Lưỡng Đô Ký Sự (Chuyện Hai Kinh Thành)

Chương 40: Kết tóc

Tế vũ thấp lưu quang,

phương thảo niên niên dữ hận trường

Hôm nay là ngày Hưu Mộc, Hoàng đế nghỉ triều, bách quan nhàn nhã, nhưng tấu chương còn tồn cao như núi, không thể trì hoãn lười biếng. Vì thế, bình thường mặc dù là ngày Hưu Mộc, Đường Oanh vẫn chỉ ở Tuyên Thất điện, phê duyệt tấu chương.

Nghe Thái hậu nói lời ấy, nàng bỗng cảm giác như mình là một đứa trẻ chưa hoàn thành xong bài vở đã trốn chạy đi chơi, không hiểu sao lại cảm thấy thật mất mặt xấu hổ. Nàng vươn tay, vô thức vuốt ve chén trà, ánh mắt nhìn vào hư không, ấp úng: "Vừa rồi con... con vừa triệu kiến Vệ khanh, chơi cờ với nàng, sau đó nghe thấy tiếng mưa rơi... nên... nghĩ cái gì đó, liền tới đây. Phải, chính là thế..."

Vòng vo ngược xuôi, ý chính là muốn nói không phải là trong lòng nàng chỉ có mình Thái hậu, chỉ là... giang sơn xã tắc vẫn xếp sau Thái hậu mà thôi.

Nhẫn Đông nhận lấy y phục cung nga dâng lên, vừa cười nói: "Nghĩ cái gì là nghĩ cái gì? Bệ hạ ngài nhớ Điện hạ, cứ nói thẳng ra là được rồi, cần gì phải vòng vo như thế."

Vòng vo được với ai khác, không thể vòng vo được với người của Vị Ương cung. Nực cười, thật sự nực cười, xưa nay chỉ nghe Hoàng đế độc sủng cung phi, luyến tiếc mỹ nhân, ngày ngày sênh ca đêm đêm lâm hạnh, trì trệ triều chính, tuyệt chưa thấy Hoàng đế luyến tiếc nhung nhớ Thái hậu, ngày ngày thỉnh an đêm đêm vấn an, sơ sẩy chính vụ.

Lời chế nhạo rõ mười mươi như vậy, nếu là khi xưa, Thái hậu chắc chắn sẽ nói lời giữ gìn thể diện cho Hoàng đế, mà nay nàng cũng chỉ cười cười: "Nói a nương nghe một chút xem ngài nghĩ cái gi? Cái gì là cái gì? Sao vậy?"

Trong thoáng chốc Đường Oanh có cảm giác như mình bị uất nghẹn, nhưng bị dồn vào đường cùng cũng chỉ có thể bộc phát, bèn trịnh trọng: "Con nhớ a nương, một ngày không gặp như cách ba thu." Ép cho nói thật thì nói thật thôi, Đường Oanh nàng cũng không phải người da mặt mỏng.

Thái hậu: "Sáng sớm vừa qua thỉnh an, sao đã được "một ngày" rồi?"

Vẫn còn cãi cùn át lý: "Nửa ngày cũng đã tính là hơn một mùa thu, "tế vũ thấp lưu quang, phương thảo niên niên dữ hận trường", một thu đã là nhung nhớ khôn nguôi."

Từ nhỏ ta đã biết ngươi giỏi ngụy biện. Thái hậu thản nhiên cho người kia một cái liếc mắt, nhưng cũng không trách cứ: "Được rồi, ngài là Hoàng đế, ngài nói thế nào thì chính là như thế. Thay y phục đi đã, chớ để ngấm lạnh."

Không cần nói cũng biết, mắt Thái hậu sáng như đuốc, chỉ sợ từ khi nàng bước chân vào điện đã liền biết nàng mắc mưa. Đường Oanh vội đứng dậy, cung nga theo hầu, đổi một thân yến cư phục nhẹ nhàng thoải mái.

Đường Oanh đứng trong hậu điện, nhìn ra phía Thái hậu, tỉ mỉ đánh giá sắc mặt nàng, không thấy vẻ mệt mỏi tiều tụy, khi nãy cũng không nghe nàng ho, lúc ấy mới tạm yên lòng. . ngôn tình hoàn

Tà váy phi sắc, bên hông đeo bạch ngọc, càng tôn lên khí chất vương giả và phong tư đoan trang tao nhã của nàng. Cung nga tháo chuỗi ngọc trên mũ miện xuống, cởi Đế miện, rút trâm ngọc, trụ ngọc giữ búi tóc trên đỉnh đầu vừa được tháo ra, tóc đen tuôn xuống như thác đổ, chảy dài trên lưng.

