Đàm Phi Tuấn nói xong liền trừng mắt nhìn liếc Đàm Phi Vũ.
Sau đó, ông ta xin lỗi Bạch Cẩm Sương: “Thật vô ý quá, tôi thay mặt Phi Vũ tạ tội với cháu, thằng nhóc thúi này không biết lớn nhỏ gì cả, bình thường trong nhà quậy phá đã thành quen, vừa rồi còn không phải là đã kéo tóc cháu làm cháu đau sao? Tôi thay mặt nó gửi cháu một lời xin lỗi vậy!”.
Bạch Cẩm Sương đen mặt: “Không cần, hai người cứ chậm rãi dạo bộ đi, tôi xin phép về trước!”
Bạch Cẩm Sương nói xong, cô trực tiếp xoay người rời đi! Đàm Phi Tuần đợi đến Bạch Cẩm Sương đi xa, lúc này mới nhìn về phía Đàm Phi Vũ: “Đã lấy được chưa?”
Đàm Phi Vũ gật gật đầu: “Lấy được rồi. Kỳ thật, mới vừa rồi còn trông thấy bạn trai cô ấy chở cô ấy về, nên con đành phải tranh thủ thời gian cản cô ấy lại, thừa cơ rút một cọng tóc. Nếu không, bị bạn trai cô ấy phát hiện ra, e rằng sau này không còn cơ hội nữa đâu!”
Đàm Phi Tuấn nhẹ gật đầu: “Bố biết rồi, đã lấy được tóc, chúng ta đi về trước đi!”
Đàm Phi Vũ vẫn có chút hiểu kì: “Bố, trên người cô gái đó thật sự có mùi hương của loại thảo dược kia sao ạ?”
Con người Đàm Phi Tuấn lóe lên, ông ta khẽ gật đầu: “Bố có thể ngửi thấy được!”.
Đàm Phi Vũ há to miệng, vẫn còn có chút kinh ngạc!
Bạch Cẩm Sương trở lại biệt thự, nhìn thấy Mặc Tu Nhân sốt ruột từ cổng đi tới.
Cô trừng mắt nhìn: “Làm sao vậy?”
Mặc Tu Nhân tức giận nhìn cô: “Em đúng là đồ vô tâm không tim không phổi, anh vừa mới trở về đã thấy em không có ở nhà, SỢ suýt thì thót tim!”.
Bạch Cẩm Sương cười khẽ: “Em chỉ là đi dạo trước biệt thự một lúc thôi mà, chỗ này còn không phải là do cây lá um tùm nên đoán chừng anh không nhìn thấy em phải không, trên người em bây giờ có còi báo động mà, còn có cả thiết bị định vị nữa, anh sợ cái gì chứ!”
Mặc Tu Nhân bất đắc dĩ thở dài: “Anh sợ nhỡ đầu có người làm em bị thương, anh làm sao mà chạy tới kịp được đây!”
Bạch Cẩm Sương nghe nói như vậy, đột nhiên trong lòng cô bỗng có chút tự trách: “Vậy từ nay về sau em tuyệt đối không chạy lung tung nữa!”
Mặc Tu Nhân lúc này mới cúi đầu nhìn cô một chút, vuốt vuốt tóc của cô: “Được rồi, về nhà ăn cái gì đi!”
Bạch Cẩm Sương nhẹ gật đầu, nói với Mặc Tu Nhân: “Chỉ là, vừa rồi có hai bố con ở sát vách chúng ta, em thấy họ hơi kì lạ một chút!”
Sắc mặt Mặc Tu Nhân trong nháy mắt liền trở nên cảnh giác: “Bọn họ làm cái gì?”
Bạch Cầm Sương cười nhẹ lắc đầu: “Em chỉ là nói bâng quơ thôi mà, anh làm gì mà mặt mày nghiêm túc quá vậy!”
Bạch Cẩm Sương cùng Mặc Tu Nhân dành một tuần sau đó để ở tại hải đảo, tâm trạng của Bạch Cẩm Sương rốt cuộc cũng khá hơn một chút rồi.
