào chỗ sâu nhất, đan điền khí hải lập tức bị đảo lộn lên. Phong Thính Lan rõ ràng nghe thấy một tiếng kiếm ngân vang, trong trẻo trường triệt, canh kim đốt bỏng dọc theo cây của rồng chậm rãi độ sang. Cùng lúc đó, dòng long tinh cùng nguyên dương(*) trút xuống, dội đầy thân kiếm.
(*) Nguyên dương: Nguyên dương cường tráng... Ở thận ý >.