Xong xuôi, nàng xoay người đi ra, tiến về phía Thái hậu. Thái hậu quay đầu nhìn, ánh mắt vẫn tĩnh lặng như cũ, nhưng nhìn người đang đi tới này, đáy lòng chợt có loại cảm giác tự hào "nhà có nữ nhi trưởng thành".

Đường Oanh ngồi xuống trước mặt Thái hậu. Trên tay Thái hậu đã cầm sẵn lược gỗ, Đường Oanh cảm giác hoảng như quá khứ lại quay trở về, khi đó nàng là Thất điện hạ, mà a nương là Hoàng hậu. Nay, nàng đã là Hoàng đế, mà a nương đã là Thái hậu, chỉ có thân phận và xưng hô là đã thay đổi, còn lại, tình cảm, vẫn chưa từng nhạt đi một phần.

Ngồi xuống cũng không nhàn rỗi, Đường Oanh bắt đầu đem chuyện của Nhan Thạc lên, muốn trưng cầu ý kiến của Thái hậu.

Nói là trưng cầu, nhưng thực thế chỉ cần Thái hậu có lời, Hoàng đế tất sẽ tự nguyện nghe theo.

Thái hậu không suy nghĩ nhiều, liền nói: "Trường Canh, ngươi nghĩ thế nào thì cứ làm theo như vậy." Vả lại việc này, Hoàng đế thừa sức làm chủ.

Tiêu đảng mượn cơ hội chèn ép Nhan thị là thật, nhưng xét lại, thời Nhan Tốn cầm quyền Nhan thị cũng đã năm lần bảy lượt lấn lướt, mà quan viên môn hạ cũng được dung túng làm càn, làm khổ bách tính. Cho nên mới nói, Nhan Tốn đột tử, dân chúng vu mừng vỗ tay.

Đường Oanh im lặng một lát mới nói: "Con muốn chiếu theo lễ táng của Nhất phẩm đại thần, còn truy thụy, không muốn." Nhan Tốn là Tây Đình hầu, quy cách tang lễ cứ chiếu theo tước Hầu mà xử trí, nhưng Hoàng đế lại muốn chiếu theo Nhất phẩm triều thần, ấy chính là giáng vị. Lại nghĩ, Nhan Tốn tác oai tác quái, a nương không hờn không giận, nhưng Lục ca ca cũng vong mạng trong tay hắn, sao Đường Oanh nàng có thể nương tay?

Thái hậu nghe lời kia mang ngữ điệu như của tiểu tức phụ, khóe môi cong cong: "Ngươi đã không muốn thì còn có ai có thể ép ngươi? Trên dưới Nhan thị, trước là thần tử, sau mới là thân thích, cho nên, ngươi đừng để ý tới ta."

Năm đó nàng lựa chọn giữ lại Nhan thị mà không diệt trừ, thứ nhất là vì bản thân nàng là nữ nhi Nhan thị, thứ hai, nàng muốn giữ lại cho Hoàng đế sử dụng. Đương nhiên, nếu vũ khí quay đầu, tổn hại đến Hoàng đế, nàng tự nhiên cũng không lưu tình thương tiếc.

Chỉ là, Hoàng đế này trọng tình trọng nghĩa. Căn cơ đã vững, nàng hoàn toàn có thể lật lại chuyện năm xưa, gióng trống khua chiêng điều tra ngọn nguồn, chứng cứ rõ ràng, tru diệt tận gốc, khắp gầm trời này đều thấy, chẳng mấy chốc nữa khi nàng tự tay chấp chính, càng tăng thêm quân uy, được cái thanh danh minh quân. Nhưng rồi lờ đi giấu kín, trước là vì không muốn trên dưới Nhan thị bị Nhan Tốn liên lụy, sau, thay Thái hậu bảo vệ thể diện thanh bạch cho Kim Lăng Nhan thị.

"Sao con có thể không để ý tới ngài cho được?"