Mặc Tu Nhân mang theo Bạch Cầm Sương, trở lại thành phố Trà Giang. Vừa về Trà Giang, Mặc Tu Nhân liền có một động công việc chất chồng phải xử lý.
Bạch Cẩm Sương gửi xong bản thảo dự thi cho Cuộc thi trang sức Thế kỷ, đợi qua một thời gian ngắn sẽ có kết quả.
Bạch Cẩm Sương lại muốn đi làm, nhưng lần này Mặc Tu Nhân cũng không có ngăn cản cô.
Chỉ có điều, vào lúc anh về nhà, thấy Cầm Sương có chút mỏi mệt, liền để Bạch Cẩm Sương ở nhà nghỉ ngơi trong hai ngày.
Bạch Cẩm Sương không nghĩ tới, cô ngủ một giấc, tới xế chiều hôm đó khi cô vừa tỉnh dậy liền có người tìm tới cửa.
Quản gia ra cửa nhìn lên màn hình, nhìn thấy Tôn Vân Phi ngoài cổng, có chút kinh ngạc, trước lúc Tôn Vân Phi tới cửa, ông chỉ mới gặp qua mà thôi.
Ông quay người nhìn về phía Bạch Cẩm Sương trong phòng khách: “Phu nhân, là... Mợ của cô đến ạ! Bạch Cẩm Sương ngẩn người, lúc này Tôn Vân Phi tới làm cái gì?
Vấn Đình kinh ngạc ngẩng đầu nhìn một chút, sau đó thu lại ánh mắt.
Bạch Cẩm Sương ở một mình trong nhà, Mặc Tu Nhân cuối cùng vẫn không yên lòng, anh vừa trở về đã điều Vấn Đình qua.
Bạch Cẩm Sương nói với quản gia: “Để cho bà ta vào đi!”
Quản gia nhẹ gật đầu, mở cửa.
Tôn Vân Phi vừa vào cửa, nhìn thấy Bạch Cẩm Sương trên ghế sa lông, trực tiếp nhào đến.
Vấn Tâm đứng bật lên, trực tiếp chắn trước mặt Bạch Cẩm Sương, ngăn Tồn Vân Phi lại.
Kết quả, Tôn Vân Phi trực tiếp đến quỳ xuống trên mặt đất: “Cầm Sương, con mau cứu anh họ con đi, mợ với cậu con cũng chỉ có một đứa con trai duy nhất thôi, trước đó là mợ sai rồi, mẹ không nên đem lòng tham, không nên đến đòi tiền con, con giúp anh họ con đi, con mau cứu nó đi mà!”
Vấn Tâm cảm thấy sốc tinh thần hết sức, vậy, đây rốt cuộc là cái gì nữa đây?
Bạch Cầm Sương kéo tay Tôn Vân Phi: “Không sao đâu, mợ ngồi trước đi!”
Vừa nói cô vừa nhìn Tôn Vân Phi: “Mợ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mơ có thể nói rõ ràng với con được không?”
Tôn Vân Phi nghe nói như thế, nước mắt ồ ạt tuôn như mưa: “Anh họ con cùng với người ta làm ăn, bây giờ phát sinh rắc rối, người ta ôm hết tiền bỏ trốn rồi, nó trở thành con dê thể tội, bị cảnh sát bắt đi rồi! Cẩm Sương, mơ thật sự không có cách nào cả, coi như con nể mặt cậu con đi, con mau cứu anh họ con, có được hay không?”.
Tôn Vân Phi nói còn kéo ống quần Bạch Cầm Sương, khiến cô rất không thoải mái.
Cô cau mày nói: “Mợ có thể đứng lên trước được không?”
Tôn Vân Phi vừa khóc vừa đứng lên, bộ dạng vô cùng đáng thương nhìn Bạch Cẩm Sương.
Bạch Cẩm Sương nhíu mày một chút, nghĩ đến trước đó điệu bộ Tôn Vân Phi phách lối bao nhiêu, giờ phút này trong đầu chỉ có một suy nghĩ, người đáng thương tật có chỗ đáng hận!