Năm đó mơ mơ hồ hồ ngồi lên Đế vị, quan hệ trong triều mỏng manh, không có vây cánh có thể mượn dùng. Nếu không phải Thái hậu tâm ngoan thủ lạt, nàng nào có thể ngồi vững? Mà không ngồi vững, xưa nay phế Đế các đời, làm gì có ai có kết cục tốt đẹp?

Cho nên, lời kia nói ra, ngữ khí nóng nảy, mang theo tia giận. Đường Oanh dừng lại, điều chỉnh lại tông giọng, cuối cùng mới dịu dàng: "Nhan Thạc... biểu huynh, biểu huynh thượng tấu nói khi xưa hắn còn nhỏ, vô cùng thân mật với ngài, nay thi cốt của phụ thân hắn còn chưa lạnh, ngài tất sẽ không màng nhân tình ấm lạnh."

Nghĩ – Trong cung thì không nói, cớ sao ngoài cung, đến một Lại bộ Lang trung cũng lấy Thái hậu ra để nói chuyện với trẫm?

Lại như có như không gằn giọng ở hai chữ "thân mật".

Thân mật? Còn nhấn mạnh như vậy? Không phải miệng vẫn thường nói sẽ không ghen tuông sao? Bây giờ ngay cả tới biểu huynh cũng không vừa mắt rồi? Càng lớn càng bá đạo.

Búi tóc đã hoàn hảo rồi, Thái hậu buông lược, bàn tay áp lên sườn mặt Hoàng đế, cười cười: "Lúc hắn đầy tháng ta đã làm thế này, như thế cũng tính là... thân mật? Kia, khi ngài còn nhỏ ta đã kết tóc với ngài, vậy như thế gọi là tình sâu nghĩa nặng, hay là như ngài nói, cái gì mà... lương yến lưỡng cư?"

Cả điện bật cười.

Đường Oanh nghe lời kia, thoáng chốc mặt đã đỏ lên, vùi gương mặt vào bàn tay Thái hậu, bất đắc dĩ oán trách: "Lại lấy chuyện cũ ra chê cười ta!"

Thái hậu vỗ sau lưng nàng, cũng quay trở về chính sự: "Tang lễ hay truy thụy, nên giữ hay nên bỏ, ngươi cũng đã tự có quyết định trong lòng. Và còn..." Nàng tạm dừng một lát, nét cười bên môi cũng phai đi, "Ta và Nhan Tốn, thực lòng mà nói, chẳng có mấy phần tình nghĩa huynh muội. Ở nơi cửu tuyền kia hắn có mỉm cười hay không, ta cũng không quan tâm."

Như vậy thì càng tốt, Hoàng đế cũng chỉ là để tâm tới cảm nhận của Thái hậu, nay đã như thế, chẳng còn cố kỵ gì nữa.

Chuyện này khép lại, kết thúc sạch sẽ. Nhưng rồi hậu quả mà nó để lại cũng là một câu hỏi khó giải quyết.

Nhan Tốn qua đời, chức vị Hữu tướng kia ai sẽ kế nhiệm, Tây Đình hầu là tước vị của hắn, cũng không thể vì hắn đã chết mà có thể thu hồi, vậy thì ai sẽ kế thừa?

Chức Hữu tướng quyền cao chức trọng, không thể được quyết định dựa trên thiên kiến của Hoàng đế. Chẳng mấy chốc, Tiêu Thận dẫn đầu mấy vị triều thần dâng sớ tiến cử, nhìn quanh, xem ra người đủ năng lực cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay. Cho nên, sớ tiến cử tuy nhiều, nhưng những người thực sự đáng để cân nhắc cũng chỉ có vài người mà thôi.

Trong đó, có Lại bộ Thượng thư Vương Bạc viễn, tước Lâm Giang bá, cùng với Hộ bộ Thượng thư Nhan Linh.

Theo lệ cũ trước kia, chọn người để bổ nhiệm Thừa tướng, chính là chọn ra từ Lục bộ Thượng thư. Nhưng cả Vương Bạc Viễn lẫn Nhan Linh, Đường Oanh đều không có ý tứ muốn cất nhắc. Tương lai nàng sẽ tự mình chấp chính, muốn cải tổ triều cương, Vương Bạc Viễn là lớp thần tử trước, lại có thành kiến với nữ quan, bây giờ cất nhắc hắn, sau này hắn sẽ trở thành khối đá chắn đường gây trở ngại. Huống hồ giao tình của hắn với Tiêu Thận lại rất tốt, Tiêu Thận đã là Tả tướng, xét về phương diện cán cân quyền lực, người nắm chức Hữu tướng, nhất định không thể là người của Tiêu đảng.

Còn Nhan Linh. Nhan Linh này, Đường Oanh tự thấy khá hơn Nhan Tốn nhiều lắm, mà Nhan thị nay cũng đang đặt niềm tin vào Nhan Linh. Có điều Nhan Tốn vừa bị trừ khử, Tiêu đảng sẽ không khoanh tay đứng nhìn Tiêu thị lại thượng vị, ngồi lên cái ghế Hữu tướng.

Cả hai đều không ổn, vậy thì để trống chức Hữu tướng? Đương nhiên là không thể.

Sáu năm trước, Công bộ Lang trung Tô Nhϊếp phụng chỉ chỉ đạo cứu tế thiên tai, hoàn thành chức trách hồi kinh, đã được ban thưởng, thăng lên Công bộ Thị lang. Năm ngoái, Công bộ Thượng thư tuổi cao sức yếu, Tô Nhϊếp đượng thăng. Chức Hữu tướng này, hắn cũng có tư cách tranh.

Qua mấy đợt khoa cử, Hoàng đế đã chiêu được vô số người mới, nhưng đa số cũng như Vệ Dung, hiện vẫn còn đang ở Hàn Lâm viện. Còn lại một số người, thực ra tiếng nói cũng đã có đủ sức nặng. Lục bộ Lục tự, Cấm quân Cửu vệ, và còn có Đô Sát viện – mà Đô Sát viện là nơi nào? Là nơi có Ngự sử. Nơi có Ngự sử, nơi ấy sẽ kiểm soát được dư luận.

An bài bố trí từng thứ, mấy ngày sau đó, quả nhiên thế cục trong triều có biến đổi. Người tiến cử Tô Nhϊếp lên Hữu tướng càng lúc càng đông đảo, bỗng nhiên át đi cả hai vị kia. Đến muộn nhưng đúng thời điểm còn hơn là đến sớm. Vô luận là Tiêu đảng hay là Nhan thị, bây giờ cũng đành theo số đông, ngừng dâng tấu tiến cử Vương Bạc Viễn và Nhan Linh, bằng lòng cho Tô Nhϊếp được tấn lên Hữu tướng.

Tô Nhϊếp xuất thân hàn môn, được Hoàng đế tin tưởng cất nhắc, cảm động đến thực sự rơi nước mắt. Sau khi nhậm chức, hắn từ chối không dọn tới Tướng phủ, vẫn như xưa, ở phủ đệ Tô gia, triều thần và môn khách tới tặng lễ, hắn cũng từ chối khéo léo, không nhận. Trẻ tuổi mà thanh liêm khí tiết như thế, thanh danh lan xa, Hoàng đế vừa lòng.

Thời điểm Hoàng đế nghe được việc ấy, cũng vừa nghe được nội thị đang bẩm, Biên tu Vệ Dung đã miễn cưỡng chọn một nhà dân, cách Hàn Lâm viện không xa.

Mà ở một nơi khác, Tiêu Thận cũng đã biết Tô Nhϊếp thượng vị lên tới Thừa tướng là có bàn tay của Hoàng đế khống chế tác động phía sau, hắn cũng không có ý kiến. Đã là phụ thần qua hai đời Đế vương, chuyện ấy còn không biết thì sao có thể đứng vững tới ngày hôm nay? Hành động này của Hoàng đế thì có khác gì với Tiên đế năm xưa? Chẳng khác biệt, bất quá cũng là dần dần, từng bước thu hoàng quyền về một mối mà thôi. Qua vài năm nữa, Tiêu Thận hắn cũng rời thành lui thân, chuyển giao triều chính lại cho những người trẻ tuổi nhiệt huyết.

Tướng vị đã giải quyết êm thấm, vậy tước vị thì thế nào? Con kế thừa cha, Nhan Thạc vẫn còn đang mang phong hào Thế tử, nay Nhan Tốn qua đời, hắn thuận theo lý, chờ lớn lên sẽ thừa kế tước Hầu.

—- Hết chương 36 —-

Editor mạn đàm: Điện hạ tính cả rồi, sau Điện hạ cứ lấy chuyện cũ ra dằn mặt là yên tâm cái ghế của Điện hạ không ai lấy được, không ai đá Điện hạ đi đâu được hết á ????