Cô mím môi bảo: “Có phải số tiền mà anh họ lập nghiệp, là số tiền trước kia lấy từ chỗ Mặc Tụ Nhân mà ra không?”
Tôn Vân Phi khóc, khẽ gật đầu.
Bạch Cẩm Sương lại hỏi: “Vậy thời điểm anh ta lập nghiệp, đều không có điều tra thêm về đối tác kia sao? Còn có, mợ nói anh bị biến thành con dê thể tội, anh ta thực sự chỉ là bị thể tội sao, anh ta thực sự vô tội sao, con hi vọng mợ có thể trả lời thành thực cho con biết!”
Bạch Cẩm Sương không ngốc, Vu Kiên Định là người không có chính kiến, lại còn tự cao tự đại, nếu như anh ta thật sự lập nghiệp, để cho sự nghiệp được vững chắc mà có lén lút đi đường vòng đường tắt, thì Bạch Cẩm Sương cũng chẳng lấy gì làm lạ cả.
Quả nhiên, lời Bạch Cẩm Sương vừa nói ra, biểu hiện của Tôn Vân Phi trong nháy mắt trở nên gượng gạo không tự nhiên.
Bà ta quẹt quẹt nước mắt: “Cẩm Sương ơi Cẩm Sương, anh họ con đang bị bắt, con còn có thể hỏi được mấy lời có hay không có này hay sao? Rốt cuộc con có phải em họ nó nữa không vậy?”
Sắc mặt Bạch Cẩm Sương lạnh đi: “Cho nên, vì con là em họ anh ta, nên mặc kệ anh ta có phạm pháp hay không, con đều phải cứu anh ta à. Mợ là đang thấy con ngu ngốc hay đặc biệt ngu ngốc đây? Để đối phó với nhà của mợ, Mặc Tu Nhân cầm tiền đưa anh ta để anh ta đi lập nghiệp rồi, ví như anh ta lập nghiệp thành công đi, thì cho dù là bồi thường tiền, con cũng không nói cái gì, hiện tại anh ta bị cuốn vào bên trong một vụ án tranh chấp kinh tế, mợ lại để cho con cứu anh ta, mợ cho rằng cục cảnh sát là con mở ra hay sao?”
Tôn Vân Phi không nghĩ tới, thái độ của Bạch Cẩm Sương lại nhanh chóng trở nên lạnh lùng như thế.
Bà ta khó xử mở miệng: “Nhưng mà.. Nhưng mà chồng con là Mặc Tu Nhân cơ mà!”
Sắc mặt Bạch Cẩm Sương trở nên lãnh đạm cực kì, cứ như băng vậy: “Cho nên, đây chính là lí do con nhất định phải giúp mọi sao? Vậy thì thật sự là xin lỗi mợ!”
Bạch Cẩm Sương dứt lời, trực tiếp nhìn về phía quản gia: “Quản gia, tiễn khách!”
Tôn Vân Phi không nghĩ tới Bạch Cẩm Sương lại tuyệt tình như vậy, bà ta lập tức như bị điện nhào tới hướng của Bạch Cẩm Sương: “Bạch Cẩm Sương, con không thể tuyệt tình như vậy được, nó là anh họ còn cơ mà! Con.”
Kết quả, bà ta còn chưa nói xong thì đã bị Vấn Đình nhíu mày, dùng một cước đẩy ra ngoài. Đây quả thực là dù có tiền cũng không mua được an bình, loại người này, thật là khiến người ta chán ghét tới cực điểm!
Tôn Vân Phi ôm bụng, oán hận nhìn thoáng qua Vân Đình, lại nhìn về phía Bạch Cẩm Sương: “Bạch Cẩm Sương, coi như tạo thấy rõ mày rồi, cậu mày ngày xưa đối với mày tốt biết chừng nào, vậy mà mày bây giờ không còn nhớ tới ân tình đó dù chỉ là một chút nữa rồi!..”